[Draco x Harry] Ngàn Năm

Chương 18




Mọi người mang theo số vật tư khổng lồ trở về căn cứ Ngô gia. Khi rời khỏi là 11 người, trở về là 5 người, cộng thêm Richard, à, bây giờ gọi là Trịnh Khải, Richard đã chính thức gia nhập nhóm, muốn cùng mọi người hoàn thành sứ mệnh, lấy lại cái tên Trịnh Khải, nhưng mọi người đã quen gọi anh là Richard, mà Richard cũng không để bụng, quan trọng là trong lòng anh xác định mình là người Trịnh gia là được.

Đường trở về vẫn gặp rất nhiều người còn sống, có người hướng căn cứ thành phố Z của Bạch Khởi, có người lại đi về phía căn cứ Ngô gia Khiến cả nhóm không ngờ chính là, họ gặp được người quen kiếp trước của Như Ý, đó là nhóm người đồng hành cùng Như Ý suốt 3 năm mạt thế. Ban đầu Như Ý có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Vì kiếp này cô đã khác, không còn phụ thuộc vào họ, không còn là một nhà kho di động, càng không cần phải sợ họ nữa.

Nhóm đó gồm 6 người, dẫn đầu là một người đàn ông hơn 30 tuổi, tên Alex, dị năng hệ hỏa và băng, là một người có thực lực khá mạnh. Còn lại là 3 người đàn ông và một cặp chị em sinh đôi, người chị tên Thanh Anh, người em tên Thanh Thủy.

Khi nhóm Uyển Lâm vào ngôi biệt thự thì gặp những người này cùng nhiều nhóm nhỏ khác. Mạt thế hơn một tháng, con người đã tự tạo lập tổ đội, người bình thường vẫn có khả năng giết Zombie cấp thấp. Nhìn tình trạng của mọi người có thể biết được thực lực và tình hình của mỗi nhóm. Có nhóm vẫn gọn gàng, tươm tất, có nhóm thì người khỏe mạnh, người lại gầy ốm do thiếu ăn.

Nhóm Uyển Lâm tương đối nổi bật bởi bộ dáng quá mức sạch sẽ và hồng hào của cả nhóm, đặc biệt còn có thêm một Quả Bóng Nhỏ tròn tròn đầy sức sống. Mạt thế đến thì người già và trẻ em là hai nhóm đối tượng đầu tiên bị loại bỏ, nếu không vì sức khỏe yếu, bị lây nhiễm ngay từ đầu thì cũng là bị Zombie tấn công, không có sức chống trả hoặc thê thảm hơn nữa là bị người thân vứt bỏ, chỉ đợi ngày chết. Vì thế mà khi họ nhìn thấy Quả Bóng Nhỏ thì giống như thấy sinh vật lạ, nhóc con này tồn tại chỉ vì hai lí do, một là do ba mẹ nhóc quá mạnh, hai là bản thân nhóc có thực lực, dù là gì thì cũng không ai dám xem thường nhóm Uyển Lâm chứ đừng nói đến việc kiếm chuyện này nọ, cho đến khi...

Uyển Lâm lấy từ không gian ra những món ăn được chuẩn bị sẵn, có cua, có thịt, cộng thêm Như Ý mang ra khá nhiều rau xanh. Đúng vậy, họ không nhìn lầm, là rau xanh, rất tươi, như thể vừa mới hái ra. Không gian của Như Ý vốn có rất nhiều, chưa kể khi thăng cấp dị năng không gian cũng sẽ rộng hơn, có nhiều khoảng trống trồng trọt hơn nữa.

Bấy giờ liền có người rụt rịch, người đầu tiên lên tiếng là cô em song sinh tên Thanh Thủy: “Nè, mấy người có nhiều thức ăn như vậy thì chia cho mọi người một ít đi.”

Không ai thèm đáp lại khiến cô nàng giận dữ: “Nói mấy người đó, điếc à. Mạt thế khó khăn sao không giúp đỡ những người xung quanh chứ.” Nói như chuyện này là hiển nhiên phải thế vậy.

“Cô thiếu ăn à? Hay sắp chết đói. Những thứ này là chúng tôi kiếm được, cô lấy tư cách gì mà ý kiến này nọ?” Uyển Lâm thong thả nói.

“Nhưng bây giờ là mạt thế, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?” Cô ta không cam lòng cãi lại.

“Ừ, nếu cô tốt vậy thì sao không chia hết đồ của mình cho những người đói khổ dọc đường? Nhìn ba lô của cô chắc cũng đâu ít. Cô có lòng tốt và năng lực thì sao không tự làm đi.” Uyển Lâm châm chọc.

“Đừng có mà không biết điều.” Thanh Thủy phóng dị năng hệ thủy về phía Uyển Lâm, Hoài Nam vun tay biến chúng thành băng, rơi xuống đất. Thanh Thủy hất cầm kiêu ngạo, cứ tưởng Uyển Lâm không có dị năng mới cần người khác bảo vệ.

Chưa đắc ý được lâu, bỗng nhiên cô ta ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, la hét thảm thiết. Quả Bóng Nhỏ và Thiên Kỳ híp mắt nhìn cô ta, động tác hai cha con phải nói là như đúc ra từ một khuôn. Đây là Quả Bóng Nhỏ thử nghiệm dùng dị năng hệ tinh thành tấn công não bộ dị năng giả khác.

Lúc này cô chị tên Thanh Anh mới lên tiếng: “Dừng tay. Mau dừng tay. Xin lỗi mọi người, là em gái tôi không đúng, mong mọi người nương tay cho.” Nói rồi liền dìu em gái trở về chỗ ngồi xuống.

Uyển Lâm ôm Quả Bóng Nhỏ vào lòng, hôn một cái thật mạnh: “Cám ơn bảo bối nhé. Cho một bài học nhỏ là được rồi.” 

Thanh Anh chưa buông tha, dùng đôi mắt u ám nhìn về phía Uyển Lâm: “Dù em tôi có sai đi chăng nữa thì mọi người cũng không nên ra tay ác như vậy. Số người còn sống vốn đã không nhiều, chẳng lẽ con người lại còn giết hại lẫn nhau?”

Uyển Lâm mỉm cười đáp trả: “Sao nào, thiếu mất cái tay hay cái chân? Có gan nói thì phải có gan gánh chịu chứ. Nếu không hài lòng thì cứ đánh trả, đâu ai ngăn cản các người. Còn cô...” Dừng lại một chút, Uyển Lâm nói tiếp: “Nếu thật sự biết lý lẽ thì nên ngăn cản ngay từ đầu mà không phải là đợi đến lúc đánh không lại mới tỏ vẻ công bằng này nọ. Thật là chăm chọc. Có thời gian giả vờ chi bằng ra ngoài giết thêm vài con Zombies còn thiết thực hơn.”

Thấy Thanh Anh còn muốn cãi lại, Uyển Lâm dùng chiêu cũ, phóng một quả cầu lửa sát chân hai chị em họ. Thanh Anh cũng là dị năng giả hệ hỏa, phóng một quả cầu lửa khác ngăn lại, sau đó hai chị em liền xanh mặt, bởi vì ngọn lửa của họ bị nuốt trọn, quan trọng hơn là họ còn cảm nhận được nhiệt độ từ quả cầu lửa này không phải nóng bình thường, nền gạch dưới chân đang bị ăn mòn.

Như Ý thấy bộ dáng chậc vật của hai chị em đó liền vui vẻ. Kiếp trước cô luôn bị hai kẻ này ức hiếp, một người đóng vai hiền một người đóng vai ác, mỗi khi muốn rời khỏi nhóm khi bị cô em ức hiếp thì cô chị sẽ xuất hiện ngăn cản, an ủi, cô gần như trở thành con rối trong tay, mặc họ đùa giỡn xoay vòng. Giờ thì...mơ đi.

Việc tranh chấp này chấm dứt nhanh chóng, không ai dám chất vấn nhóm người Uyển Lâm nữa, cả nhóm thoải mái dùng bữa, mặc kệ ánh mắt thèm khát bốn phía.

Gã Alex sau khi chứng kiến tất cả đã quyết định kết giao với nhóm Uyển Lâm. Nhưng dù gã bắt chuyện thế nào cũng không ai để ý, thẹn quá gã đành quay về chỗ. Dù không thể gia nhập thì gã vẫn sẽ đi theo làm cái đuôi, có bọn họ phía trước, lo gì Zombie không bị tiêu diệt. Còn nếu gặp Zombie cấp cao thì gã chỉ cần dẫn nhóm rút lui trước là được.

Có nhiều người suy nghĩ giống như Alex. Thay vì đi căn cứ của Bạch Khởi, họ liền đổi ý đi theo nhóm Uyển Lâm. Một số người khác vốn ở căn cứ Bạch Khởi không sống nổi nên đành tìm đến căn cứ khác. Những căn cứ nhỏ lẻ trong thành phố Z cũng không ít, Ngô gia chỉ là một trong số đó mà thôi.

Khi trời tối, Thiên Kỳ và Hoài Nam đứng ra thương lượng, muốn chia ca gác đêm, phụ nữ và trẻ em thì miễn. Những người khác biết thực lực của nhóm người này nên rất ngoan ngoãn phối hợp.

Cuối cùng Thiên Kỳ hỏi một câu: “Không biết nơi này có ai biết về y lý hay không? Cả Đông y và Tây y đều được.” Thiên Kỳ định xây dựng một căn cứ hoàn chỉnh, có đội ngũ y bác sĩ, không những chữa trị mà còn nghiên cứu. Về phần nhà khoa học thì anh không dám nghĩ, bởi vì các căn cứ đều rất ưu tiên cho nhà khoa học, khó mà có cá lọt lưới.

Trong số 100 người ở đây, có đến 7 người là bác sĩ, y tá, còn có 3 người hiểu biết về các loại thảo dược, châm cứu của Đông y. Thiên Kỳ ngỏ ý mời họ gia nhập căn cứ, nhóm của anh sẽ bảo vệ họ dọc đường đi.

Một số người đồng ý, một số bày tỏ họ cần phải xem xét rồi mới quyết định. Rất nhiều căn cứ ban đầu đều hứa hẹn đủ thứ, kết quả không bao lâu liền trở mặt. Thiên Kỳ rất đồng tình với sự cẩn thận của họ, trước hết mời họ đến căn cứ rồi bàn tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.