Dư Âm

Chương 26: 26: Cởi Áo Cho Tôi




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“A!”

Nắng sớm mới dâng lên.

Một tiếng hét sợ hãi chấn động toàn bộ Mục gia.

Mục Tú Tú che miệng lại, không dám tin nhìn phụ thân tôn kính của mình lại ngồi ở trên người một thiếu niên đấu đá lung tung, một màn khó coi kia khiến thân thể mềm mại của nàng run rẩy.

Không biết là bởi vì dược hiệu đã hết, hay là tiếng hét sợ hãi của Mục Tú Tú, khiến cho Mục Phi Nhiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện mình đang làm cái gì.

Một đêm vận động, khiến hậu thân của Quân Nhất Phàm đã sớm thối nát không chịu nổi, máu tươi nhiễm đỏ thân thể hai người, mà thậm chí thân thể của bọn họ vẫn giao nhau. Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Mục Phi Nhiên thay đổi xanh trắng, dạ dày sông cuộn biển gầm, hận không thể nhổ ra toàn bộ đồ vật đã ăn.

Ông ta vội vàng lui ra, hoảng loạn chạy đến góc tường nôn mửa.

“Quân Nhất Phàm?” Khi ông ta ngẩng đầu lên, đột nhiên thoáng nhìn qua khuôn mặt của thiếu niên, sắc mặt xanh mét nói: “Vì sao Quân Nhất Phàm lại ở đây?”

Lúc này, Quân Nhất Phàm yếu ớt tỉnh lại, hắn nghĩ đến một màn tối hôm qua kia, cơ thể run lên, cảm giác khuất nhục lấp đầy cả trái tim.

“Mục Phi Nhiên, ngươi tên lưu manh, biến thái này, lại đánh ngất ta rồi đưa đến Mục gia, để phụ thân ta biết nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Sắc mặt của Quân Nhất Phàm tái nhợt, hắn cắn chặt răng, trong mắt đầy tơ máu.

Hắn chỉ nhớ rõ hình như tối hôm qua bị người nào đó đánh ngất, sau đó lại lại một cảm giác đau đớn khiến hắn bừng tỉnh, chỉ là chờ hắn chính là một trận ngược đãi cuồng bạo.

Hắn không biết tỉnh lại bao nhiêu lần, lại ngất bao nhiêu lần, suốt một buổi tối, đều vượt qua ở dưới hung hăng ngược đãi của Mục Phi Nhiên. Có trời mới biết với xu hướng giới tính bình thường như hắn mà nói, loại chuyện này còn khiến cho hắn thống khổ hơn là giết hắn.

Sắc mặt của Mục Phi Nhiên biến đổi, nếu để Quân gia biết chuyện kia, như vậy hai gia tộc kết thù là tất nhiên, ông ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhi đang ngây ngốc ở cửa, yết hầu lên xuống, trong lúc nhất thời không biết mở miệng giải thích như thế nào.

Cho dù mình nói là bị ám toán, nhưng có ai sẽ tin tưởng?

“Phàm công tử, việc này cũng không phải là ta ý nguyện, nếu ngươi nguyện ý bỏ qua như vậy, hơn nữa không nói cho Quân gia biết, ta nguyện ý gả tiểu nữ cho ngươi.”

“Phụ thân!”

Mục Tú Tú không dám tin nhìn phụ thân luôn thương nàng tận xương kia.

Rõ ràng là phụ thân đã làm sai chuyện, vì sao phải gả mình cho một phế vật? Hơn nữa phế vật này còn làm ra loại chuyện đồi phong bại tục với phụ thân.

Cắn môi, nàng nhìn Mục Phi Nhiên, xoay người chạy ra ngoài cửa.

“Tú Tú!” Sắc mặt của Mục Phi Nhiên đại biến, tuy ông yêu thương nữ nhi này, nhưng so với cùng Mục gia thì không đáng kể.

Hơn nữa, nếu việc này bị người đời biết, khuôn mặt này của ông sẽ để vào đâu?

“Không tốt, gia chủ, người Quân gia đến.”

“Cái gì?”

Trên mặt Mục Phi Nhiên hiện vẻ kinh ngạc, vì sao người Quân gia đến nhanh như vậy? Như là có dự phòng, chẳng lẽ chuyện này là Quân gia thiết kế?

Ông ta nhớ rõ hình như lão tổ tông Quân gia có một con linh thú Hồ, có phải chính là con tối hôm qua hay không?

Một khi hạt giống nghi ngờ đã cắm rễ và nảy mầm ở trong lòng, dù thế nào cũng không thể loại trừ sạch sẽ.

Đại sảnh Mục gia, sắc mặt của Quân Tử Duy âm trầm, trong ánh mắt lãnh khốc chứa tia tàn nhẫn, khi trông thấy Mục Phi Nhiên kia thong dong đến muộn, ông mới từ chỗ ngồi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói.

“Mục Phi Nhiên, giao Quân Nhất Phàm của Quân gia ta ra đây!”

Theo lý thuyết, loại phế vật Quân Nhất Phàm này, Quân Tử Duy sẽ không nhìn nhiều một cái.

Chỉ là hôm nay bên ngoài truyền đến ồn ào, nói là có người nhìn thấy đêm qua Quân Nhất Phàm và Mục Phi Nhiên Mục gia triền miên ở bên nhau, Quân Tử Duy là người rất sĩ diện, huống chi bây giờ Liễu Thiếu Thần còn đang ở Quân gia, sao ông ta cho phép loại gièm pha này xảy ra?

“Đại bá! Đại bá mau làm chủ thay ta!”

Đang nói chuyện, Quân Nhất Phàm từ ngoài cửa thất tha thất thểu chạy vào, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, đầy oan ức nói: “Ngày hôm qua Mục Phi Nhiên đánh ta bất tỉnh rồi dẫn đi, còn ép ta xảy ra loại chuyện này với ông ta, đại bá, ngươi nhất định phải làm chủ thay ta, Mục gia quả thật khinh người quá đáng.”

Sắc mặt của Quân Tử Duy âm trầm, lạnh lùng nói: “Mục gia chủ, ngươi còn có lời giải thích nào không?”

“Ha ha.” Mục Phi Nhiên cười ha ha, khinh bỉ cong khóe môi lên: “Quân Tử Duy, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, đừng cho là ta không biết Quân gia chơi thủ đoạn, muốn chiến đấu với ta, tùy tiện tìm mấy cớ là được, hà tất gì phải dùng loại phương pháp này sỉ nhục ta? Chỉ cần nghĩ bộ dáng hầu hạ của nam nhân kia ở dưới gối của ta, ta đã muốn nôn rồi!”

“Ầm!”

Quân Tử Duy đập mạnh lên bàn rồi đứng lên, ánh mắt lộ ra vài tia âm trầm: “Tốt, rất tốt, một khi đã như vậy, hôm nay ta đây sẽ tuyên bố với ngươi, từ nay về sau, Quận Thành có Quân gia ta, thì nhất định không cho phép Mục gia tồn tại! Người đâu, chúng ta đi!”

Dứt lời, ông ta đứng lên, phất tay áo bỏ đi.

“Đại bá……”

Cúc hoa thối nát đau đớn khiến Quân Nhất Phàm đều đi không xong, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, đuổi kịp bước chân của Quân Tử Duy, nhưng mà Quân Tử Duy lại phất tay, một ngọn gió sắc bén xông về phía thân thể của hắn, ngay lập tức đánh bay hắn ra, ngã thật mạnh vào trên bàn.

“Một phế vật làm ra loại chuyện này, Quân gia giữa ngươi còn có tác dụng gì? Ngươi hãy ở lại đây đi!”

“Không!”

Nhìn bóng dáng mọi người Quân gia đi xa, Quân Nhất Phàm phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế.

Hắn có thể tưởng tượng ra, sau khi Quân gia và Mục gia trở mặt, ngày tháng sau hắn sẽ có bộ dạng nào……

Lúc này, trên đường phố Quận Thành, Hồng Hồ nhìn thiếu nữ đi ở phía trước kia, nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng bất giác vô cùng đau buồn.

Rốt cuộc nó gặp vận đen gì, mà lại chạm phải trong tay ác ma này.

Một màn tối hôm qua còn khắc âu vào trong tâm trí Hồng Hồ, ác ma này mang một nam nhân thuận tiện giá họa cho một người khác, hơn nữa, nó rất tin tưởng với mê dược của mình, có thể kéo dài một đêm hơn nữa bảo trì tinh lực.

Nhất định nam nhân bị đánh ngất kia cúc hoa đã nát.

Bỗng nhiên, Quân Thanh Vũ dừng chân lại, nhanh chóng bắt Hồng Hồ lên trên tay, không nói hai lời nhét vào túi Càn Khôn, chợt ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Vạt áo bay bay, lão giả đứng ở trước mặt Quân Thanh Vũ, chặn đường đi của nàng, trong ánh mắt mỉm cười chứa một tia sát khí: “Thật ra ngươi là một mầm non không tồi, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc……”

Tiếc hận lắc đầu, lão giả than thở một tiếng.

“Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu một chút, ta là người chưởng quản lầu ba Tàng Thư Các của Quân gia, ngươi có thể gọi ta là Vi lão, lúc ấy ta ở Tàng Thư Các gặp qua ngươi, chỉ là ngươi không phát hiện ra ta thôi, không nghĩ đến gặp mặt lần nữa, lại phải tự tay xử ngươi.”

Thiên phú của nha đầu này không tồi, ông thật đúng là luyến tiếc giết, nhưng đây là mệnh lệnh của Mộng Liên tiểu thư, ông không thể không phục tùng.

Quân Thanh Vũ khẽ nheo mắt lại, trong ánh mắt thanh lãnh không hề gợn sóng.

“Là Quân Mộng Liên phái ngươi đến?”

Ở Quân gia, người muốn giết nàng chỉ có Quân nhị gia và Quân Mộng Liên giả mạo nàng kia, nhị bá kia của mình không ra lệnh cho cường giả cấp bậc này nổi, như thế cũng chỉ có một khả năng……

Quân Mộng Liên!

Nữ nhân này thật đúng là âm hồn không tan, đáng tiếc mình lại không phải là phế vật không thể phản kháng ở kiếp trước kia.

“Hậu Thiên bát cấp, thực lực của ngươi thật sự rất mạnh, nhưng nếu muốn giết ta, còn chưa đủ tư cách này.”

Khuôn mặt của Vi lão cứng lại, khẽ cong khóe môi lên: “Nha đầu, tuổi trẻ khí thịnh cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng quá cuồng ngạo sẽ không phải là chuyện tốt, nhưng ta vẫn rất thưởng thức nha đầu ngươi, cho nên có thể giữ cho ngươi toàn thây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.