Đồng Thể

Chương 2: Trương Mẫn công công




Cấp cao nhất hiện nay ở khu 10 là cấp 42, kinh nghiệm của các nhân vật khoảng đấy có cao có thấp, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu. Ưu thế chủ yếu được tạo ra từ lần hợp tác cùng Diệp Tu ở nhiệm vụ Noel trước đấy.

Ba nhân vật Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và Đường Nhu cũng thuộc đoàn quân dẫn đầu, nhưng cấp bậc lúc đầu thấp hơn, thêm ba ngày Ngôi Sao Cuối tuần không chăm chỉ được, không thể giống các nhân vật của công hội lớn chơi suốt 24 tiếng như ngày thường, giờ đang xếp chót trong đoàn quân dẫn đầu, cấp bậc hiện tại chỉ mới 41.

Mà đứng sít sao nhân vật của cả ba trong đội quân dẫn đầu, chính là nhân vật hội trưởng Lam Hà.

Tài khoàn nhân vật này vốn có cấp bậc rất nổi trội, song lại không đỡ nổi chuyện không online suốt năm ngày. Tuy ưu thế có được trong hoạt động Noel không dễ bị năm ngày không online đánh đổ như vậy, nhưng trong một đoàn đội dẫnđầu có cùng ưu thế, năm ngày không cày cú sẽ bị những nhân vật tinh anh chăm chỉ khác bỏ xa ngay lập tức.

Diệp Tu đột nhiên nhắc tới tài khoản hội trưởng Lam Hà, trái lại nhắc nhở Lam Hà một phen. Trong năm ngày cậu không online nhân vật hội trưởng, chuyện công hội không bị trễ nải, nhưng cấp bậc nhân vật lại sắp sửa rớt đài. Tuy cấp bậc hội trưởng không nhất định phải cao nhất công hội, cơ mà cấp bậc vẫn là thứ đại diện trực tiếp nhất trong game online. Đã là hội trưởng thì phải cực mạnh, đây đã là chuyện thường tình. Cấp bậc của hội trưởng cao, nói chuyện bằng nắm đấm cũng đỡ lo hơn. Nhân vật Lam Hà hiện đang đứng đầu trong công hội, cứ rớt đài một cách tùy tiện như thế, ắt cũng không phải chuyện nhỏ.

“Tui phải quay về Lam Khê Các xem thử.” Lam Hà nhớ ra, cuối cùng gửi tin cho Quân Mạc Tiếu, vội vàng log out nhân vật Tuyệt Sắc, trong chớp mắt đã đăng nhập tài khoản Lam Hà.

“Động tác nhanh ghê, tui còn nói chưa nói xong mà.” Kết quả tin của Quân Mạc Tiếu đuổi theo sang đây.

“Còn chuyện gì nữa?” Lam Hà hỏi. Nhân vật Lam Hà vừa lên mạng, nhận được không ít lời hỏi thăm. Sự kiện nằm vùng đều là chuyện cơ mật của công hội. Nên không mấy người biết Lam Hà đã dùng nhân vật “Tuyệt Sắc” trà trộn vào công hội Hưng Hân. Đa số thành viên trong công hội đều cho rằng gần đây hội trưởng xảy ra chuyện, nay đột nhiên thấy Lam Hà trở về, bèn hỏi thăm rất ân cần, khiến Lam Hà cảm động hết sức.

Cuối cùng thì, Lam Khê Các mới là nhà của cậu, có rất nhiều bạn bè, nhiều hồi ức......

Lam Hà vừa trả lời mấy câu thăm hỏi của mọi người vừa cảm thấy cảm động, bên kia Diệp Tu đã gửi tin tới: “Mấy đứa cấp cao trong bảng thành tích, cậu coi có thể lôi kéo được em nàokhông?”

“Không thể nào.” Lam Hà không thèm nhìn tên của những nhân vật trên bảng đã quả quyết nói. Những nhân vật đó chắc chắn đều là những em trung trinh với công hội, những nhân vật được công hội đặc biệt bồi dưỡng, nào dễ dàng lôi kéo như thế.

“Một đứa cũng không hả?” Diệp Tu hỏi.

“Ờ thì...” Lam Hà mới nãy còn cực kỳ tự tin, ai ngờ Diệp Tu lại hỏi như vậy, khiến cậu trở nên do dự ngay. Không có gì là tuyệt đối, cậu không thể nào hiểu rõ công hội khác như nhà mình được, sao dám chắc chắn mấy đứa đó không có vấn đề gì?

“Tình hình mấy công hội khác có thể cậu không rõ lắm, cậu coi bên nhà mình trước xem.” Diệp Tu nói.

“Móa, anh còn biết Lam Khê Các là nhà tui hả!” Lam Hà trả lời tin nhắn, thêm một cái icon muốn bùng cháy.

“Đã thay lòng rồi thì cố giữ lại cũng vậy thôi.” Diệp Tu nói.

“Ông anh nói ai thay lòng hả!” Lam Hà đáp, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Mấy ngày qua cậu quả thật có chút bất an. Nhưng vừa đăng nhập tài khoản Lam Hà, nhận được sự quan tâm ân cần của tập thể công hội, làm lòng trung thành của cậu với Lam Khê Các thoáng cái lại dâng đầy.

“Ha, tui chỉ thí dụ vậy.” Diệp Tu trả lời.

“Những nhân vật này, dù thay lòng, người đi hết, nhân vật cũng phải ở lại!” Lam Hà nói là lời thật. Đây là những nhân vật do hai hay ba người của công hội thay phiên nhau luyện mới có thể giữ vững đẳng cấp, tất nhiên nhân vật đều thuộc về công hội, không phải ai muốn cũng có thể tùy tiện xách theo.

“Một trường hợp ngoại lệ cũng không có?” Diệp Tu hỏi lại như vậy. Sau khi đọc tin nhắn, Lam Hà lại chần chừ. Vì trong lúc cậu kéo danh sách thành viên công hội nhà mình, lại phát hiện trong tổ dẫn đầu của Lam Khê Các, quả nhiên có một trường hợp ngoại lệ.

Thiên Thành...

Cái gã hay thích cướp quái của người khác này, nhân vật của gã chỉ có mình gã luyện, công hội không xen vào đỡ đần gì. Chỉ là kỹ thuật của người này trong game cũng xếp vào hàng cao thủ, cho nên khi có cơ hội giúp nhân vật mạnh thêm, Thiên Thành sẽ được qua hưởng ké.

Giống như nhiệm vụ Noel lần trước, Thiên Thành cũng được đặc biệt quan tâm gọi đến, nhờ vậy mà đẳng cấp mới vùn vụt leo lên. Sau đó gã tiếp tục chơi theo cách của mình, level tất nhiên đuổi không kịp những nhân vật luyện ngày luyện đêm khác, nhưng vẫn chen được vào đoàn quân dẫn đầu.

“Tui biết cách mấy công hội thường dùng để luyện nhân vật tinh anh. Nhưng vì Vinh Quang muốn login phải có thẻ tài khỏan, nên hai người một acc hoặc ba người một acc cũng sẽ gặp hạn chế về mặt nào đó, cho nên các công hội lớn dùng cách này cũng không nhiều lắm. Thí dụ như khi nhìn vào những nhân vật trong bảng xếp hạng cấp bậc cao nhất chẳng hạn, nhóm đứng đầu hẳn là dùng cách này để luyện ra. Nhưng nhóm đứng sau cũng có người tự mình luyện, đúng không?” Diệp Tu nói với Lam Hà.

Thật là... Quá rành về Vinh Quang rồi! Lam Hà nhìn tin nhắn Diệp Tu gửi tới mà bất lực. Vì phán đoán của Diệp Tu hoàn toàn không sai vào đâu cả. Nhìn bảng cấp bậc kia, Lam Hà vì năm ngày offline mà rớt hạng xuống, còn tên Thiên Thành của Lam Khê Các bọn họ, acc do tự mình luyện, đang treo lủng lẳng sau đuôi chín mươi người nằm trên top.

“Nên là, từ bảng cấp bậc suy ra, kéo từ dưới lên trên, vẫn có thể thử một lần!” Diệp Tu lại nói.

“Anh muốn thử thế nào?” Lam Hà không nhịn được hỏi. Dù Diệp Tu đoán không sai, nhưng phán đoán này cũng chỉ dùng được trên lý thuyết. Đúng là những nhân vật tinh anh không phải thuộc về công hội hoàn toàn, có quyền lui hội ra đi. Nhưng đồng thời, nó cũng không có nghĩa là những người đó không hề trung thành với công hội. Độ trung thành tất nhiên là một tiền đề quan trọng để trở thành tinh anh của công hội. Muốn lôi kéo được những người đó vô cùng khó khăn, Lam Hà thật tò mò không biết người này sẽ dùng thủ đoạn thế nào.

“Ài, giờ cũng không còn cách nào khác, đành phải bỏ xuống cái mặt già này, nói người ta biết tui là Diệp Thu, xem người ta có đồng ý đầu quân cho tui không.” Diệp Tu đáp.

“Đù má!” Tay Lam Hà khẽ run rẩy, gõ nguyên một tràng dấu chấm than. Sao mình lại quên mất đại chiêu này?

Thân phận Diệp Thu......

Nghĩ đến đây, lại đảo qua bảng danh sách, Lam Hà bèn đen mặt.

Chưa kể tới mấyngười khác, về Thiên Thành, cậu còn không hiểu rõ người thuộc công hội mình ư? Thiên Thành là thành viên của Lam Khê Các, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp thích nhất lại là Diệp Thu.

Nói đi nói lại, người chơi pháp sư chiến đấu, chỉ cần thật sự thích nghề này, có mấy ai không thần tượng Diệp Thu chứ? Sức tấn công của chiêu này hệt như nguyên lý hút fan nhờ chiến đội của các công hội thuộc câu lạc bộ vậy.

Chuyện ủng hộ chiến đội và thích riêng một tuyển thủ của chiến đội khác không phải quá xung đột.

Nhất là như Diệp Thu, Hoàng Thiếu Thiên, Hàn Văn Thanh hoặc Chu Trạch Khải, họ đều là những người đại diện đứng đầu cho các nghề. Đấu Thần, Kiếm Thánh, Quyền Hoàng, Súng Vương... Các tuyển thủ điều khiển nhân vật của nghề này sao có thể không trở thành thần tượng chung của những người chơi nghề đó?

“À... Người đầu tiên, người đầu tiên là cậu đấy… Tài khoản hội trưởng của cậu không tiện qua đây đâu nhỉ?” Diệp Tu đã bắt đầu hành động.

“...” Lam Hà không phản bác được.

“Tiếp theo là... Thiên Thành, ồ, hình như tui biết cậu ta nè, chẳng phải người của công hội các cậu sao?” Diệp Tu vẫn còn trực tiếp hiện trường cho Lam Hà.

Lam Hà câm nín luôn rồi, cậu không biết mình nên làm gì đây? Đi đánh tiếng trước với Thiên Thành ư? Nhưng chủ đề này nói thế nào? Chẳng lẽ bảo Thiên Thành chút hồi Quân Mạc Tiếu bảo mình là Diệp Thu, ông đừng tin nha, nó lừa đảo đó?

Cơ mà... đây chính là sự thật, nếu nói thế thật, người lừa đảo lại chính là mình… Chẳng qua, tên này có biện pháp gì khiến Thiên Thành tin tưởng nhỉ?

Lam Hà vẫn còn xoắn xuýt, chợt tin nhắn xuất hiện, cậu còn cho rằng Quân Mạc Tiếu muốn xả gì nữa, nhưng khi mở ra lại là Thiên Thành.

“Quân Mạc Tiếu nói mình là Diệp Thu, ông biết không?” Thiên Thành gửi tin sang.

“A?” Lam Hà ngạc nhiên, “Sao tự nhiên hỏi vậy?”

“Thằng đó kết bạn với tui, bảo mình là Diệp Thu, không tin thì cứ tìm ông hỏi.” Thiên Thành đáp.

“Đù” Tay Lam Hà lại khẽ run. Chẳng thể ngờ hắn ta coi mình là nhân chứng, giờ bảo mình phải nói sao đây? Sao đây hả?

“Sao thế?” Thiên Thành trả lời rất nhanh. Câu “Đù” kích động ban nãy của Lam Hà đã gửi cho Thiên Thành.

“Quân Mạc Tiếu không phải đâu.” Lam Hà nói.

“Hả? Thằng đó giả mạo Diệp Thu ư?” Thiên Thành hỏi.

Lam Hà đấu tranh tư tưởng một hồi, sau cùng quyết đoán đáp: “Đúng, siêu bịp bợm luôn.”

“À... Hội trưởng, ông nói thế chắc không phải vì sợ tui chạy theo Hưng Hân đâu nhỉ?” Thiên Thành chợt nói.

“Sao có thể chứ!” Lam Hà đáp rất nhanh, nhưng sau đó ngẩn ra, bởi cậu phát hiện Thiên Thành nói không sai.

“Tại thằng đó nói... nói ông chắc chắn không giúp ổng xác định thân phận, vì sợ tui đầu quân cho ổng…” Thiên Thành tiếp lời.

“Thằng cha này quá mất nết!” Lam Hà muốn điên luôn.

“Hội trưởng... ổng nói thiệt không?” Thiên Thành hỏi.

“Ông đó... Nếu phải, ông có đi không?” Lam Hà hỏi.

Một khoảng lặng thật lâu, rốt cuộc tin tức lóe sáng, Lam Hà nhanh chóng mở ra, nhìn thấy câu trả lời của Thiên Thành, chỉ một chữ: Đi.

“Ổng không phải.” Lam Hà trả lời rất dứt khoát.

“Hội trưởng... ” Thiên Thành đã nhìn ra chút chuyện.

“Được rồi...... Ổng là Diệp Thu đó, hàng thật giá thật… Không ít người biết rồi, nếu ông muốn đi thì cứ đi đi.” Lam Hà thở dài trả lời.

“Cám ơn hội trưởng” Thiên Thành tươi cười đáp lại xong, một giây sau trong kênh công hội của Lam Khê Các xuất hiện tin tức: Người chơi Thiên Thành rời khỏi công hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.