Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 45: Bị Khóa Trong Phòng Vệ Sinh




Nhìn qua phương hướng Tiêu Phàm một nhóm rời đi, đáy mắt chỗ sâu Mộ Dung Tinh Thành lóe qua một vòng ý vị thâm trường.

- Giải tán.

Hồi lâu, đi đến trước mặt Mộ Dung Minh Nguyệt mở miệng nói, đưa tay vung lên cuốn theo Mộ Dung Minh Nguyệt biến mất tại chỗ.

Tu sĩ Mộ Dung gia tộc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng ai ngờ rằng Mộ Dung gia tộc vậy mà để đám Tiêu Phàm như thế.

Sau một lát, bên trong một tòa tiểu viện Mộ Dung gia tộc, Mộ Dung Tinh Thành nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt trên giường bệnh tỉnh lại, cũng buông lỏng một hơi.

- Cha, Tiêu Phàm bọn họ đâu?

Mộ Dung Minh Nguyệt giọng căm hận nói, ngay trước mặt nhiều người như vậy bị Tiêu Phàm đánh bại, hắn không còn mặt mũi.

Giờ phút này hắn chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm, nhiều năm như vậy, Mộ Dung Minh Nguyệt cho tới bây giờ không có muốn giết chết một người như vậy.

Cảm nhận được sát ý trên mặt nhi tử, Mộ Dung Tinh Thành đưa tay vung lên, một đạo Hồn Giới bao phủ bốn phía, sợ người khác dò xét.

- Cha, ngươi làm cái gì?

Mộ Dung Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Tinh Thành, hắn chưa bao giờ thấy cha ngưng trọng như thế.

- Minh Nguyệt, từ nay về sau không được đối địch với Tiêu Phàm.

Ngữ khi Mộ Dung Tinh Thành nặng nề nói, đáy mắt chỗ sâu có chút kiêng kị nồng đậm.

- Vì cái gì? Coi như hắn là Tu La Điện Điện Chủ, nhưng hắn vẻn vẹn chỉ là Chiến Thánh cảnh, cha là Chiến Thần cảnh!

Mộ Dung Minh Nguyệt không giảng hoà không cam lòng nói.

- Chiến Thần cảnh, a ~

Trên mặt Mộ Dung Tinh Thành đều là vẻ khổ sở, tựa như đang giễu cợt bản thân:

- Nếu như không phải hắn thủ hạ lưu tình, ta hiện tại đã chết.

- Làm sao có thể?

Mộ Dung Minh Nguyệt kinh hãi nói, bởi vì quá khích động lại ho khan mấy tiếng, không lâu mới nói:

- Ý cha là hắn đã có thể khiêu chiến Chiến Thần cảnh?

Cũng khó trách Mộ Dung Minh Nguyệt không tin, Chiến Thánh cảnh cùng Chiến Thần cảnh ở giữa là một đạo lạch trời, căn bản không phải cùng cấp độ.

Dù là hắn danh xưng yêu nghiệt cũng cũng không đủ tự tin đối mặt Chiến Thần cảnh cường giả, đừng nói chính diện khiêu chiến Chiến Thần cảnh.

Thế nhưng hắn lại không thể không tin, cha hắn là không có khả năng lừa hắn, cũng không cần như thế.

- Ngươi mau chóng khôi phục thương thế, chuẩn bị tiến về Thần Kiếp Chi Địa, nghe nói Chúng Thần Mộ Địa sắp bắt đầu, về sau gặp Tiêu Phàm, tận lực không đối địch với hắn.

Mộ Dung Tinh Thành hít sâu một cái nói, con ngươi hắn lóe qua một vòng u quang.

- Ta biết rõ.

Mộ Dung Minh Nguyệt phiền muộn gật đầu, bị Tiêu Phàm giẫm chân nhiều như vậy, chẳng lẽ không thể làm gì sao.

Nguyên bản Mộ Dung Minh Nguyệt coi là bản thân đã đủ cường đại, sau đó hắn phát hiện, chênh lệch với Tiêu Phàm càng lúc càng lớn.

Giờ phút này Tiêu Phàm đã mang theo đám Tiểu Kim rời khỏi Mộ Dung Cổ Thành, trên đường đi, Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết mấy người vẫn lo lắng, sợ người Mộ Dung gia tộc đuổi theo.

Bất quá ngoài ý muốn là từ đầu đến cuối hắn không có bất cứ động tĩnh gì, trái lại Tiêu Phàm vẫn một mặt nhàn nhã tự đắc, mấy người lúc này mới biết rõ bản thân suy nghĩ nhiều.

Bọn hắn vẫn như cũ không thể nào hiểu được Tiêu Phàm tại sao tự tin cường giả Chiến Thần cảnh Mộ Dung gia tộc sẽ kiêng kị hắn như vậy, chẳng lẽ Tu La Điện Chủ thực khủng bố như thế, đến Chiến Thần đều sợ hãi?

Tiêu Phàm không nói, mấy người cũng không hỏi, phi hành nửa canh giờ, đám người rốt cục dừng lại.

- Công Tử, hiện tại chúng ta đi Bắc Vực?

Hồi lâu, Mộ Dung Tuyết trước tiên mở miệng thử hỏi.

- Chúng ta qua đó.

Tiêu Phàm gật đầu, lại nói:

- Ngươi ở Linh Vực đi, nếu như Mộ Dung gia tộc không cho ngươi một cái công đạo, ngươi tự đi xử lý.

- Được.

Mộ Dung Tuyết đầu tiên là sững sờ, sau đó bỗng nhiên minh bạch.

- Bảo trọng, có việc tùy thời liên hệ.

Tiêu Phàm cười gật đầu, người khác đi theo, Tiêu Phàm tự nhiên không thể để cho bọn hắn bị ức hiếp, hơn nữa muốn để bọn hắn không có nỗi lo về sau.

Trong lòng Mộ Dung Tuyết một mực cất giấu một ngụm nộ khí, không có nơi phát tiết, cứ như thế cũng không biết là tốt hay là xấu.

Tiêu Phàm biết rõ, Mộ Dung Tuyết một mực canh cánh cừu hận Mộ Dung gia tộc trong lòng, cùng cái chết của Mộ Dung Dạ.

Nhìn phương hướng Tiêu Phàm, Mộ Dung Tuyết nắm nắm nắm đấm, con ngươi kiên định nói:

- Công Tử yên tâm, ta sẽ không để ngài thất vọng.

Tiêu Phàm lại không biết ý nghĩ Mộ Dung Tuyết, hắn hiện tại chỉ muốn chạy tới Bắc Vực, mau chóng xử lý sự tình Diêm La Phủ, trong lòng hắn còn nhớ kỹ thù Túy Ông.

Trong lòng Tiêu Phàm, Diêm La Phủ Phủ Chủ cùng La Sinh Môn Môn Chủ đều chắc chắn phải chết.

Nếu như Tiêu Phàm thực lực cường đại, hắn thậm chí hận không thể lập tức diệt Chiến Thần Điện cùng Cửu U Ma Thần.

Tốc độ bọn họ rất nhanh, không đến bảy ngày liền chạy tới Bắc Vực, làm Tiêu Phàm ngoài ý muốn là Bắc Vực khác với tưởng tượng của hắn, thiên địa linh khí nơi này vậy mà nồng đậm hơn một chút so với mấy vực khác.

Hơn nữa nhiệt độ nơi này cũng vừa phải, rất thích hợp cho người bình thường sinh hoạt, chẳng lẽ là do tới gần Bắc Hải?

- Điện Chủ có phải cũng phát hiện Bắc Vực thiên địa linh khí so với mấy vực khác nồng đậm hơn rất nhiều hay không?

Diệp Trường Sinh nói ra, hắn không phải người nhiều lời.

Một đường đi tới, Tiêu Phàm không có chủ động mở miệng nói chuyện, hắn bình thường đều sẽ không nói chuyện, trước mặt Tiêu Phàm hắn vẫn còn có chút khách khí, không giống Ảnh Phong bọn hắn đều là theo chân Tiêu Phàm từ núi đao biển lửa xông đến.

- Nguyên nhân là gì?

Tiêu Phàm gật đầu hỏi.

- Nơi này Địa Vực bao la ẩn chứa vô số quáng tài, thậm chí khoáng mạch, những khoáng mạch khoáng thạch tản ra Linh Khí nồng đậm khiến cho toàn bộ thiên địa linh khí Bắc Vực đều nồng đậm không ít.

Diệp Trường Sinh giải thích nói.

Tiêu Phàm nghe vậy trợn to hai mắt, lộ ra một mặt không thể tin, khiến cho Linh Khí một vực đều phát sinh biến hóa, khoáng thạch Linh Khí nồng đậm đến bao nhiêu.

- Mới đầu ta cũng cũng không tin, nếu quả thật có nhiều khoáng mạch như vậy thì tu sĩ mấy vực khác không phải đều chạy tới sao?

Diệp Trường Sinh giải thích nói:

- Điện Chủ ngươi nhìn, tầng nham thạch bên kia có cái gì khác biệt.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, xác thực phát hiện nham thạch kia chỉ là nham thạch bình thường mà thôi, nhưng khi Linh Hồn Chi Lực hắn bắt được, hắn lại là lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Nham thạch kia ẩn chứa Linh Khí rất nồng nặc, không sai biệt lắm đạt tới một phần mười trình độ một khối Hạ Phẩm Hồn Thạch.

- Không sai, liền nham thạch bình thường đều ẩn chứa Linh Khí đậm đà như vậy, chớ nói chi là thứ khác.

Diệp Trường Sinh gật gật đầu:

- Cho nên, Bắc Vực ẩn chứa tài nguyên khoáng sản mặc dù rất nhiều, nhưng muốn tìm tới quáng tài cũng không phải dễ dàng như vậy, hơn nữa cái giá quá lớn.

Tiêu Phàm gật đầu, hắn xem như minh bạch, mặc dù biết Bắc Vực tài nguyên khoáng sản phong phú, nhưng không phải tất cả mọi người sẽ hướng Bắc Vực, dù là biết rõ nơi này có cơ hội phát tài nhưng người bình thường cũng không có khả năng này.

- Bắc Vực là thánh địa của Chú Tạo Sư, nơi này Chú Tạo Sư hết sức phổ biến, gia tộc Chú Tạo Sư càng nhiều vô số kể, mà ở trong vô số gia tộc Chú Tạo Sư, Độc Cô gia tộc lại là một nhà độc bá, cũng là gia tộc duy nhất trong thiên hạ có thể đúc tạo Thần Binh.

Diệp Trường Sinh tiếp tục nói, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong lòng hắn nghĩ đến một vấn đề, những lão bất tử Mộ Dung gia tộc đã do dự vấn đề chọn phe, không biết người Độc Cô gia tộc sẽ như thế nào đây?

Nếu như Độc Cô gia tộc quy thuận Chiến Thần Điện, hậu quả là không thể tưởng tượng, chính như Diệp Trường Sinh nói, Độc Cô gia tộc là gia tộc duy nhất trong thiên hạ có thể chế tạo Thần Binh.

Nếu như hắn đứng ở mặt đối lập Tu La Điện, đối với chiến hồn Đại Lục mà nói, tuyệt đối là tính đả kích hủy diệt.

- Lúc ấy cùng mười mấy người Sở Thiên Minh sống sót có vẻ như người Độc Cô gia tộc là nhiều nhất, bọn hắn hẳn rất cừu hận Cửu U Ma Thần cùng Chiến Thần Điện mới đúng.

Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Bất quá hắn cũng không phải thập phần xác định, hắn sau đó lại nghĩ đến một vấn đề, Chiến Thần Điện để Diêm La Phủ chiếm cứ Bắc Vực có phải muốn động thủ với Độc Cô gia tộc hay không?

- Điện Chủ, chúng ta đến.

Diệp Trường Sinh cắt ngang suy nghĩ Tiêu Phàm.

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.