Đông Tây

Quyển 1 - Chương 40: (Ngoại truyện) (18+H)




“Ôi, thiếu tá, cậu bé này làm sao vậy?”

Anna nhìn Ludwig ôm Andre vào cửa, kinh ngạc phát hiện trên mặt Andre toàn là vết thương, Anna có thể tưởng tượng được thân thể Andre cũng bị thương như thế nào.

Ludwig ôm Andre lên phòng tắm trên lầu, ngữ khí lãnh đạm trêu chọc nói: “Có thể sống sót rời khỏi trại tập trung đã là kì tích rồi.”

Anna cười cười: “Thiếu tá, mấy lời này nếu như bị nguyên thủ nghe thấy sẽ không tốt đâu.”

Anna chỉ chỉ bức họa Adolf Hitler trên tường.

Ludwig mặt không chút thay đổi liếc nhìn bức họa kia một cái, ôm Andre vào phòng tắm.

Do bị đồng bào tù binh trong trại tập trung ngược đãi và thiếu dinh dưỡng một thời gian dài, lúc đầu Andre hầu như không thể xuống giường, thân thể bắt đầu suy nhược.

Ludwig để Anna thu dọn và trang bị máy sưởi cho phòng cách vách, đưa Andre vào trong đó một thời gian, sau còn sắp xếp thêm hai người hầu nữ chuyên môn chăm sóc cậu.

Chăm sóc chu đáo như vậy, thẳng đến giữa tháng mười một, bác sĩ xác định thân thể Andre đã hoàn toàn bình phục.

Trong khoảng thời gian này, Andre hầu như không nhìn thấy Ludwig, bởi vì cậu bị bắt phải ở suốt trong phòng ấm.

Kỳ thật bình thường Ludwig cũng không có bận rộn nhiều việc, bởi vì bắt đầu từ tháng 6 năm 1941, chiến tranh Soviet – Đức, quân Đức vẫn trong thế tấn công hung mãnh, quân Soviet chỉ có thể rút lui. Đối với quân Đức mà nói, tình hình chiến tranh vô cùng thuận lợi, bọn họ nhanh chóng tiến quân xâm nhập nội địa Soviet, vì vậy cũng không cần chờ quân dự bị đến tiền tuyến trợ giúp.

Andre bây giờ vẫn còn nhớ, nguyên thủ đảng vệ quân Nazi Đức Adolf Hitler vào tháng 11 đã phát biểu với cả nước, hơn nữa còn tuyên bố:

“Tôi chỉ muốn nói số lượng tù binh, như vậy đã đủ để chứng minh trận chiến này thắng lợi. Chưa đầy nửa năm chúng ta đã bắt được 3,6 triệu tù binh.”

Đoạn thời gian đó, hầu như mỗi ngày trại tập trung đều phát bài diễn thuyết “kích động lòng người” của Hitler, Andre cơ hồ đã thuộc hết những lời này.

Cuối tháng 11 trời đổ tuyết lớn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, hoàn toàn không có không khí lạnh giá của mùa đông Moscow.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết không ngừng bay xuống dưới, đọng lại trên nhánh cây, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tuyết đọng chảy xuống từ ngọn cây.

Andre tựa trên giường, tùy ý lật xem một quyển sách tiếng Đức. Ludwig cho người đưa rất nhiều sách vào tủ sách cạnh giường, lúc Andre buồn chán sẽ mở ra đọc, nhưng mấy sách này đều là tiếng Đức, đọc rất khó hiểu.

“Andreyevich, mau nhìn xem mấy cái này là cái gì?”

Nghe tiếng của Anna, Andre ngẩng đầu lên, thấy Anna mặc áo khoác màu đen, trên người đeo nhiều trang sức quý giá đi đến, phía sau là một hầu nữ phụ giúp kéo một giá áo.

Andre không hiểu, nhìn Anna hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anna?”

Anna cười cười, hơi hơi nghiêng thân mình đi, đẩy giá áo phía sau lại đây.

Andre nhìn trên giá áo treo hơn mười bộ lễ phục, tây trang màu trắng và màu đen.

“Đây là……?”

Anna vỗ vỗ tay, cười nói:

“Đây là thiếu tá đặt riêng cho cậu đấy! Thế nào? Có phải rất tuyệt hay không?”

Anna phất tay, người hầu nữ kéo giá áo đến trước mặt Andre rồi cầm một bộ tây trang màu trắng đưa cho Anna, bộ tây trang này chất lượng cao cấp, xúc cảm tuyệt hảo.

“Ôi, vải dệt sờ vào thật sự rất thoải mái! Andreyevich, mau thử xem! Đến đây, mặc thử xem!”

Anna mỉm cười cầm tây trang đi qua, đặt ở trước người Andre.

Andre kinh ngạc vuốt thử tây trang trước mặt, xúc cảm mềm mại, cắt chỉnh hoàn hảo, đường may tinh mịn……Andre sống đến chừng này tuổi chưa bao giờ mặc qua tây trang.

Cậu chỉ là một thằng nhóc ở nông thôn nước Nga, làm gì có tiền mua mấy thứ này?!

“Mấy cái này đều là tặng cho tôi?” Andre hỏi.

Anna gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

“Được rồi, Isa, bây giờ cô đi xuống đi.”

Anna phất tay, người hầu nữ liền cúi đầu lui ra ngoài.

Anna giúp Andre sắp xếp lại mền gối, sau đó ngồi ở bên giường cạnh Andre.

“Cậu Andreyevich……”

“Không, Anna, đừng gọi tôi như vậy……!”

Andre còn chưa nói xong, Anna liền nâng tay ngăn cậu lại, “Tôi không thể không nói với cậu một số chuyện mà ít người biết.”

“Được, mời nói.”

Andre thành thật nhìn Anna.

Anna khụ một tiếng.

“Lúc trước tôi là bảo mẫu của thiếu tá Ludwig, nhiều năm như vậy vẫn là tôi chăm sóc thiếu tá. Nói tóm lại, nhiều năm qua, bởi vì lí do đặc thù nào đó mà thiếu tá luôn là một người cô độc, chưa từng có một người đàn ông hoặc đàn bà nào xuất hiện trong cuộc đời của thiếu tá cả.”

Andre gật gật đầu, buông xuống mí mắt, không nói lời nào.

“Gia tộc Ludwig là gia đình quý tộc có lịch sử lâu đời ở nước Đức, Ludwig không được lão gia và phu nhân quan tâm đầy đủ, vì vậy thiếu tá luôn là như thế…… Ừm, rất lạnh lùng, nhưng thiếu tá cũng không phải là một người vô tình.”

Andre ngẩng đầu nhìn Anna.

“Anna, cô muốn tôi làm gì?”

Anna cười cười, hai chân ưu nhã giao cùng một chỗ, bàn tay vuốt ve khuôn mặt Andre.

“Cậu Andreyevich, cậu nên bồi thiếu tá Ludwig nhiều một chút. Thiếu tá là một người trầm tính nhưng cũng rất kiên nhẫn,làm người hầu trung thành của thiếu tá, bồi thiếu tá nhiều một chút.”

Andre như mọi khi cười cho có lệ, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, nhỏ giọng nói:

“Tôi đã biết, Anna, cảm ơn cô.”

Anna vừa lòng cười cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Andre:

“Vì vậy tôi tin tưởng cậu sẽ không khiến thiếu tá tịch mịch.”

Nói xong, Anna liền ngẩng đầu đứng dậy, hai tay giao nhau đặt ở trước người, lễ độ gật gật đầu với Andre, sau đó ưu nhã đi ra ngoài.

Andre quay đầu lại, xuất thần nhìn ra mảnh tuyết lớn ngoài cửa sổ, phát ngốc trong giây lát, sau đó xốc chăn lên, mặc áo ngủ, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đi đến trước phòng ngủ của Ludwig, trong lòng Andre trở nên bất an, cậu vẫn còn rất sợ thiếu tá Nazi trầm mặc ít lời này, nhưng vẫn đưa tay lên gõ cửa.

“Thiếu tá, tôi là Andreyevich.”

“Vào đi.”

Bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp của Ludwig.

Andre vội vàng sửa sang lại áo của chính mình, đẩy cửa bước vào.

Đẩy cửa ra thì thấy Ludwig mặc quân phục chỉnh tề ngồi ở bàn làm việc trong phòng ngủ, trên tay cầm một tờ báo về tình hình chiến địa, trong miệng đặt một điếu xì gà. Andre tuy rằng đã bước vào, nhưng Ludwig cũng không có ngẩng đầu lên.

Andre cố gắng trấn an chính mình, tự bảo mình không cần khẩn trương, sau đó nhẹ nhàng cất bước đi tới bên cạnh Ludwig.

“Buổi trưa tốt lành, thiếu tá.”

Ludwig lúc này mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Andre.

“Thân thể tốt hơn chưa?”

Andre vội vàng gật đầu nói: “Tốt hơn rồi.”

Ludwig nghe Andre trả lời như vậy cũng không nói thêm gì nữa, Andre bị cặp mắt xám bạc kia nhìn đến cả người phát run, lực sát thương của người đàn ông này đã vượt qua tưởng tượng của Andre.

Andre không tự giác cúi đầu, thấp giọng nói:

“Cảm ơn ngài…… A!”

Andre còn chưa nói xong đã bị Ludwig đứng lên ôm vào trong lòng. Nhìn Ludwig bước tới bên giường, Andre biết Ludwig muốn làm gì, thân thể nhịn không được trở nên cứng ngắc.

Ludwig đặt Andre xuống giường, thân thể áp lên trên.

Andre theo bản năng muốn kháng cự, nhưng khi thấy Ludwig vẻ mặt lạnh ngắt nhìn thẳng vào mình, phòng tuyến của Andre đều bị đánh vỡ, cảm giác mình giống như một người phụ nữ, thân mình vô lực ở trong lòng Ludwig.

“Andre, tôi cũng không có hứng thú làm tình với một khối thi thể.”

Ludwig mặt không biểu tình nhìn Andre.

Andre nhếch miệng, nâng cánh tay, chủ động hôn lên môi Ludwig.

Ludwig tùy ý để Andre hôn không kỹ xảo trong chốc lát, sau đó mạnh mẽ đem Andre ôm vào trong ngực, ôm ngồi ở bên giường.

……

“Bé ngoan, kêu lên đi.”

Ludwig dùng sức hướng lên trên đỉnh, chờ Andre kêu ra.

Andre ngậm miệng, càng không ngừng lắc đầu, trong mắt tràn đầy nước:

“Không, không, tôi không kêu!”

Nói xong, Andre liền khóc.

Ludwig hôn bên mặt Andre, thấp giọng nói:

“Không sao, đừng khóc, đừng khóc.”

Andre hấp cái mũi, ở trong trại tập trung một tuần ngắn ngủi, Andre đã bị dọa sợ. Cái loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng cứ dính chặt lấy cậu như hình với bóng, khiến cậu không thể nào thả lỏng được.

Ludwig ở cùng với Andre mãi cho đến bữa tối mới ra khỏi phòng ngủ.

Hai cái đùi của Andre có chút như nhũn ra, lúc đẩy cửa thấy Anna và người hầu đang đứng chờ mình và Ludwig.

“Anna……?”

Andre thấy Anna đứng trước cửa phòng ngủ, mặt lập tức liền đỏ, Anna mỉm cười nhìn vài điểm hồng hồng ở trên cổ Andre.

Andre cảm thấy nụ cười của Anna rất ý vị thâm trường, liền lập tức dựng thẳng cổ áo, che dấu vết trên cổ của mình, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Anna.

Andre đột nhiên cảm thấy cực kì xấu hổ, xấu hổ muốn chết luôn cho rồi.

Mình là một đứa con trai, bây giờ lại bị một tên đàn ông đặt ở dưới thân, giống đàn bà bị sáp nhập.

Trong trại tập trung nhìn thấy người tù binh kia bị thi bạo, Andre luôn cảm thấy tên đàn ông này y hệt như bọn chúng, dùng phương thức đó để tra tấn và vũ nhục mình!

“Thiếu tá, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài muốn xuống lầu dùng cơm hay ở trong phòng ngủ dùng cơm?”

Anna cung kính cúi đầu với Ludwig.

Ludwig vẫn như trước là một thân quân phục chỉnh tề, đứng dậy bước về phía cửa phòng ngủ.

“Anna, ăn tối ở dưới lầu đi.”

Anna gật gật đầu, xoay người bước xuống lầu.

Ludwig đi đến trước mặt Andre, vươn tay kéo Andre ôm vào trong ngực, cùng đi xuống lầu.

“Tối nay dọn qua phòng ngủ của tôi.”

Ludwig vừa đi vừa nói với Andre.

Bởi vì suy nghĩ vừa rồi, Andre nhất thời phản ứng quá độ, mạnh mẽ đẩy tay Ludwig ra, lạnh lùng nói:

“Chỉ có đêm nay thôi phải không?”

Ludwig nhìn chằm chằm vào một bên mặt xinh đẹp của Andre, cười lạnh một tiếng, giật nhẹ miệng, cúi đầu hôn lên má của Andre, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Andre:

“Từ nay về sau.”

Andre quay đầu kinh ngạc nhìn Ludwig.

“Không thể được! Tôi là con trai, chúng ta không thể ngủ chung với nhau!”

Ludwig lạnh lùng nhìn Andre.

“Andre, em nên hiểu rõ thân phận của mình. Em muốn yên ổn đứng bên cạnh tôi hay là bị đuổi về trại tập trung để binh sĩ đảng vệ quân luân bạo?”

Andre cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt, không nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.