Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 18




Editor: tu tai

"Đúng 12 giờ trưa mai, nghị viên cùng người ủng hộ quan trọng đặt bữa trưa ở nhà hàng của chúng ta, thầy của cô Lâm sẽ cho cô ấy chứng kiến tận mắt quá trình nấu nướng thức ăn ngon của một nhà hàng ba sao. Từ chuẩn bị nguyên vật liệu đến gia vị rồi đến bước cuối cùng trình bay ra đĩa, mỗi một bước đều vô cùng tinh tế. Chẳng qua tôi không dám đảm bảo, ngày mai lúc lên xe, thấy của cô Lâm lại không thấy cô ấy đâu..., thì sẽ có phản ứng như thế nào?"

Không nói hai lời, những vị chú bác này đưa Lâm Khả Tụng lên xe. Tai Lâm Khả Tụng nghe ngàn căn vạn dặn của chú Lâm Phong, chỉ là một mảnh mờ mịt.

Xe chạy, tiếng gào thét của chú Lâm Phong dặn cô lúc nào có thể thì gọi điện về nhà cuối cùng cũng khiến cô hơi tỉnh táo một chút, khi cô nghiêng đầu nhìn về phía sau, bóng dáng của chú càng ngày càng xa. Mà khi chú trở lại trong phòng ăn với bạn của mình thì một người trong đó chỉ vào chai rượu xái nói: "Lão Lâm, rượu trắng 52 độ đấy...... Có phải chúng ta hơi quá mức rồi không?"

"Nếu biết quá đáng, tại sao lúc ấy còn chuốc con bé như vậy?"

"Không phải là vì vui mừng quá sao?"

Những ngọn đèn của thành phố phồn hoa không có đêm Newyork, lướt qua khuôn mặt Lâm Khả Tụng.

Mà cô phát giác mình giống như đang phiêu đãng trong một mảnh trời sao mênh mông này.

Trong lòng chợt trống rỗng.

Cô lấy điện thoại di động của mình ra, chỉ có một tin nhắn đến từ Tống Ý Nhiên: Anh đi San Francisco rồi, lúc thu ngân đừng thu nhầm tiền nhé!

Ngu ngốc...... Bây giờ cô không phải là nhân viên thu ngân nữa rồi! Cô sẽ phải theo sư phụ Michelin học nấu ăn!

Đầu Lâm Khả Tụng dựa vào cửa sổ xe, mở ra trang blog của Tống Ý Nhiên. Đó là  bức ảnh chụp chung cùng mấy người trong một quán bar. Anh cười lười biếng, buông thả hưởng thụ sự xa hoa đồi trụy của thành phố không đêm này.

Sau đó, ánh mắt của nàng chua xót.

Cuối cùng cũng trở lại biệt thự của Giang Thiên Phàm, Meire cùng một bác gái trung niên mặc tạp dề hơi béo chờ bọn họ ở cửa.

Meire nhìn thấy dáng vẻ Lâm Khả Tụng lắc lắc đi xuống xe, hoàn toàn không phân rõ phương hướng thì hơi nhíu mày.

"Nina, giúp cô ấy một chút."

"Cô ấy uống say rồi, ngài ấy có tức giận hay không?"

Meire nhún vai: "Có lẽ là có người tiễn đưa cô ấy, nghe nói người Trung Quốc lúc chia tay thường uống nhiều rượu. Uống rượu say cũng có chỗ tốt của uống say, ít nhất ngủ thiếp đi cũng sẽ không ồn ào đến ngài Giang."

Lâm Khả Tụng chỉ biết Nina đỡ mình đi lên những bậc thang an tĩnh mà lạnh lẽo, tài xế xách hành lý đi theo phía sau.

Meire mở cửa cho Lâm Khả Tụng, Nina đặt cô xuống giường. Không lâu sau, trên bờ môi cô liền có một ly nước bạc hà, hương vị bạc hà mát lạnh quấn quanh giữa môi và răng của cô, chảy dọc theo cổ họng của cô xuống, cả người cũng sảng khoái hơn.

Qua không bao lâu, tất cả liền yên tĩnh lại, lúc Meire rời đi đã đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói   tiếng: "Ngủ ngon."

Cái giường này rất mềm, giống như là một khối kẹo bông khổng lồ. Âm thanh xe cẩu bên ngoài cửa sổ nhỏ cùng với tiếng nói cười hoàn toàn biến mất rồi, cô đi tới Newyork  một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cách xa sự ồn ào náo động hưởng thụ được loại yên tĩnh gần như tuyệt đối này.

Nhưng ngủ không được bao lâu, Lâm Khả Tụng lại cảm thấy khát nước.

Cô nhớ rõ ràng có để cái ly bên giường, nhưng bây giờ cho dù sờ thế nào cũng sờ không tới. Cô đứng dậy xuống giường, chân không đạp trên mặt đất rất lâu, cuối cùng cũng đạp trúng giày của mình. Nhưng ở đâu, cô cũng không tìm được ly nước của mình.

Cô đi ra khỏi căn phòng này, đầu rất nặng, ánh mắt nặng trĩu gần như không mở ra được. Cô vin lên vách tường, không ngừng lần mò đi về phía trước, cho đến khi cô nhìn thấy trên mặt đất một khe hở để lộ ra chút ánh sáng.

Lâm Khả Tụng híp mắt nở nụ cười.

Nơi này có người. Có người là có thể tìm được nước uống! Trong lòng cô hoan hô vì sự thông minh tài trí của mình!

Mở cửa, gian phòng này lớn đến có thể......

Mà Lâm Khả Tụng dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể đem tầm mắt của cô tập trung vào khay trà trên bộ sofa phía trước. Nơi đó để một cái ly thủy tinh, bên trong chứa nửa ly nước, an tĩnh chiết xạ ra làm lòng người động quang.

Lâm Khả Tụng không nói hai lời, nâng cái ly lên, ừng ực ừng ực hai ba ngụm nuốt xuống.

Ngay khi phổi của cô cũng bị ly nước này làm dịu đến mức dường như muốn bay lên, thì một âm thanh lạnh lẽo truyền đến từ nơi không xa.

"Ai cho phép cô tiến vào nơi này?"

Giọng nói đặc biệt như vậy, đan vào bóng đêm, mang theo sự tao nhã mà xa cách khó có thể diễn tả bằng lời.

Lâm Khả Tụng đứng dậy, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang chậm rãi đi từ ban công vào.

Ánh sáng màu bạc mỏng manh rơi xuống tại đầu vai anh ta, trong trẻo lạnh lùng mà không muốn.

Khi đối phương càng đến gần thì Lâm Khả Tụng dựng thẳng nửa người trên, híp mắt cố gắng muốn nhìn rõ ràng đối phương là người nào.

"Meire không có nói rõ ràng quy tắc của nơi này cho cô biết sao."

Cô hơi nghiêng đầu, người này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Ánh mắt của anh ta rất sâu, đường cong lông mày rất đẹp, chóp mũi cao đầy phong cách, còn có phần môi của anh ta.

Lâm Khả Tụng dùng sức nhìn nơi đó, trái tim không hiểu bị kích thích, có cái gì đó không ngừng xẹt qua trái tim của cô.

"Anh nói cái gì......"

Cô muốn nhìn thấy anh ta nói chuyện. Chỉ cần anh nói chuyện, thì cô có thể thấy được rõ nơi khiến cảm xúc của cô thay đổi. Đầu của cô thò dọc theo ghế salon, duỗi thẳng cổ của mình.

"Lời giống như vậy, đừng để cho tôi nói lần thứ hai."

Anh có thể nói chuyện lâu hơn một chút hay không?

Lâm Khả Tụng lại di chuyển ra phía ngoài salon, cuối cùng mất đi trọng tâm, vào lúc cô muốn dùng đôi tay chống xuống đất, thì đối phương giữ chặt vai cô, kéo cô lên.

Bàn tay của anh dùng sức quá, khiến Lâm Khả Tụng đau đớn nơi xương vai.

"Trở về."

Lại ngắn gọn như vậy.

Nhưng khi bờ môi anh sắp nhắm chặt lại, Lâm Khả Tụng cảm thấy một cỗ lực lượng từ sâu trong đáy lòng dâng lên, thúc giục cô kéo cổ áo của đối phương, sáp lại gần.

Đối phương nghiêng mặt, môi Lâm Khả Tụng sát qua vành tai của anh ta, cảm xúc ấm áp thoáng qua rồi biến mất.

Cuối cùng cằm của Lâm Khả Tụng  rơi lên bả vai của đối phương.

Thân thể của anh ta hơi cứng lại, giọng nói thấp xuống một âm.

"Cô đang làm gì?"

Dường như muốn nén cả không khí xuống.

"...... Tôi muốn sờ đầu lưỡi của anh một cái......"

Lâm Khả Tụng cười hắc hắc hai tiếng, duỗi ngón tay ra, mới vừa chạm lên khóe miệng của đối phương, đã bị đẩy ra.

Mu bàn tay có hơi đau một chút.

Cô chưa từ bỏ ý định lại đưa tay ra, đầu ngón tay mới vừa nâng lên đến trên môi đối phương sắp chạm lên cái nơi hết sức ấm áp đó, đối phương đã lưu loát nghiêng mặt đi, đẩy tay cô ra một lần nữa.

"Lâm Khả Tụng, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô."

Cảnh cáo tôi cái gì?

Lâm Khả Tụng vẫn buồn bực cười cười, đôi mắt cong cong nhìn gần như ánh trăng non.

"Tôi chỉ muốn sờ đầu lưỡi của anh một cái! Không để cho sờ...... Anh cắn tôi sao!"

Cô giống như đã mong muốn chạm vào nơi đó từ rất lâu rồi...... Cứ sắp đến lúc quên đi thì lại bị đối phương nhắc nhở......

Bóp tim gãi phổi không có chút nào sảng khoái! Chỉ muốn sờ một cái!

Ngón tay Lâm Khả Tụng dọc theo khóe môi của đối phương, giống như là đã quen thuộc góc độ đối phương tránh né, rõ ràng anh đã tránh mặt đi, mà ngón tay của cô lại dễ dàng dọc theo môi của anh mà đi vào, thừa dịp hàm răng của đối phương còn chưa khép lại, chạm vào nơi mềm mại nhất này. Ngón tay của cô hài lòng dừng lại ở đầu lưỡi của anh, khẽ giật giật, cái loại cảm giác mềm mại ướt át đó hoàn toàn khác biệt với giọng nói lạnh lẽo lúc chủ nhân nói chuyện......

"A nha!" Lâm Khả Tụng kêu lên, bỗng dưng thu hồi tay mình lại.

Bởi vì đối phương không chút lưu tình cắn xuống, cái loại cảm giác đau đớn đó khiến Lâm Khả Tụng cúi người xuống ấn ấn ngón tay của mình.

Đau quá!

Nhất định chảy máu! Chảy máu!

"Không phải chỉ sờ soạng anh một chút sao? Làm gì mà phải cắn người chứ......" Đầu lưỡi của cô rất đần, luôn nói không rõ ràng.

Bỗng dưng, Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy có cái gì giữ lại cái gáy của cô, một sức mạnh khiến cô không thể không ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt khi cô hé miệng nói chuyện, cuối cùng đối phương cũng xác định phương hướng, bỗng đè lại.

Nơi vốn dĩ ấm áp mềm mại trong kẽ môi của anh đột nhiên nóng bỏng lên, không hề có điềm báo trước  xông vào giữa môi của cô, quét ngang tất cả mọi ngóc ngách.

Lâm Khả Tụng dùng sức vỗ lên bả vai của đối phương, cái loại cảm giác sợ hãi bị đối phương ép vỡ  hoàn toàn làm cô chuẩn bị nâng đầu gối lên cho đối phương một kích thật mạnh.

Nhưng cô còn chưa có phát lực, anh bỗng vặn cánh tay kia của cô ra phía sau lưng, ép cô càng gần sát vào anh.

Khoảng cách như vậy, đừng nói nâng lên đầu gối công kích, ngay cả thở cô cũng sắp không thở nổi rồi!

Đối phương nghiêng cả mặt đi, lực lượng đè ép lớn hơn gấp mấy lần, ngậm hôn như vậy dường như muốn nuốt cả người cô xuống.

Vào lúc Lâm Khả Tụng sắp khóc lên, thì bỗng anh ta đứng dậy, cô bị mất đi chỗ dựa liền lảo đảo về phía sau hai bước ngã lên ghế salon.

"Lần sau nếu để cho bản thân uống say, tôi sẽ ném cô ra."

Đối phương xoay người rời đi, thực sự là không hề lưu luyến.

Đôi môi và đầu lưỡi của Lâm Khả Tụng đều đang tê dại.

Cô mới không thèm đứng ở đây nữa!

Cô hết sức kiên cường đứng lên, lắc lắc đi về phía cửa, còn chưa đi được hai bước, đầu gối liền đụng vào khay trà. Cô vẫn cố đi tới cửa, nhưng sau khi mở cửa, cô lại phát giác cho dù là  bên trái hay bên phải, đều là khoảng không gian đen kịt.

Nơi này là nơi nào?

Nhất định là cô đang nằm mơ! Lúc nằm mơ, sẽ không tìm được đường về nhà, chỉ cần tiếp tục ngủ, chờ đợi tỉnh mộng là được!

Lâm Khả Tụng tự động trở lại cái ghế salon đó, nằm đi lên.

Cũng không lâu lắm, cả gian phòng chợt tối xuống.

Lâm Khả Tụng ôm cánh tay của mình, nhíu mày.

Lạnh quá...... Không phải là cô đá chăn xuống dưới giường rồi chứ?

Đưa tay sờ sờ...... Không sờ thấy cái gì.

Chăn đi đâu rồi?

Có đồ vật gì đó rơi vào trên người của cô, mềm mại, mang theo một hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu nào đó.

Một khi buông lỏng, lại bắt đầu tan rã.

Lâm Khả Tụng hài lòng lật người.

"Hắc, tỉnh! Tiểu bánh bao mau tỉnh dậy!"

Nguy rồi! Hôm nay không phải còn muốn thu ngân?

Lâm Khả Tụng bỗng ngồi dậy, cái trán thiếu chút nữa đụng vào chóp mũi của đối phương.

"...... Ngài Meire?"

Lâm Khả Tụng ngây ngốc nhìn đối phương, lại ngắm nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi thứ nơi đây đều không phải những gì cô quen thuộc.

Mặt tường trắng noãn không có một chút tì vết, sàn nhà đá cẩm thạch dưới chân giống như mặt kính.

Tiến về phía trước mấy bước, lại là thảm Scotland với hoa văn ưu nhã, mặc dù chỉ dùng ánh mắt nhìn cũng biết nó được chế tác tinh xảo giá trị xa xỉ.

Giữa căn phòng lớn như vậy, bày một chiếc giường lớn. Trên giường cái mền cũng là màu trắng. Đầu giường để hai chiếc tủ đầu giường màu đậm, trên tủ đặt hai tác phẩm nghệ thuật hiện đại đối xứng nhau.

Gian phòng cực kỳ trống trải, gần như không có một đồ trang trí dư thừa nào.

Thậm chí không giống như là có người ở.

"Đây là đâu?" Đầu Lâm Khả Tụng vẫn còn hơi đau, nhưng tối hôm qua ăn vào trong bụng gì đó đều đã bị tiêu hóa hết rồi, thật sự quá đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.