Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 20




Tuy chỉ là một câu mời khách sáo nhưng Thành Trạm Vũ lại cho là thật, lập tức theo Mạnh Tĩnh Nghiên lên lầu. 

Vừa mở cửa vào nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của cha Mạnh: "Nghiên Nghiên về rồi à? Mau cầm cho cha chai Ngũ Lương Dịch lại đây (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực), hôm nay mẹ con  nấu rất nhiều món ngon, buổi tối chúng ta sẽ liên hoan ăn mừng......".  Nhưng khi vừa nhìn thấy cậu thanh niên nào đó ở sau lưng Mạnh Tĩnh Nghiên, lập tức liền á khấu."Sao thằng bé kia lại tới đây?".

Mạnh Tĩnh Nghiên nhún nhún vai bày tỏ mình không biết, nhưng lại sợ cha mình buông lời khó nghe, vội vàng lên tiếng thay: "Thành Trạm Vũ, ra đây rửa tay đi, hôm nay nếm thử tay nghề của mẹ tôi một chút xem thế nào!".

Trên bàn cơm, Thành Trạm Vũ rất trầm mặc, không đúng, cậu nhóc này ở bất kỳ thời khắc nào cũng trầm mặc như vậy. Mạnh Tĩnh Nghiên gắp vào bát cái gì cậu cũng liền ăn hết, mẹ Mạnh cũng thỉnh thoảng khách sáo một chút. Còn cha Mạnh thì dứt khoát không nói lời nào, chỉ im lặng uống rượu.

Trong lòng thầm buồn bực, mới vừa dọn nhà sang bên này được một ngày, làm sao thằng nhóc kia đã tìm được tới cửa?

Bởi vì Mạnh Tĩnh Nghiên không thích có người đi theo cho nên đã sớm nói với Thành Trạm Vũ, bảo cậu rút người về. Thành Trạm Vũ vì muốn rút ngắn khoảng cách, nên mỗi ngày đều tự mình đưa đón cô, rồi ra lệnh cho người của mình rút về.

Vì vậy trong hôn lễ của dì nhỏ, sau khi Thành Trạm Vũ rời đi, Mạnh Tĩnh Nghiên liền bắt xe đến nhà bà ngoại, quả thật là thần không biết quỷ không hay.

Yên tĩnh được mấy ngày, Thành Trạm Vũ thỉnh thoảng sẽ đến dưới lầu nhà họ Mạnh, cậu không hề nhấn chuông cửa, cũng không lên lầu, chỉ là lẳng lặng đứng đó nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Mạnh Tĩnh Nghiên, —— mấy ngày qua căn phòng này không hề sáng đèn. Sau khi kiểm tra các phòng khác, cậu liền đưa ra kết luận, nhà họ Mạnh bỏ trống, không hề có người ở.

Thành Trạm Vũ liền luống cuống, lại bắt đầu công cuộc đi tìm Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhà họ Mạnh không có, chỗ dì nhỏ, chỗ bà ngoại, chỗ chú bác, tất cả các nhà thân thích đều không có. Cha mẹ Mạnh cũng không đến công ty hay trường học, cả nhà họ thoáng chốc liền biến mất không thấy tăm hơi.

Cũng may nhờ cậu có tính kiên nhẫn cao, ngày mùng tám tháng năm, cậu thấy cha Mạnh ở công ty của ông. Cứ thế lần theo dấu vết, rốt cuộc cũng tìm ngôi nhà ông mới mua, cũng thuận lợi túm được Mạnh Tĩnh Nghiên.

Thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà1, cha Mạnh thế nào cũng không ngờ, kế hoạch của ông kín đáo không kẽ hở lại bị hủy ở trên tay mình!

1Thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà: "Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" - Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, tâm trạng bồn chồn không yên ngay lập tức hóa thành hư không, thay vào đó là cảm giác vui mừng, kích động xen lẫn hưng phấn, cuối cùng lại chuyển hóa thành bình tĩnh. Chỉ cần có thể ở bên cạnh người con gái này, cho dù cực khổ thế nào đi nữa cũng đáng giá......

Người xưa có câu: “Tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu2” quả thực không sai chút nào. Trừ phi cha mẹ Mạnh không đi làm nữa, sau đó cắt đứt liên hệ với bạn bè cùng họ hàng thân thích, ai cũng không tìm được bọn họ, thì Thành Trạm Vũ mới không có biện pháp. Nếu không, thì dù cho có phải đào sâu ba thước đất cũng sẽ moi Mạnh Tĩnh Nghiên ra bằng được.

2Tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu: Ý chỉ việc trốn được một lần nhưng không thể trốn được mãi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Thành Trạm Vũ từ nhỏ đã không có mẹ, còn người cha kia của cậu thì lại như thế, đầu lưỡi đã sớm quên tư vị món ăn gia đình. Mặc dù mấy món mà mẹ Mạnh nấu không ngon bằng Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng cậu vẫn ăn rất nhiệt tình, đánh chén hết hai bát cơm đầy buông đũa. Từ trước đến giờ một lớn một nhỏ trong nhà chưa từng có ai khen đồ ăn của mẹ Mạnh, rốt cuộc cũng có người thừa nhận tài nấu ăn của bà rồi.

Ngày hôm sau đi học, quả nhiên, người nào đó đã đứng đợi ở dưới lầu từ bao giờ. Cha Mạnh qua cửa sổ nhìn theo bóng dáng con gái và thằng nhóc kia dần mất hút, không ngừng đi đi lại lại trong phòng, thầm tính toán nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.

Hôm nay mẹ Mạnh có một buổi họp, nên bắt đầu mở tủ chọn quần áo, ướm thử hết cái nọ đến cái kia nhưng vẫn chưa được ưng ý lắm, thấy chồng mình cứ đi tới đi lui mãi lại càng phiền não.

"Lão Mạnh này, ông đừng đi qua đi lại nữa được không? Hoa hết cả mắt....!"

"Lúc này đã là lúc nào rồi mà bà vẫn còn tâm tư làm đẹp? Không sợ con gái bà bị người ta lừa mất à?".

"Lừa mất? Con gái ông tha không lừa người ta thì thôi! Từ nhỏ đã khôn hơn người! Đừng quên, trường học của tôi và công ty của ông đều do con bé gợi ý. Còn mấy căn nhà mà Nghiên Nghiên khuyên chúng ta mua mấy năm qua nữa, cái nào mà giá không tăng đến chóng mặt!". Bà vừa nói vừa ướm vào người bộ tây trang màu tím, cảm giác quá già giặn, không thích hợp, liền thả lại vào tủ: "Đã bảo thằng bé kia họ Thành, ông vẫn chưa nhìn ra à? Nghiên Nghiên nhà chúng ta là người nắm đằng chuôi, chỉ hướng đông thằng bé nào dám đi tây. Tôi nói này, Nghiên Nghiên ở chung một chỗ với ai cũng phải dựa vào duyên phận. Nếu con bé thật sự thích Thành Trạm Vũ, bậc trưởng bối như chúng ta cũng đừng nên ngăn cản!".

"Không được, không được, không được! Cha Thành Trạm Vũ làm gì bà còn không biết à? Bà yên tâm để hai đứa nó ở chung một chỗ? Không sợ ngày nào đó nhà lại bị người ta phá tan hoang sao?"

"Sợ cái gì? Bao nhiêu năm qua chẳng phải vẫn tốt sao?". Mạnh mẹ chỉ cảm thấy vị trí của mình và chồng bị đảo ngược rồi, cha thì thao thao bất tuyệt suốt ngày lo lắng, còn người làm mẹ như bà lại rộng rãi vô cùng.

"Vậy cũng không được, Nghiên Nghiên mới bao lớn chứ, mà đòi có bạn trai? Con gái diệu của tôi còn phải thi trung học, thi lên đại học!"

Mẹ Mạnh cuối cùng tìm được một bộ vừa ý, vừa soi gương vừa nói: "Nghiên Nghiên học giỏi, trong lòng ắt có tính toán, kể cả có tình yêu tình báo thì cũng vẫn có thể thi đậu cao trung, đậu đại học như thường. Từ lúc con bé lên tiểu học, ông có bao giờ phải bận lòng vì thành tích có nó chưa. Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư cũng không có gì không tốt. Thời gian trước Nghiên Nghiên bị bệnh cũng nhờ Thành Trạm Vũ đưa bác sĩ tới khám, có khác nào là ân nhân cứu mạng của con bé, nếu rơi vào thời cổ đại, có khi còn phải lấy thân báo đáp ấy chứ!".

Nghĩ tới điều này, mẹ Mạnh liền bật cười.

Mặt cha Mạnh đã cứng đơ, chăm chăm nhìn vợ mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Trước kia cảm thấy bà xã rất có chủ kiến, nên không ít chuyện ông đều tham khảo ý kiến của bà. Hiện tại thế nào lại tóc thì dài mà kiến thức lại ngắn? Thằng nhóc tử kia có chỗ nào tốt đến mức vợ ông lại thỏa hiệp như vậy?

"Được rồi được rồi, ông cứ ở nhà mà nghĩ lung tung, tôi đi làm trước đây!"

Đối với lập trường phản cách mạng của mẹ Mạnh, cha Mạnh lập tứcxì mũi khinh thường. Trong tiếng đóng cửa nặng nề ông liền vỗ vào gáy mình một cái rồi lên tiếng: "Hỏng bét, hôm nay mình cũng có cuộc họp! Thôi rồi, lại tới trễ!".

Liếc nhìn đồng hồ treo tường, cha Mạnh không kịp lựa chọn trang phục, vội vội vàng vàng mặc quần áo, vừa cầm cà vạt đi ra cửa. Vừa chờ thang máy, vừa soi vào đó thắt cà vạt.

Mà lúc này ở trường học, có người bạn Hà Vũ Tường đã quen từ nhỏ, tuy nói còn chưa hòa đồng với cả lớp, nhưng cô vẫn tự tại hơn nhiều. Trong giờ nghỉ giải lao, cô liền mời Hà Vũ Tường chủ nhật này ra ngoài tụ tập với đám Nghê Thụy Tuyết và Lý Minh Trạch.

Tối qua cô đã gọi điện cho Nghê Thụy Tuyết và Lý Minh Trạch thông báo chuyện mình chuyển trường, sau đó cũng nhắc đến việc gặp Hà Vũ Tường. Lý Minh Trạch đã vất nhân vật Hà Vũ Tường này ra sau đầu từ lâu, nhưng Nghê Thụy Tuyết lại loáng thoáng có ấn tượng, hỏi có phải là người lúc nhỏ có dáng dấp đặc biệt đẹp trai hay không. Quả nhiên, cô nhóc này đã hoa si đến cảnh giới nhất định, nếu áp dụng vào học tập thì có phải tốt hơn nhiều không? Hiện tại nếu bảo cô nàng đọc lại bảng chữ cái một lần sợ rằng còn ấp a ấp úng ấy chứ? 

Chủ nhật cùng ra ngoài chơi, thật ra thì cũng là vì Nghê Thụy Tuyết muốn xem xem soái ca lúc nhỏ hiện tại dáng dấp như thế nào? Vẫn vạn người mê giống lúc trước hay đã hoàn toàn thay đổi?

Hà Vũ Tường tất nhiên không biết suy nghĩ cong cong quẹo quẹo trong đầu cô bạn nên liền sảng khoái đồng ý. 

Cả ngày, không bị thầy cô nào điểm mặt gọi tên. Trừ có thể tâm sự vài câu với Hà Vũ Tường ra thì thời gian còn lại rất nhàm chán. Nhất đến giờ tan giờ học, vừa nghĩ tới sẽ bị chen thành hình, đầu cũng to ra rồi. Cũng may cô có thói quen làm hết bài tập ở trường trên lớp, không cần phải cầm cặp về nhà. Nếu không vừa phải chen lấn trên xe buýt vừa phải vác một cái cặp nặng mười mấy hai mươi cân, mệt chết đi được. Từ đó càng thấy thương bọn nhỏ đồng trang lứa, cặp sách trên lưng càng ngày nặng, ngành giáo dục trong nước quả nhiên muốn bồi dưỡng con em mình trở thành siêu nhân hết!

Vừa ra cửa, liền phát huy thói quen lấm lét nhìn trái nhìn phải, trong đám người mịt mờ tìm kiếm bóng dáng của Thành Trạm Vũ. Đại đa số chỉ cần lướt mắt một cái liền có thể tìm được người kia, các bạn học đều mặc đồng phục, một mình cậu ta đứng ở nơi đó vô cùng chói mắt.

"Thỏ con!"

Mạnh Tĩnh Nghiên quay đầu lại, bất đắc dĩ thở dài nói: "Tớ đã nói rồi bao nhiêu lần rồi, đừng có mà thỏ con này thỏ con nọ, không buồn nôn mới lạ đấy!".

"Tớ chỉ nhất thời buột miệng mà thôi, này, sách của cậu để quên. Bài cô Từ cho trong sách luyện tập hôm nay nhất định phải làm xong, ngày mai đi học cô ấy sẽ kiểm tra!"

"Ừ, cám ơn!". Cầm lấy sách, Mạnh Tĩnh Nghiên cười cười với Hà Vũ Tường, cũng không thể nói toẹt ra rằng mình đã làm bài xong, cố ý không muốn mang sách về được? Người ta ý tốt đưa tới......

"Tớ đưa cậu về nhà nhé?"

"Không cần, tớ cùng về với bạn rồi, bái bai."

Cảm thấy trên người có chút lạnh, đập vào mắt là sắc mặt không tốt chút nào của vị bên cạnh.

"Sao thế?"

"......"

À, tí nữa thì quên vị này chơi trò lạnh lùng quen rồi!

Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không vội vàng lên xe buýt, thà đợi thêm hai xe tuyến nữa còn hơn là bị chen chật cứng, chẳng khác nào cơn ác mộng. Kiếp trước cô cũng vác cặp sách nặng trĩu chen chen lấn lấn đứng trên xe buýt, lúc ấy chỉ cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, thế nhưng bây giờ lại khác hoàn toàn, từ tiết kiệm mà xa xỉ thì dễ, chứ từ xa xỉ mà trở nên tằn tiện thì hơi khó....!

Đang nhàm chán chờ từng chiếc một chạy qua, thì Thành Trạm Vũ bất chợt lôi Mạnh Tĩnh Nghiên vào trong một con hẻm nhỏ. Sức lực của cậu không nhỏ khiến cô nhóc đau đến nhe răng. 

Mắt thấy không có ai, Thành Trạm Vũ liền đẩy cô dựa sát trên tường, một tay giữ chặt cằm của cô rồi lập tức hôn lên ——

Mạnh Tĩnh Nghiên chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, hình như không tin đây là sự thực. Nhưng cảm giác đau đớn từ cánh tay bị Thành Trạm Vũ bóp đã chứng thực một điều: cô, Mạnh Tĩnh Nghiên, bị một thằng nhóc lớn hơn một tuổi cường hôn!!!

Chú ý, chính xác là cường hôn! Theo kế hoạch của cô là tìm mặt trắng nhỏ, muốn sờ eo liền sờ eo, muốn hôn miệng liền hôn miệng, nắm quyền chủ động trong tay, tựa như một nữ vương cao cao tại thượng chứ không phải lâm vào thế bị động như thế này!

Thành Trạm Vũ liều mạng dùng đầu lưỡi cạy răng cô ra, ôm lấy người thầm thương trộm nhớ, tham lam hít hà hương vị ngọt ngào. Từ trước đến giờ cậu vẫn trầm mặc ở phía sau Mạnh Tĩnh Nghiên, chứ đừng nói đến chuyện tức giận với cô vì nam sinh khác có ý đồ gì đó. Nguyên nhân khởi xướng cực kỳ kích động.

Sau cơn hốt hoảng, Mạnh Tĩnh Nghiên liền đấu tranh dữ dội, nhưng tay và chân đều bị kìm chặt, chút sức lực của cô so với Thành Trạm Vũ nào có nhằm nhò gì, kịch liệt giãy giụa chỉ càng thêm mệt bở hơi tai.

"Buông ra, Thành Trạm Vũ, mau buông tôi ra! Đau quá!"

Người nào đó đã hôn đủ, trước một giây Mạnh Tĩnh Nghiên tức giận rốt cuộc cũng buông ra, trầm giọng hỏi: "Cậu ta là ai? Tại sao lại gọi em là thỏ con?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.