Draco…Em Gặp Ác Mộng

Chương 48




Hai chiếc xe lao đi với tốc độ tử thần, tưởng như có cái j cản đường hai thánh thì nó sẽ bị văng xa hàng km. Hai người cứ bám sát nhau trên đường đua mà ko thể cắt đuôi đối thủ. “cứ như vậy thì có mơ mới thắng dc tên khùng này, mình phải làm sao đây, thua thì nhục lắm”-Hiểu Mẫn nghĩ thầmSau một hồi đắn đo, cô quyết định tăng ga chặn đầu xe Ân Nam. Đây là 1 quyết định mạo hiểm, nếu thất bại thì ko chết cx tàn phế luôn, vì vậy đòi hỏi 1 kĩ thuật cao. Ân Nam ko khỏi kinh ngạc trước hành động liều lĩnh của cô, anh nghĩ cách vượt lên nhưng ko tài nào thoát khỏi thế kìm kẹp của đối thủ

Ân Nam vẫn chưa giành dc lợi thế, chỉ còn khoảng 2 m nữa là đến khúc cua. Bỗng trong đầu anh lóe lên 1 ý tưởng táo bạo mà anh hiếm khi dùng trong khi đua xe. Nghĩ là làm, anh liều mạng thoát khỏi sự chi phối của HIểu Mẫn, rồi đến khúc cua, anh ép xe cô gần sát vào góc.

Nhưng thế có là j với 1 kì thủ đua xe như cô, cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng làm anh tức tối lầm bầm:“cứ tưởng cho con nhỏ bà chằn đó hôn đất rồi chứ“. Khoảng 5 m nữa là đến đích, cả hai phải chấp nhận hòa trận này rồi nhưng... Một hòn đá ngáng đường ngay trước mặt hai người, HIểu nhi tinh mắt tránh dc, cô quay sang hét lên với Ân Nam:

-cẩn thận

-cẩn thận j- anh hồn nhiên hỏi

Bất ngờ, bánh xe vấp phải hòn đá. Ân Nam ko làm chủ dc tay lái. Cuối cùng, cả xe lẫn người cùng nhau đo đường

Hiểu nhi lập tức nhảy xuống xe, chạy lại chỗ anh:

-tên khùng, anh có sao ko hả, tôi đã dặn anh phải cẩn thận rồi cơ mà

-a,a cô nhẹ nhàng thôi, hình như tôi gãy tay rồi- anh rên rỉ

-đúng là đồ khùng mà, giờ thấy hậu quả chưa, nhanh, đứng lên tôi đưa anh đi bệnh viện

-thì cô phải đỡ tôi chứ, ko biết người ta dg bị thương ah

Cô dìu anh ra xe, cằn nhằn:

-người đâu mà nặng thế ko biết

-ko phải vì chiều lòng cô thì tôi đã ko ra nông nỗi này

-anh chiều lòng tôi dc cái j- cô tức tối đẩy anh vào trong rồi hùng hổ đóng cửa xe lại

-nhẹ tay thôi, cái cửa nó sắp rụng ra vì sức mạnh phi thường của cô đó, tại tôi thấy cô hơi buồn, nên rủ cô chơi cho vui, ai ngờ lại gặp xui xẻo thế này

-anh ngậm miệng lại mau, ko thì tôi đạp anh xuống đường luôn đó

Bệnh viện:

-á á á- Ân Nam gào lên

-tôi còn chưa kịp đụng đến 1 sợi lông của cậu, làm sao mà phải hét lên thế- ông bác sĩ ôn tồn

-ơ, thế ông chưa làm j ah, tôi cứ tưởng ông mổ xẻ hay tiêm chọc rồi cơ chứ- anh ngây ngô hỏi

Ông bác sĩ khẽ lắc đầu, cười:

-giới trẻ hiện nay thật là....

-nè, anh có bị diễn sâu quá ko vậy- Hiểu nhi sốt ruột

-ko

-thế thì câm đi, anh làm người ngoài hiểu lầm là mình bị tra tấn đấy

-đúng là đồ bà chằn, á, bác sĩ, ông làm j vậy- anh lại hét lên

-tôi phải cố định lại vị trí xương của cậu rồi băng bó nữa chứ, thế cậu muốn ko dưng mà tay khỏi luôn ah- ông bác sĩ ngao ngán

-bác sĩ, ông cứ tự nhiên nhé- HIểu Mẫn bình thản ra ngoài- anh ngoan ngoãn đi, lát tôi quay lại

Cánh cửa phòng vừa đóng lại thì những tràng âm thanh rùng rợn nhanh chóng phát tán với tốc độ kinh hồn. Cả bệnh viện sau khi biết đó chính là công tử bột Ân Nam thì:

-ối giời, lại cậu ta hả, ko lần nào vào bệnh viện mà ko hét

-tôi làm ở đây lâu năm, biết thừa cái cậu quý tử này rồi, chẳng biết có phải gay hay ko mà nhõng nhẽo y hệt đàn bà

Hiểu nhi nghe mấy lời đó mà ko nhịn cười dc, cô ghi âm lại và định sẽ cho chàng kia xem

30" sau:

-Phàm tiểu thư, lần sau mấy ca hay la hét thế này đừng nhờ tôi nữa, tôi sắp phải đi cấy ghép lại tai rồi đây này- ông bác sĩ khốn khổ bước ra

-xin lỗi đã ảnh hưởng đến ngài, mong ngài thông cảm- HIểu Mẫn xin lối

Cô đẩy cửa vào. Ân Nam đang nằm nhăn nhó ôm cánh tay, miệng ko ngừng rên rỉ:

-anh có biết mọi người nói thế nào về mình ko- cô hỏi

-là sao- anh tò mò

HIểu Mẫn bật lại đoạn ghi âm vừa rồi. Nghe xong, mặt anh thốn ko chịu nổi:

-hic, dám bảo mình giống đàn bà, cứ đợi đấy

-haizz, đúng là gừng càng già càng cay, trai càng gay càng đẹp, anh cứ như thế đi rồi khối em theo ấy

-cô mỉa mai vừa thôi, ba mẹ tôi đi London cả rồi, cô chính là người phải chăm sóc tôi đấy

-hả, cái j, mắc j tôi phải làm vậy- cô kinh ngạc

-đừng quên tôi đã cứu cô một mạng nhé, đừng có kiểu ăn cháo đá... cặp lồng, lo mà đền ơn đi-anh đắc ý

-xí, đồ nhỏ nhen, đền thì đền- nói rồi cô hùng hục đi ra cửa

-cô đi đâu đấy, tính chạy làng hả

-tôi ko phải loại người đó, tôi về nấu cháo cho anh, dc chưa

-ờ, nghe thế còn dc

Anh cười, lần đầu tiên thấy cô đáng yêu như vậy. “Phải lợi dụng dịp này mà bóc lột sức lao động của con nhỏ đó thôi”-anh nhủ thầm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.