Đông Tây

Quyển 1 - Chương 26: Cơn ác mộng (phần 2)




Xin lỗi mọi người vì bây giờ em quá lắm việc không còn thời gian rảnh nữa mọi việc nó cứ đến nào là công việc nào là tình cảm..................... chẳng có thời gian mà ngồi máy tính nữa!

Chap 1+n....

Giờ em cũng chẳng nhớ rõ cái khoảng thời gian nào mà kể chi tiết cho mọi người nữa mọi! Giờ mọi người cứ coi như là đọc chuyện của em để giải trí nhé, cũng chẳng có gì để bình luận và tư vấn nữa! Em chỉ là nhớ anh em mọi người nên vẫn tiếp tục kể cho mọi người thôi

6 giờ sáng, đang ngủ thì điện thoại kêu! Em lơ mơ nhấc máy!

E: Alo ai đấy?

Thực sự là em cũng chả nhận ra là giọng ai cả căn bản là đang ngái ngủ, cũng chẳng nhìn vào màn hình điện thoại nữa!

Ai đó: Em đây! Không nhớ hả? Đánh chết anh giờ!

Em vẫn nói trong trang thái lơ mơ!

E: Em nào? Nhiều em lắm không biết em nào cả không nói cúp máy đây!

Rụp cái đầu dây bên kia nó cup luôn các thím ạ! !

Thôi mặc kệ! Chả quan tâm đang buồn ngủ!

Nói là ngủ chỉ vẫn chỉ lơ mơ rồi 6h45 em dậy! Xem lại cái điện thoại xem nãy ai gọi!

Vãi con bé Tâm nó gọi! Nó mất tích bao lâu nay tự nhiên quay lại làm em hơi sốc, 1 phần là thấy tội lỗi chẳng biết tối hôm uống rượu đó có làm gì em nó không! ( Cái câu hỏi này đến giờ em vẫn chưa biết chính xác là có hay không nữa)

Lấy máy gọi lại!

" Anh vẫn đến dù trời gió mưa dăng khắp lối, dù cho bão táp..... tít tít tít"

lần đầu không nghe máy, lần thứ 2 được nửa bài thì con bé nó nhấc máy!

T: Ai đấy?

Giọng con bé rất chi là khó chịu!

E: Ai đấy gì? Anh đây!

T: Anh nào, không nói rõ là cúp máy đây!

E: Anh xin lỗi mà, nãy đang ngái ngủ, tưởng ai gọi!

T: Anh có nghe thấy không?

E: Nghe thấy cái gì?

T: Nhạc chờ điện thoại của em!

E: Có, mà sao hả em?

T: Thế thì thực hiện đi, đừng để em thất vọng nữa!

Tự nhiên giọng con bé nó buồn buồn! Em cũng chẳng hiểu vì sao nữa!

E: Thực hiện cái gì em?

T: Anh bị ngốc à? Anh có biết trời đang mưa không? Anh không đón tôi rồi để tôi đi dưới mưa thế này hả? Anh có biết tôi mệt lắm không?

Tự nhiên con bé nó gào lên với em! Em chết lặng mấy s mới khôi phục tinh thần! Giờ em mới để ý là trời chỗ em đang mưa ầm ầm cùng với đó là tiếng khóc nức nỏ của con bé!

E: Em làm sao vậy? Bị thế nào à? Đang ở đâu đấy?

T: Em chẳng làm sao cả! Anh có qua đón em không?

E: Rồi rồi thế đang ở đâu để anh qua đón?

T: Em xuống máy bay giờ đang ở Hà Nội!

E: Em vào chỗ nào trú đi, anh qua bây giờ!

Chạy vội chạy vàng vớ lấy cái chìa khóa xe của bố em! Phóng như bay, hơn cơ mà gần 1 tiếng mới đến chỗ T nói! Thực sự là bình thường cũng chẳng mất đến ngần ấy thời gian đâu cơ mà khổ nỗi cái hôm đó mưa như chút nước! Mà thím nào ở HN thì biết rồi đó! Hn cứ mưa là thể nào phố nó cũng như sông!

Đến địa chỉ Tâm chỉ cho em! Nhìn cái cảnh nó hiện ra trước mắt mà em không biết phải nói thế nào nữa!

Tâm đứng ở trên vỉa hè, nước ngập gần đến chân rồi! Tâm mặc cái áo phông vàng, quần Jean, vai đeo 1 cái 3 lô nhỏ nhỏ xinh xinh! Đầu thì vẫn đội cái mũ vàng mà hồi trước em mua cho! Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì đặc biệt điều đặc biệt đó là cô bé ấy đứng dưới trời mưa tầm tạ, áo quần ướt như chuột lột! Con bé vẫn chơ đôi mắt buồn bã đứng nhìn dòng người đi lại!

Dừng xe lại, em chạy xuống bên cạnh Tâm!

E: Em làm sao đấy? Sao đứng thế này? Hâm à? Hay thích chết?

Thực sự lúc đấy em ức éo thể nào mà tả được, hét với con bé! Trời thì mưa tầm tã, đứng dưới trời mưa, chả hiểu để làm gì! Không biết chui vào chỗ nào đấy tranh mưa à?

Trái ngước với hành động của em đó là con bé nó từ từ quay ra nhìn nhoẻn miệng cười rồi nói với em rất nhẹ nhàng?

T: Ơ anh đến đón em thật à? Em tưởng anh không đến nữa!

E: Lằng nhằng cái gì, lên xe đi, đứng thêm 1 lúc nữa chết ra đấy anh không chịu được tội!

Con bé nó ngoan ngoạn chạy ra mở cửa xe ngồi lên ghế phụ! Em lên xe, quay sang thấy con bé nó mặt mày ướt sụng, khởi động xe chạy 1 đoạn em hỏi con bé!

E: Thế giờ đi đâu? Mà sao lại ra HN làm gì? Sao lại đứng dưới trời mưa thế?

Con bé nó rất ngây thơ vô tội trả lời em!

T: Em ra đây có việc, nãy định qua nhà bác nhưng gọi điện thì bác không có nhà! Anh thích đưa em đi đâu thì đi! Em làm gì có đồng nào mà vào đâu trú mưa? Nãy lên xe bus xin mãi mới được đi nhờ!

Con bé vừa nói vừa cười như nắng!

Vãi, chả thấy ai như con bé này khó hiểu vãi, nãy gọi điện thì khóc lóc mà giờ thì lại tươi như hoa! Mà chả hiểu ngốc thật hay ngốc giả? Cần gì tiền để mà trú mưa, vào đại chỗ nào có mái che chẳng được!

Em vừa ức vừa buồn cười!

E: Đưa đi đâu cũng được hả? Vào nhà nghỉ nhé!

Tính troll con bé!

T: Anh dám, em méc chị Quỳnh!

E: Anh đùa thế thôi chứ anh thèm vào!

T: Ơ sao anh lại không thèm? Thế em không đẹp à?

Con bé nó ưỡn ngực ra trước mặt em, áo con bé nó ướt sũng các thím biết rồi đó cảnh tượng phụt máu mũi nó hiện ra trước mặt em................! Đúng là con gái như thời tiết!

E: Còn quần áo không thay đi, mặc vậy ốm chết đấy!

Con bé nó lục cái balo rồi kêu với em!

T: Ướt hết rồi anh ạ!

E: Cô đứng mưa mấy tiếng đồng hồ không ướt mới lạ đấy!

Haizzzzzzzz đúng là rách việc, tiền thì Tâm ko có, em chạy vội cũng chả mang thế là đành cởi cái áo sơ mi em đang mặc cho con bé! Cho con bé nó ra ghế sau thay áo! Còn quần thì chịu, hết cách!

E: Anh đưa em về nhà chị Quỳnh nhé!

T: Vâng, sao cũng được anh ạ!

Ngồi trên xe 1 lúc không nói gì, mưa thì vẫn tầm tã! Bỗng nhiên Tâm nói với em!

T: Anh biết mai là ngày gì không?

E: Ngày gì?

Em nói theo bản năng, mắt thì vẫn tìm cách đi qua cái đoạn ngập đằng trước!

T: Anh ngốc quá! Mai sinh nhật anh chứ ngày gì?

E: À ừ mai sinh nhật anh!

Căn bản là sinh nhật em mọi năm thì cũng chả có gì đặc biệt, mấy thằng rủ nhau làm bữa rượu là xong! Mà năm nay ở nhà nên cũng chả để ý đến nữa! Mà nhà em trước giờ cũng chẳng tổ chức sinh nhật bao giờ cả!

T: Ơ anh còn gì muốn nói nữa không?

E: Còn gì là còn gì? MÀ sao em biết sinh nhật anh?

T: Thất vọng về anh quá! Chị Quỳnh bảo với em!

E: Thất vọng gì?

T: MAi là ngày sinh nhật em đấy, em sinh cùng ngày với anh!

E:...................................................... Rồi sao nữa?

T: Haizzz chuẩn bị quà cho em chứ sao!

E:............ để nghĩ đã!

Không nói thì thôi, nói mới nhớ, mai sinh nhật em không biết có nên rủ chị đi đâu đó không?

Lan man suy nghĩ, đến nhà chị Quỳnh lúc nào không biết nữa!

Ấn chuông cửa, chị từ trong nhà đi ra, chị vẫn vậy, vẫn đẹp 1 cách kỳ lại với bộ quần áo ở nhà!

Đang mải nhìn chị thì 1 người nữa đi ra theo chị!

Phúc, lâu lắm rồi mới nhìn thấy nó, cơ mà nhìn thấy nó là máu em nó lại sôi lên! Có lẽ thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của em! Chị Nói với thằng Phúc!

CQ: Anh vào nhà trước đi, có gì tí nữa nói chuyện tiếp!

Từ sáng đến giờ toàn gặp chuyện ức chế làm em ếch thể nào mà tươi tỉnh được! Con bé thì ở của ra chạy đến cạnh chị nói gì đó! 1 Lúc sau chị quay ra nói với em!

CQ: Mai sinh nhật L với T, L qua đây đón chị với T đi ăn nhé!

Chị nói kèm theo 1 nụ cười rất tưới!

Vẫn còn ức chế trong lòng em hỏi chị!

E: Chị còn gì muốn nói với em nữa không?

Chị nhìn thẳng vào mắt em cười rồi nói nhỏ!

CQ: Em đã nói em yêu anh rồi mà!

E:..................................................................

Biết nói gì nữa nhỉ? thực sự là em rất hạnh phúc! Chị nói xong cười với em rồi nói tiếp!

CQ: Giờ nhà đang có khách không tiện vào hẹn L tối mai 7 giờ nhé!

T: Anh nhớ mua quà cho em đó!

Con bé Tâm nó nói vọng vào với em!

................................................................................ ..............

Ngày hôm sau, chạy xuống HN chuẩn bị quà cho con bé mất cả buổi sáng, cuối cùng đi mua cho nó được cái đồng hồ mà con bé nó kêu nó thích từ lần trước!

7 giờ bấm chuông của nhà chị! 1 mình Tâm từ trong nhà chạy ra mờ cửa cho em!

E: Chị Quỳnh đâu?

T: Anh ơi, chị Quỳnh bảo em xin lỗi anh, chiều nay lão Phúc gọi điện cho chị xong chị xuống Hà Nội luôn rồi! Chị bảo em xin lỗi anh chị có việc gấp không thể không đi được! Việc liên quan đến cái ông mà lần trước chị kể cho anh đó! Chị bảo em đưa quà cho anh, hôm khác đi ăn sau!

Lúc đó em thất vọng cực kì luôn! Chẳng biết dùng từ gì để miêu tả nữa! Nếu là cái việc liên quan đến người đó thì em chịu, chẳng biết làm sao để giúp chị cả! Lúc đó chỉ thất vọng thì thất vọng nhưng càng thương chị hơn!

T: Anh ăn cơm ở nhà ko em nấu cho hay là ra quán ăn?

Em đứng lặng 1 lúc rồi nói!

E: Nhà có đồ ăn không anh em mình uống rượu, mừng sinh nhật 2 đứa mình!

Cố nở 1 nụ cười với con bé!..........................................................

Tới đây thôi nhé các thím, hẹn các thím 1 ngày gần nhất! Lần sau sẽ có rất nhiều chuyện về chị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.