[Đồng Nhân Harry Potter] Dòng Sông Lông Gà

Chương 57




Các người cần một bộ óc ư? Hay là một trái tim? Đến đây, lấy của tôi đi này. Lấy hết mọi thứ mà tôi có đi.

(* Chú thích: Phù thủy xứ Oz, truyện viết cho thiếu nhi rất nổi tiếng của nhà văn MỸ Frank Baum, kể về một cô bé tình cờ lạc vào xứ cổ tích OZ, ước muốn của cô bé là được về nhà. Trên đường đi cô bé kết bạn với một chú sư tử trời sinh không có lòng can đảm, chú bù nhìn rơm tha thiết có một bộ óc, và anh tiều phu bằng sắt ước muốn một trái tim để yêu. Họ cùng đánh trả mụ phù thủy độc ác và thỉnh cầu đại phù thủy tốt bụng xứ OZ thực hiện ước mơ của mình. Jacob đang đau khổ tuyệt vọng đến mức muốn chết đi, muốn làm một vị thánh tử vì đạo)

Tôi phần nào đã có một kế hoạch khi chạy đến gara nhà Cullens. Phần thứ hai của nó là đếm tổng số xe ôtô của tụi hút máu trên đường đi của tôi. Nhưng tôi đã thất bại, khi tôi ấn nút trên bộ điều khiển cầm tay, và đó không phải là chiếc Volvo đang bíp bíp và nháy đèn đáp lại tôi. Đó là một chiếc ô tô khác - một chiếc xe nổi bật trong dòng xe đường phố, chiếc xe làm hầu hết mọi người phải nhỏ nước miếng - xứng đáng như giá trị của nó vậy.

Hắn ta phải chăng thật sự dụng ý đưa cho tôi chìa khóa một chiếc Aston Martin Vanquish*, hay đó chỉ là một tai nạn?

(* Chú thích: Siêu xe nổi tiếng sang trọng trong dòng xe đường phố (không phải xe đua) có tốc độ nhanh nhất của hãng Aston Martin, chế tạo tại Anh quốc.)

Tôi không thể dừng lại để nghĩ về điều đó, hay nếu nó làm thay đổi phần thứ hai trong kế hoạch của tôi. Tôi chỉ quẳng mình vào chỗ ngồi bọc da mịn mượt và khởi động máy trong khi đầu gối tôi vẫn kêu lạo xạo ở trên bánh xe. - Âm thanh rù rù của động cơ ô tô chắc sẽ khiến tôi rên rỉ vào một ngày khác, nhưng bây giờ những gì mà tôi có thể chỉ là tập trung đủ để lái xe. Tôi tìm thấy chỗ hạ ghế, và thả lưng xuống để chân tôi có thể đạp lên pê đan. Chiếc xe hầu như là cất cánh khi lao vút đi về phía trước. (Bà Meyer này có vẻ mê xe, còn thể hiện trình độ dài dài)

Chỉ mất có một giây để để phóng băng qua con đường quanh co, chật hẹp. Chiếc xe hưởng ứng tôi như tâm trí tôi lái nhanh hơn đôi tay. Khi tôi lướt qua đường hầm xanh và phóng vào đường chính, tôi thoáng gặp ánh nhìn trên gương mặt xám, băn khoăn của Leah qua bụi cây dương xỉ.

Trong nửa giây, tôi tự hỏi chị ấy đang nghĩ gì, và sau đó nhận ra là mình không quan tâm. Tôi tiến về phương Nam, bởi vì tôi không đủ kiên nhẫn ngày hôm nay để chuyên chở hay vận tải hay bất cừ cái gì làm tôi phải nhấc chân khỏi pê đan.

Ở khía cạnh hài hước, hôm nay là ngày may mắn của tôi. Nếu như điều may mắn có nghĩa là làm một cuộc du ngoạn trên đường cao tốc với tốc độ 200 cây số giờ mà chẳng gặp phải ông cớm nào, thậm chí trong một thị trấn mà tốc độ lái xe cho phép không vượt quá 30 dặm một giờ. Thật là chán ngán. Một cuộc săn đuổi chắc chắn là hay hơn rồi, chưa kể đến việc một tấm giấy phạt sẽ làm cho bọn đỉa hút máu ấy giận sôi lên. Hẳn rồi, hắn sẽ tìm cách để thoát được thôi, nhưng vụ này chắc cũng sẽ mang đến cho hắn ta một chút phiền toái nhỏ đấy.

Dấu hiệu theo dõi duy nhất tôi nhận thấy chỉ là chút xíu nhúm lông nâu sậm di động xuyên qua khu rừng, đang chạy song song với tôi một vài dặm theo phương Nam của thị trấn Fork. Có vẻ là Quil. Cậu ấy hẳn cũng phải nhìn thấy tôi, bởi vì sau đó thì biến mất sau một phút mà không đưa ra lời báo động nào. Lại nữa, tôi hầu như đã tự hỏi cậu ấy sẽ nghĩ gì rồi sau đó chợt nhớ ra là tôi chẳng thèm quan tâm. Tôi phóng vòng theo đường cao tốc hình chữ U,hướng về thành phố lớn nhất mà tôi tìm ra được. Đấy là bước đầu trong kế hoạch của tôi.

Chắc tôi phóng mãi như thế cũng được, dễ hiểu bởi vì tôi vẫn đang như ngồi trên đống lửa, nhưng quả thật là không mất đến hai giờ khi tôi quẹo về hướng Bắc nơi lờ mờ trải dài trước mắt là một phần thị trấn Tacoma và một phần của thành phố Seattle. Tôi giảm dần tốc độ, bởi vì tôi không muốn cố gắng giết bất cứ người vô tội nào.

Đó là một kế hoạch ngu ngốc. Nó không thể nào hoạt động được. Nhưng, khi tôi tìm kiếm trong đầu bất cứ cái gì khả dĩ để quên đi nỗi đau trong lòng, thì những điều Leah nói ngày hôm nay chợt nổ ra.

- Điều đó sẽ phải chấm dứt thôi, em biết mà, nếu như em yêu sét đánh. Em sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy nữa.

Có vẻ như bị tước quyền lựa chọn chưa phải là điều tồi tệ nhất thế giới đâu. Có lẽ chính việc cảm thấy như thế nào mới là điều tồi tệ nhất.

Tôi đã ngắm tất cả các cô gái ở La Push rồi, cũng như ở Makah Rez hay là ở Forks. Tôi cần mở rộng vùng phủ sóng hơn mới được.

Nhưng làm sao mà kiếm đại một cô nàng trong đám đông bây giờ? Đúng rồi, đầu tiên tôi phải tìm ra một đám đông. Và tôi lượn xe lòng vòng, tìm kiếm một cô nàng khả dĩ đập vào mắt. Tôi lướt qua hai khu phố tấp nập, nơi có vẻ thích hợp để tìm kiếm một cô nàng trạc tuổi tôi, nhưng tôi không thể bắt mình dừng lại. Chẳng lẽ tôi đang cố yêu sét đánh một cô nàng nào đó lang thang vơ vẩn ở một khu phố trong ngày?

Tôi vẫn lái về hướng Bắc, và tìm thấy nhiều đám đông hơn. Cuối cùng, tôi tìm thấy một công viên lớn, đầy trẻ con với gia đìnhvà những chiếc ván trượt, hầu như đủ cả. Tôi đã không nhận ra cho đến tận lúc này - hôm nay là một ngày đẹp trời. Mặt trời, ánh nắng và tất cả mọi thứ. Mọi người đang vui vẻ tận hưởng bầu trời trong xanh. Tôi đỗ xe qua hai khu đỗ dành cho người tàn tật - để được miễn vé - và hòa vào đám đông.

Tôi đi lòng vòng khoảng hai giờ. Lâu đến mức mặt trời đã đổi bóng trên cao. Tôi nhìn chăm chú vào mỗi khuôn mặt cô gái đi ngang qua tôi, thật sự chú ý, nhận biết những cô gái xinh đẹp và những cô gái có đôi mắt màu xanh, những cô thật sự ưa nhìn và những cô make-up quá nhiều. Tôi cố gắng kiếm tìm những nét thu hút ở mỗi gương mặt, để chắc chắn thứ tôi thực sự muốn. Giống như thế này này: Cô thì mũi thẳng quá, cô thì cần phải vén tóc khỏi che mắt, cô thì có thể làm người mẫu son môi được đấy nếu như những phần khác của gương mặt cũng hoàn hảo như đôi môi -.

Thỉnh thoảng họ có nhìn lại tôi. Nhiều lúc trông họ hốt hoảng như là họ đang nghĩ, Thằng cha to con kì dị này là ai mà nhìn mình chằm chằm thế? Lúc khác tôi nghĩ là họ thấy tôi cũng khá thú vị, nhưng có lẽ chỉ tại bộ vó tôi trông hoang dã mà thôi.

Mặt khác, chẳng có gì sất. Thậm chí khi tôi gặp ánh mắt của cô gái - người mà không cần phải tranh cãi nữa - xinh đẹp, hấp dẫn nhất công viên, có lẽ là trong cả thành phố, và cô ấy nhìn lại tôi với vẻ suy đoán tuồng như khá thích thú, tôi vẫn chẳng cảm thấy gì. Cũng chỉ như phóng xe bạt mạng để chạy trốn nỗi đau mà thôi.

Khi thời gian trôi qua, tôi mới nhận ra sai lầm. Những đường nét của Bella. Mái tóc này có cùng màu, đôi mắt này cùng một khuôn, nét xương gò má trên gương mặt kia cũng giống hay nếp nhăn nhỏ giữa cặp mắt - cái đã làm cho tôi luôn tự hỏi cô ấy đang lo lắng về điều gì--Thế là tôi đầu hàng. Bởi vì thật ngốc nghếch khi tìm thời điểm và thời gian thích hợp chỉ để nhận ra mình đang tự chiếu bí bản thân, bởi vì tôi đang quá tuyệt vọng.

Dù sao đi nữa, tôi cũng không cần phải huy động giác quan để kiếm tìm cô ấy tại đây. Nếu Sam đúng thì sao, nơi tốt nhất để tìm người xứng hợp từ trong máu với tôi phải là ở La Push. Rõ ràng là ở đây chẳng có ai phù hợp. Nếu Billy đã đúng, thì ai biết được? Điều gì tạo nên một người sói dũng mãnh hơn?

Tôi thơ thẩn lại chỗ chiếc xe, hạ mui xe xuống và nghịch chiếc chìa khóa. Có lẽ tôi cũng là kẻ giống như Leah nghĩ vể bản thân chị ấy vậy. Mội vài gen tuyệt tự, không thể truyền tiếp lại cho thế hệ sau. Hay có lẽ cuộc sống của tôi chỉ là một trò đùa tàn nhẫn, và không thể nào chạy thoát khỏi đường số mệnh.

“Hey, anh ổn chứ? Xin chào? Anh ở đây với chiếc xe chôm được à”.

Mất một giấy để nhận ra ai đang nói chuyện với tôi, và một giây khác để tôi quyết định ngẩng đầu lên.

Một gương mặt quen quen đang chăm chú nhìn tôi, biểu hiện của cô ta dường như là băn khoăn. Tôi biết tại sao tôi nhận ra gương mặt này. Tôi đã lượm lặt, tổng hợp từ báo một gương mặt như thế. Tóc vàng đỏ, da trắng, một vài chấm tàn nhang vàng rải rác trên má và cánh mũi, và đôi mắt nâu vàng.

“Nếu như anh không cảm thấy hối hận vì quảng cáo mình rùm beng trong chiếc xe như thế này” - Cô ta nói, mỉm cuời để lộ ra lúm đồng tiền - “Chắc anh sẽ luôn luôn ngồi bên trong”

“Không phải xe đi mượn, cũng không phải xe chôm đâu”. Tôi ngắt lời. Giọng tôi nghe khủng khiếp như thể tôi sắp mếu. Bối rối.

“Chắc rồi, tôi sẽ biểu quyết cho điều này”

Tôi nhìn trừng trừng. “Cô muốn gì hả?”

“Ồ không, Tôi chỉ thú vị về chiếc xe, anh biết đấy. Chỉ là- trông anh thật buồn phiền vì điều gì đó. Ồ quên, tôi là Lizzie”. Cô ta giơ tay ra.

Tôi chỉ nhìn vào nó cho đến khi cô ta phải bỏ tay xuống.

“Dù sao thì -”. Cô ta nói ngượng nghịu - “Tôi chỉ tự hỏi là anh có cần giúp đỡ không. Trông có vẻ như anh đang tìm kiếm một ai đó”. Cô ta phác một cử chỉ về phía công viên và nhún vai.

“Ừ, à” Cô ta chờ đợi.

Tôi thở dài, “Tôi không cần bất cứ sự giúp đỡ nào cả. Cô ấy không có ở đây”.

“Ồ, xin lỗi anh”

“Tôi cũng thế”. Tôi lầm bầm.

Tôi nhìn lại cô gái lần nữa. Lizzie. Cô ấy thật xinh xắn, tốt bụng đủ để cố gắng giúp đỡ một người lạ cáu kỉnh, kẻ trông chắc là điên khùng lắm. Tại sao không thể là cô ấy chứ? Tại sao mọi việc cứ phải trở nên phức tạp một cách kì quặc thế này? Cô gái tốt bụng, xinh đẹp, và vui nhộn. Sao không?

“Đây là một chiếc xe đẹp”. Cô ấy nói “Thật là xấu hổ khi bây giờ họ không chế tạo nó nữa. àtôi là, Kiểu dáng Vantage cũng lộng lẫy, huy hoàng, nhưng thật sự khác biệt khi nói về một chiếc Vanquish -” (xem lại chú thích ở trên)

Cô gái thú vị, người hiểu biết về xe hơi. Wow. Tôi nhìn chăm chú hơn vào gương mặt cô, ước gì tôi biết cách để điều đó xảy ra.

Thôi đi Jake ơi - Tình yêu sét đánh đến rồi kìa.

“Nó chạy như thế nào?”, cô ấy hỏi.

“Như là cô không thể tin nổi đâu”. Tôi nói với cô.

Cô ấy nhăn mặt - nở nụ cười lúm đồng tiền, rõ ràng là hài lòng vì đã lôi kéo được một nửa sự hưởng ứng của tôi, và tôi miễn cưỡng mỉm cười lại.

Nhưng nụ cười của cô ấy chẳng giúp chống lại được những lưỡi dao cạo sắc nhọn đang cào xé ngang dọc cơ thể tôi (ám chỉ vết thương lòng của Jake). Dù tôi có muốn bao nhiêu lần đi nữa, cuộc sống của tôi không thể nào như trước được nữa.

Tôi không ở trong hoàn cảnh khó khăn hơn là Leah đang phải đương đầu. Tôi không có khả năng yêu như một người bình thường. Không phải khi tim tôi đang rỉ máu vì người đó. Có lẽ - nếu 10 năm sau khi trái tim Bella đã ngừng đập từ lâu và khi tôi lôi kéo được bản thân vượt qua hoàn toàn nỗi đau dai dẳng, và trở lại hình dáng nguyên vẹn một lần nữa - có lẽ lúc đó tôi có thể mời Lizzie cùng lái xe và trò chuyện để tìm hiểu về cô ấy và nhìn nhận cô ấy như một con người bình thường. Nhưng không phải bây giờ.

Phép thuật không xuất hiện để cứu vớt tôi. Tôi chỉ có thể chấp nhận sự tra tấn như một người đàn ông mà thôi. Quá đủ rồi.

Lizzie chờ đợi, có lẽ là hi vọng tôi sẽ mời cô cùng chạy một vòng. Hoặc là không. “Tốt hơn hết là tôi mang trả chiếc xe cho gã chủ của nó”. Tôi lầm bầm.

Cô ấy nhìn tôi bước vào xe, vẫn với vẻ quan tâm. Tôi cá là mình trông giống một gã muốn lao xe từ vách đá xuống lắm. Có lẽ tôi sẽ làm, nếu đó là khi tôi hành động như người sói. Cô ấy vẫy tay lần nữa, đôi mắt dõi theo chiếc xe. Lần đầu tiên, tôi lái xe từ tốn trở lại con đường. Tôi không vội vàng. Tôi không muốn về nơi tôi đã rời khỏi. Trở lại căn nhà đó, trở lại khu rừng. Quay lại với nỗi đau tôi đã chạy trốn và trở về để tiếp tục cảm nhận nỗi cô đơn cùng cực.

Tốt thôi, đó là một vở kịch cường điệu mà. Tôi sẽ không hoàn toàn đơn độc, cho dù đó cũng là một điều tệ hại. Leah và Seth sẽ tha thứ cho tôi. Tôi đã vui mừng vì Seth không bị đau khổ lâu. Suy nghĩ ngây thơ, trong sáng của trẻ con không đáng bị phá hoại. Leah cũng không đáng bị, mặc dù ít nhất thì chị ấy cũng hiểu được vài thứ. Không được gây cho Leah thêm bất cứ đau khổ nào nữa.

Tôi thở ra một hơi dài, khi tôi nghĩ về điều Leah muốn ở tôi, tôi biết chị ấy sẽ quyết tâm làm như vậy. Nó vẫn ám ảnh chị, nhưng tôi không thể lờ đi sự thật rằng tôi có thể giúp cuộc sống của chị ấy dễ chịu hơn. Và - bây giờ khi tôi hiểu chị hơn - tôi chắc chắn chị ấy cũng sẽ giúp tôi, nếu vị trí của chúng tôi đảo ngược.

Ít nhất, điều đó cũng thú vị và lạ lùng nữa, khi có Leah làm bầu bạn - như một người bạn thực sự. Chúng tôi đang thật sự thấu hiểu lẫn nhau, đó là sự thật. Chị ấy không phải là người mà tôi mê đắm, nhưng tôi nghĩ đó là một điều tốt. Tôi bây giờ và sau này luôn cần một ai đó đá cho tôi một cú. Nhưng khi bình tĩnh suy xét lại, chị ấy thực sự là người bạn duy nhất hiểu được tôi thấu đáo lúc này.

Tôi nghĩ lại cuộc đi săn sáng nay, và cái cách chấm dứt suy nghĩ của chúng tôi thời điểm đó. Đó thật là một điều tồi tệ. Khác biệt, một sự khó xử rầy rà, điên khùng. Nhưng cũng tốt trong một mặt kì cục nào đó.

Tôi không phải hoàn toàn là cô độc.

Và tôi cũng hiểu Leah đủ mạnh mẽ để đối mặt với tôi suốt những tháng qua. Những tháng và những năm nữa. Tôi đã tự làm mình mệt mỏi khi nghĩ về điều đó rồi. Tôi cảm thấy như là mình bắt buộc phải bơi qua đại dương từ bỏ này sang bỏ khác trước khi tôi có thể yên nghỉ lần nữa.

Nhiều thời gian đã trôi qua, và chỉ mới một lúc trước khi tôi bắt đầu. Trước khi tôi gieo mình vào đại dương đó. Mới chỉ có 3 ngày rưỡi và tôi đã bỏ phí chút thời gian ít ỏi mà tôi có.

Tôi lại một lần nữa phóng xe quá nhanh.

Tôi nhìn thấy Sam và Jared, mỗi người một bên đường như những chú lính canh, và tôi phóng xe về phía con đường hướng về thị trấn Forks. Họ đều trốn kĩ sau những cành lá rậm rạp, nhưng đang ngóng chờ tôi, và tôi hiểu họ tìm kiếm điều gì. Tôi gật đầu và lướt qua họ, chẳng băn khoăn tự hỏi họ đã làm gì trong ngày du lịch của tôi. Tôi cũng gật đầu với Leah và Seth khi tuần tra trên đường nhà Cullens. Trời đã bắt đầu tối, những đám mây trở nên dầy đặc, nhưng tôi vẫn thấy những cặp mắt lấp lánh của họ qua ánh đèn pha rực rỡ. Tôi sẽ giải thích với họ sau. Có khối thời gian cho việc đó.

Thật là ngạc nhiên khi thấy Edward đang chờ tôi trong gara. Tôi chưa họ thấy hắn ta rời xa Bella lúc nào trong những ngày này. Tôi có thể đọc được từ gương mặt hắn là không có gì tồi tệ xảy đến với cô ấy. Thực tế là, hắn ta trông yên bình hơn trước đây. Dạ dầy của tôi thít chặt lại khi nhớ ra vẻ yên bình đến từ đâu. Thật tồi tệ làm sao - nhân danh tất cả bầy đàn - tôi đã quên không phá hoại cái xe này. Ồ đúng. Dù sao chăng nữa, tôi cũng không thể chịu đựng việc làm tổn thương chiếc xe. Có lẽ hắn ta đã đoán được điều này khi cho tôi mượn chiếc xe này đầu tiên.

“Có một vài điều cần nói với cậu, Jacob”. Hắn vội nói khi tôi tắt động cơ.

Tôi hít vào một hơi thở sâu và giữ nó trong vài phút. Sau đó, chậm rãi, tôi ra khỏi chiếc xe và ném chìa khóa trả cho hắn.

“Tôi nợ anh một lần”, tôi nói bẳn gắt. Nhìn bề ngoài như món nợ ấy sẽ được hoàn trả.

“Thế anh muốn gì bây giờ?”

“Đầu tiên- Tôi biết cậu ghét việc sử dụng quyền hạn với đội của cậu như thế nào, nhưng -”. Tôi chớp mắt, ngạc nhiên sao hắn ta thậm chí mơ tưởng về điều đó

“Cái quái gì cơ?”

“Nếu như cậu có thể kiềm chế Leah, sau đó tôi..”.

“Leah?” Tôi ngắt lời, nói qua kẽ răng. “Có chuyện gì xảy ra?”

Gương mặt Edward đanh lại. “Cô ta đến để xem tại sao cậu lại bỏ đi đột ngột như vậy. Tôi đã cố giải thích. Tôi cho rằng không cần thiết phải ra ngoài”

“Chị ấy đã làm gì?”

“Cô ta biến lại thành người và..”

“Thật không?”. Tôi lại ngắt lời, hòan toàn bị shock. Tôi không thể tưởng tượng. Leah trút bỏ hình thái chiến đấu, dấn thân vào tận hang ổ của kẻ thù?

“Cô ta muốn -nói chuyện với Bella”

“Với Bella?”

Edward rít lên sau đó.

“Tôi không để Bella phải muộn phiền như vậy nữa. Tôi không quan tâm cô ta nghĩ mình có lý do chính đáng để làm vậy như thế nào! Tôi không gây hại đến cô ta - tất nhiên là tôi không - nhưng tôi sẽ ném cô ta ra khỏi nhà nếu điều này xảy ra một lần nữa. Tôi sẽ liệng cô ta băng qua sông”

“Gượm đã. Chị ấy đã nói gì?”. Không một lời nào có tác động. Edward hít thở sâu, trấn tĩnh lại bản thân. “Leah không cần thiết phải thô bạo như vậy. Tôi sẽ không chối việc tôi hiểu tại sao Bella không thể rời xa cậu, nhưng tôi biết cô ấy không muốn làm tổn thương cậu đâu. Cô ấy chịu bị đối xử như vậy vì nghĩ rằng cô ấy đã làm tổn thương cậu, và cả tôi nữa vì đã nài xin cậu ở lại. Những điều Leah nói không thể tha thứ được. Bella vẫn còn đang khóc”

“Đợi đã - Leah đã la mắng Bella vì tôi ư?”

Hắn ta khẽ gật đầu. “Cậu hoàn toàn có một chiến binh dữ dội đấy”.

Dừng lại. “Tôi đâu có yêu cầu chị ấy làm vậy đâu”

“Tôi biết”

Tôi mở tròn mắt. Dĩ nhiên anh ta biết. Anh ta đã biết mọi điều.

Nhưng có một vài điều xảy ra với Leah. Ai mà tin điều đó chứ? Leah bước vào hang ổ của bọn hút máu trong bộ dạng con người để phàn nàn về việc tôi bị đối xử ra sao.

“Tôi không thể hứa là sẽ chế ngự Leah”, tôi nói với anh ta. “Tôi sẽ không làm vậy. Nhưng tôi sẽ nói chuyện với chị ấy, được chưa? Và tôi sẽ không để chuyện này lặp lại. Leah không phải là người có thể kiềm giữ nhưng chị ấy chắc chắn là người nói hết không để bụng”.

“Tôi cũng muốn nói như thế”

“Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ nói chuyện với Bella về việc này. Cô ấy không không cần thêm bất cứ cảm xúc tồi tệ nào nữa. Chuyện này để tôi giải quyết”

“Tôi cũng đã nói với cô ấy điều này”

“Tất nhiên anh đã nói rồi. Cô ấy ổn không?”

“Cô ấy đang ngủ, Rose đang ở bên cô ấy”

Sao lại là bệnh nhân tâm thần “Rose” vào lúc này cơ chứ. Anh ta đã hoàn toàn khuất sau bóng tối. Anh ta lờ đi suy nghĩ của tôi, tiếp tục với câu trả lời đầy đủ hơn cho câu hỏi của tôi. “Cô ấy đã khá hơn trong nhiều mặt khác. Ngoại trừ bài diễn văn của Leah và hậu quả vì mang tội lỗi”.

Khá hơn. Bởi vì Edward bây giờ đã nghe được con quỷ đó nói và mọi thứ đa cảm uỷ mị. Thật kì cục.

“Nó đáng kể hơn thế đấy”. Anh ta lầm bầm.

“Bây giờ khi tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ của đứa bé, có vẻ rõ ràng là thằng bé hay con bé có khả năng khác thường về trí tuệ. Nó có thể hiểu chúng ta, trên phạm vi rộng”.

Tôi há hốc miệng. “Anh có nghiêm túc không đấy?”

“Hoàn toàn nghiêm túc. Nó có vẻ như mơ hồ cảm nhận được cái gì làm cô ấy đau đớn. Nó cố gắng tránh làm đau cô ấy hết mức có thể. Nó-. Yêu cô ấy. Điều đó đã rất rõ ràng”.

Tôi nhìn chằm chằm vào Edward, cảm tưởng như mắt lộn khỏi tròng được. Bên dưới điều khó tin này, tôi phải nhìn nhận sự thật về một yếu tố tác động kinh khủng. Điều đã thay đổi Edward - con quái vật đó đã thuyết phục được anh ta bằng tình yêu của nó (với Bella). Anh ta không thể căm ghét bất cứ ai yêu thương Bella. Điều đó cũng giải thích tại sao anh ta không thể căm ghét cả tôi nữa. Đó là cả một sự khác biệt lớn, thế nên tôi không thể giết nó. Edward tiếp tục, làm như không hề nghe thấy tất cả mọi điều. “Sự tiến triển, tôi tin rằng, có tốc độ nhanh hơn chúng ta có thể dự đoán. Khi Carlisle quay trở lại”.

“Họ vẫn chưa quay lại?”. Tôi đột ngột cắt ngang. Tôi đã nghĩ đến Sam và Jared, đang theo dõi con đường. Họ có quá tò mò để tìm hiểu điều gì đang xảy ra không?”

“Alice và Jasper đang ở đây. Carlisle đã gửi tất cả số máu mà ông có khả năng kiếm được, nhưng nó vẫn không nhiều như ông hi vọng - Bella sẽ sử dụng hết nguồn máu cung cấp đó vào ngày khác khi cô ấy thèm ăn nhiều hơn. Carlisle nán lại để tìm kiếm nguồn cung khác. Tôi không nghĩ điều đó cần thiết bây giờ, nhưng ông ấy muốn có sự bảo đảm cho bất kì biến cố nào”

“Sao điều đó lại cần thiết?Nếu cô ấy cần nhiều máu hơn?”. Tôi chỉ có thể nói là anh ta đang quan sát và lắng nghe phản ứng của tôi cẩn thận như khi anh ta giải thích. “Tôi đang cố gắng thuyết phục Carlisle giải thoát đứa bé càng nhanh càng tốt ngay khi ông trở về”

“Cái gì?”

“Đứa trẻ dường như đang cố gắng tránh những cử động mạnh, nhưng rất khó. Nó đã trở nên quá lớn. Thật điên rồ” nếu cứ chờ đợi, khi nó đã phát triển vượt mức Carlisle dự đoán. Bella quá mỏng manh để trì hoãn hơn nữa”.

Tôi cố gắng giữ đôi chân còn đứng vững. Đầu tiên thì quá hi vọng vào lòng căm thù của Edward với cái sinh vật đó. Bây giờ thì tôi đã nhận ra rằng những gì tôi nghĩ trong 4 ngày qua là hoàn toàn đúng. Tôi đã trông đợi ở bọn họ.

Đại dương đau khổ bất tận đã trải rộng trước mắt tôi rồi. Tôi cố gắng lấy lại hơi thở. Edward vẫn đợi. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, khi đã kịp tĩnh trí lại để nhận biết mọi thay đổi ở đây. “Anh nghĩ là cô ấy sẽ làm điều đó ư?”. Tôi thì thào.

“Đúng. Đó là điều khác nữa tôi muốn nói với cậu”. Tôi không thể nói gì. Sau một phút, anh ta lại tiếp tục.

“Đúng vậy”. Anh ta nói lần nữa. “Chờ đợi, như chúng ta vẫn làm, để đứa trẻ sẵn sàng tự ra sẽ là điều nguy hiểm điên rồ. Bất cứ thời điểm nào, cũng có thể là quá muộn. Nhưng nếu chúng ta tiến hành nó, chúng ta phải hành động thật nhanh, tôi không thấy lý do nào làm cho mọi việc xấu đi cả. Biết được suy nghĩ của đứa trẻ quả là giúp ích ngoài sức tưởng tượng. May mắn là Bella và Rose đồng ý với tôi. Bây giờ tôi đã thuyết phục được họ đứa trẻ sẽ an toàn nếu chúng ta tiến hành, không gì có thể làm chậm trễ công việc được nữa”.

“Khi nào thì Carlisle trở lại?”. Tôi hỏi, vẫn thì thầm. Tôi vẫn chưa lấy lại được hơi thở.

“Đúng nửa đêm mai”. Đầu gối tôi khuỵu xuống. Tôi phải chộp lấy chiếc xe để giứ mình đứng vững. Edward chìa tay ra như thể sẵn sàng đỡ tôi dậy nhưng sau anh ta khi nghĩ kĩ hơn liền hạ tay xuống.

“Tôi xin lỗi”, anh ta thì thầm. “Tôi thành thật xin lỗi về tất cả những nỗi đau gây ra cho cậu, Jacob. Dù cậu căm ghét tôi, nhưng tôi phải thú nhận là tôi không hề nghĩ như vậy về cậu. Tôi nghĩ về cậu như một - nguời anh em bằng nhiều cách. Ít nhất cũng như một người bạn thực sự. Tôi ân hận về sự đau khổ của cậu nhiều hơn là cậu có thể nhận thấy. Nhưng Bella nhất định sẽ sống sót”

Khi anh ta nói như vậy, giọng nói của anh ta trở nên sôi nổi, thậm chí là dữ dội”. Và tôi biết điều gì thật sự quan trọng với cậu”.

Anh ta hoàn toàn đúng. Thật khó khăn để nói ra. Đầu tôi trở nên lảo đảo, quay mòng mòng.

“Nên tôi ghét phải làm điều này bây giờ, khi cậu đã có quá đủ chuyện để đối phó rồi, nhưng rõ ràng, thời gian không còn nhiều. Tôi cần phải thỉnh cầu sự cho phép của cậu - hay thậm chí là van xin cậu, nếu cần”.

“Tôi chẳng có bất cứ thứ gì để anh hỏi đâu” Tôi nghẹn lại.

Anh ta lại nhấc đôi tay lên, như muốn đặt lên vai tôi, nhưng lại buông xuống như lúc trước và thở dài.

“Tôi biết, bao nhiêu thứ cậu đã trao đi” anh ta nói thầm lặng”. Nhưng một vài thứ cậu có, chỉ một mình cậu thôi. Tôi đang thỉnh cầu điều này từ một Anpha thực sự, Jacob. Tôi đang thỉnh cầu điều này từ người kế tục của Ephraim”.

Tôi đã không còn đường để phản ứng lại.

“Tôi muốn có sự chấp nhận của cậu để sửa chữa một chút điều khoản chúng ta đã tán thành trong Giao ước với Ephraim. Tôi muốn cậu ban cho chúng tôi một ngoại lệ. Tôi cần sự cho phép của cậu để cứu cuộc sống của cô ấy. Cậu biết dù sao chăng nữa tôi cũng sẽ làm nhưng tôi không muốn phá vỡ cam kết với cậu nếu có cách nào để tránh điều đó. Chúng tôi không bao giờ muốn đi ngược lại lời nói của mình, và cũng sẽ không làm vậy lúc này. Tôi muốn cậu hiểu, Jacob, bởi vì cậu biết chính xác tại sao chúng tôi phải làm như vậy. Tôi muốn liên minh của chúng ta vẫn còn tồn tại khi mọi việc chấm dứt”.

Tôi cố nuốt xuống. Sam, tôi nghĩ. Sam mới là người anh cần.

“Không, quyền lực của Sam chỉ là tạm thời, không có thực chất. Quyền thuộc về cậu. Cậu chưa bao giờ tranh giành nó với anh ta, nhưng sẽ chẳng có ai tán thành, nếu người tôi thỉnh cầu không phải là cậu”.

Nó không phải là sự quyết định của tôi.

“Nó là của cậu, Jacob, và cậu biết điều này. Lời nói của cậu sẽ quyết định việc kết tội hay giải thoát cho chúng tôi. Chỉ có cậu mới giúp cho chúng tôi được điều này”.

Tôi không thể suy nghĩ được. Tôi không biết.

“Chúng ta không có nhiều thời gian”. Anh ta liếc nhìn về phía ngôi nhà. Không còn thời gian nữa. Một vài ngày của tôi chỉ còn là một vài giờ.

Tôi không biết. Để tôi suy nghĩ đã. Cho tôi một phút được không?

“Được”

Tôi bắt đầu tiến vào nhà, anh ta theo sau tôi. Thật điên khùng khi dễ dàng đi bộ trong bóng đêm với một con ma cà rồng ngay bên cạnh. Không phải là cảm giác nguy hiểm hay thậm chí là phiền toái, thật vậy. Nó giống như là đi bên cạnh bất cứ ai. Bất cứ người nào có mùi khó chịu thôi.

Có một chuyển động trong lùm cây ở rìa bãi cỏ, sau đó là một tiếng rên trầm khẽ. Seth rũ sạch những lá cây dương xỉ và lao vào giữa chúng tôi.

“ÍŠ này nhóc”. Tôi cằn nhằn.

Cậu ta nghiêng đầu, và tôi vỗ lên vai cậu.

“Mời việc ổn”, tôi nói dối. “Anh sẽ kể với em chuyện này sau. Xin lỗi vì đã bỏ em mà đi như vậy. “Cậu ấy cười toe toét với tôi.

“Này bảo với chị em là lùi lại ngay được không. Đủ rồi nhé”. Seth gật đầu ngay lập tức. Tôi hích vào vai cậu ấy.

“Quay lại làm việc đi. Tôi sẽ thay phiên cho cậu sau một lúc thôi”.

Seth tựa vào tôi, hích lại, vả rồi phi nước đại về những thân cây.

“Cậu ấy có những ý nghĩ trong sáng nhất, ngây thơ nhất, tốt nhất mà tôi từng được nghe”. Edward thì thầm khi cậu đã khuất dạng. “Cậu thật may mắn khi có cậu ấy để chia sẻ ý nghĩ”.

“Tôi biết chứ” Tôi lầm bầm.

Chúng tôi bắt đầu tiến về phía ngôi nhà, và cả hai đều nghe thấy một am thanh yếu ớt vọng ra. Edward ngay lập tức trở nên vội vã. Anh ta phóng lên những bậc thang và đã tới nơi.

“Bella, em yêu. Anh nghĩ là em đang ngủ”.- Tôi nghe anh ta nói. “Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên rời em. “

“Đừng lo lắng. Em chỉ khát quá - nó làm em tỉnh dậy mà thôi. Thật tốt là Carlisle đã mang về nhiều hơn. Đứa bé sẽ cần đến khi nó ra khỏi bụng em. “

“Thật vậy. Đó là ý kiến hay”.

“Em tự hỏi nếu nó cần cái gì khác thì sao”, cô ấy ngượng nghịu. “Em cho rằng chúng ta sẽ tìm ra thôi”.

Tôi bước qua ngưỡng cửa.

Alice nói “Cuối cùng cũng đến rồi”. Và cặp mắt Bella vụt sáng lên khi thấy tôi. Rồi một nụ cười không thể cưỡng lại được nở bừng trên gương mặt cô ấy. Khi nụ cười tắt, gương mặt cô ấy lại trở lại ảm đạm. Đôi môi cô ấy run rẩy, mếu máo như là cô ấy đang cố kìm mình không khóc.

Tôi những muốn thụi cho Leah một quả vào cái miệng ngu ngốc của chị ta. “Chào Bella”. Tôi vội nói nhanh “Chị thế nào rồi?”

“Chị khỏe”. Cô ấy nói.

“Một ngày dài phải không, quá nhiều chuyện mới hả”

“Em không cần phải làm vậy đâu, Jacob”.

“Chị không biết mình đang nói gì đâu”. Tôi nói, ngồi xuống tay ghế bên đầu cô ấy. Edward thì đã ngồi trên sàn nhà. Cô ấy cho tôi một cái nhìn trách móc

“Chị rất xin -”. Cô ấy bắt đầu nói. Tôi vội chặn đôi môi cô ấy lại bằng ngón trỏ và ngón cái của mình.

“Jake”, cô ấy lầm bầm, cố gắng đẩy tay tôi ra, sự phản đối quá yếu ớt để có thể tin là cô ấy đã thật sự cố gắng đẩy tay tôi ra. Tôi lắc đầu. “Chị có thể nói nếu đừng có tỏ ra ngốc nghếch như vậy chứ”. “Được rồi, chị sẽ không nói thế nữa”, âm thanh như là cô ấy đang thì thào vậy.

Tôi bỏ tay ra.

“Xin lỗi”. Cô ấy nói thật nhanh, và rồi đỏ mặt. Tôi trợn tròn mắt rồi cười lại với cô ấy. Khi tôi nhìn sâu vào cặp mắt ấy, tôi thấy tất cả những thứ mà tôi hằng kiếm tìm trong công viên. Ngày mai, cô ấy sẽ trở thành một người khác, đầy hi vọng sống, nhưng có khác gì đâu bây giờ chứ? Cô ấy vẫn nhìn tôi với cùng đôi mắt ấy, cười với tôi vẫn bằng đôi môi ấy, chắc chắn rồi. Cô ấy vẫn hiểu tôi nhất, hơn bất cứ ai mà tôi đã cho phép gần gũi mình.

Leah đúng là một người bạn thú vị, có lẽ thậm chí là một người bạn thực sự chân thành - người có thể chịu đựng được tôi. Nhưng chị không thể là người bạn tốt nhất của tôi như cách của Bella được. Không kể tình yêu tuyệt vọng của tôi với Bella, còn có nhiều sợi dây liên hệ khác giữa chúng tôi, và đó là mối ràng buộc thực sự bền chặt.

Ngày mai, cô ấy có thể trở thành kẻ thù, hay là đồng minh. Nhìn bề ngoài, sự khác biệt ấy phụ thuộc vào quyết định của tôi. Tôi thở dài.

Thôi được. Tôi nghĩ, tôi sẽ trao ra cái cuối cùng tôi có thể trao tặng. Tiến hành đi, Hãy cứu lấy cô ây. Với tư cách người kế tục của Ephraim, anh đã có sự cho phép của tôi, lời hứa của tôi, điều này sẽ không vi phạm giao ước. Những người khác sẽ chỉ trách mắng một mình tôi thôi. Anh đã đúng - họ không thể phủ nhận quyển đồng ý của tôi về việc này.

“Cảm ơn”. Edward thì thầm để Bella không nghe thấy gì. Nhưng những từ ngữ thốt ra nồng nhiệt đến mức, từ khóe mắt tôi, tôi thấy những ma cà rồng khác đều quay lại nhìn chăm chú.

“Thế” Bella làm như ngẫu nhiên hỏi. “Ngày hôm nay của em thế nào?”

“Tuyệt vời. Phóng xe một chút. Lang thang trong công viên”.

“Nghe có vẻ tốt quá”

“Chắc rồi, chắc rồi”

Đột nhiên, cô ấy nhăn mặt”. “Rose?”

Cô ấy hỏi. Tôi nghe tóc vàng hoe khúc khích.

“Lại nữa à?”

“Chị nghĩ là chị đã uống hai ga lông trong một giờ qua”. Bella giải thích.

(**chú thích của ech: Galông - đơn vị đo lường chất lờng bằng 4,54 lít ở Anh; 3,78 lít ở Mỹ)

Edward và tôi đều tránh đường trong lúc Rosalie bước tới đỡ Bella dậy đi vào phòng tắm.

“Em có thể đi được chứ?” Bella hỏi. “Chân em đã cứng cáp lắm rồi”

“Em chắc không”. Edward hỏi

“Rose sẽ đỡ em nếu em trượt chân mà. Đơn giản, dễ dàng hơn khi em không nhìn thấy nó”

Rosalie đỡ Bella đứng cẩn thận trên đôi chân, quàng cánh tay phải qua vai Bella. Bella duỗi cánh tay ra trước mặt, co rúm lại một lúc.

“Em cảm thấy thật tuyệt” Cô ấy thở dài”. Khiếp quá, em thật là to vĩ đại”

Cô ấy thật đúng là như vậy. Bụng của cô phải to bằng cả một lục địa”. Chỉ một ngày nữa thôi”. Cô ấy nói và vỗ về lên bụng.

Tôi không thể chịu đựng được nỗi đau đớn thình lình xuyên suốt cơ thể, nhát dao đâm đột ngột, nhưng tôi cố gắng không để lộ ra mặt. Tôi có thể giấu kín nó hơn một ngày mà, phải không?

“Nào, tốt rồi, sau đó. Whoops - ôi không”

Chiếc cốc đựng máu Bella để bên tay ghế sôpha đổ nhào, Dòng máu đỏ sậm tràn ra tung tóe trên nền vải nhạt màu.

Một cách tự động, mặc dù được 3 bàn tay giữ chặt, Bella rướn người, vơi tay giữ lấy nó. Một tiếng động lạ như bị bóp nghẹt vọng ra từ giữa người cô ấy.

“Ồ”. Cô ấy thở hổn hển.

Rồi cô ấy hoàn toàn mềm oặt, rũ xuống sàn. Rosalie giữ lấy cô ngay lập tức, trước khi cô kịp ngã xuống. Edward cũng vươn tay ra đỡ, đống lộn xộn, tung tóe trên sô pha lập tức bị lãng quên.

“Bella?” Anh ta hỏi, đôi mắt trở nên mất tập trung, và nỗi hoảng loạn dâng đầy trên nét mặt. Và nửa giây sau đó, Bella thét lên. Đó không phải là tiếng thét, mà là tiếng rên rỉ trong đau đớn, làm đông cứng máu lại, và đôi mắt cô ấy mở tròn xoe. Cơ thể cô co giật cong lại trong tay Rosalie, và sau đó Bella phun ra một suối máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.