[Đồng Nhân Harry Potter] Dòng Sông Lông Gà

Chương 43




Mắt tôi mở ra ngay tức khắc.

Tôi bật dậy rùng mình và thở hổn hển ngay trên chiếc giường ấm áp mất vài phút, cố gắng thoát khỏi giấc mơ. Bầu trời ngoài kia đã kịp chuyển sang màu xám và dần dần thành màu hồng nhạt trong khi tôi chờ cho tim mình đập chậm lại.

Lúc tôi thực sự quay trở lại với hiện thực căn phòng quen thuộc và lộn xộn của mình, tôi đã có chút tự giận dữ. Tại sao lại mơ một giấc mơ như vậy ngay trước lễ cưới của mình chứ!. Đây chính là việc mà tôi đã cố thể thoát khỏi những giấc mơ khó chịu lúc nửa đêm mà.

Cảm thấy rất cần thiết phải thoát ra khỏi cơn ác mộng, tôi mặc quần áo và đâm đầu xuống phòng bếp nhanh hơn mức cần thiết. Đầu tiên tôi dọn dẹp căn phòng đã hầu như sạch sẽ ấy, và sau đó khi Charlie thức dậy, tôi làm cho bố vài cái bánh ngọt, tôi đã căng thẳng đến mức khó có thể có chút ham thú nào với việc xoay xở để ăn sáng- tôi cứ nhấp nhổm trên ghế trong lúc bố ăn.

“Bố sẽ đi đón bà Weber vào ba giờ “. Tôi nhắc bố.

“Hôm này bố chẳng có mấy việc để làm ngoài vai trò là chủ hôn đâu, Bella. Bố không giống như đang quên đi công việc duy nhất của mình đấy chứ.” Charlie đã nghỉ làm ngày hôm nay cho lễ cưới, và chắc chắn bố hoàn toàn thoải mái. Cứ như thế, đôi mắt của bố lén lút tia xuống cái ngăn dưới gầm cầu thang, nơi bố để cần câu.

“Đó không chỉ là việc duy nhất đâu. Bố cũng phải mặc quần áo và xuất hiện đi chứ.”

“Ngài “ bắt đầu hành hạ bát ngũ cốc của mình và lầm bầm mấy từ đại loại như “ đồ cho khỉ mặc” trong hơi thở.

Có tiếng gõ cửa liên hồi.

“Bố nghĩ chỉ bố là gặp phiền phức thôi sao.” Tôi nói, tôi nhăn nhó lúc đứng lên.” Alice sẽ quần con cả ngày cho mà xem.”

Charlie gật đầu đầy ý nghĩa, chấp nhận rằng bố sẽ gặp ít thử thách hơn tôi. Tôi cuối xuống hôn vào trán bố khi đi ngang ông - ôngđỏ mặt và đằng hắng - sau đó tôi tiếp tục tiến đến cửa để mở cho người bạn gái thân thiết nhất của tôi và sẽ sớm trở thànhchị dâu tôi.

Mái tóc của Alice không còn bồng bềnh như vốn có nữa- thay vào đó nó đã được duỗi thành những búp xoăn bao lấy khuôn mặt đẹp như tiên, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt đầy tính toán. Alice kéo tôi ra khỏi nhà với một tiếng “ Chào bác Charlie “ chìm lỉm lúc gọi với qua vai tôi rồi bắt đầu xét nét khi tôi đã yên vị trên chiếc Porsche của cô ấy.

“Ôi, kinh khủng quá, nhìn mắt của cậu đi!.” Cô ấy trách mắng và xuýt xoa. Cậu đã làm gì hả?. Thức trắng đêm đấy à?.”

“Gần như thôi.”

Cô ấy càu nhàu.” Mình đã chi phối quá nhiều thì giờ để làm cậu ngạc nhiên đấy. Bella, cậu đáng lẽ đã phải quan tâm hơn đến những phần chuẩn bị của mình chứ.”

“Chẳng ai mong mình sẽ ngạc nhiên cả. Mình nghĩ vấn đề lớn nhất hiện nay là mình có thể tự nhiên thấy buồn ngủ trong lễ cưới và chẳng thể nói câu “ Con đồng ý” đúng chỗ, và sau đó thì Edward sẽ trốn mất thôi.”

Cô ấy cười lớn.

“Mình sẽ ném ngay bó hoa vào người cậu khi chuyện đó đến gần mà.”

“Cảm ơn lắm.”

“Ít ra ngày mai cậu còn có nhiều giờ mà ngủ trên máy bay chứ.”

Tôi nhướn một chân mày lên. Ngày mai, tôi trầm ngâm. Nếu tối hôm nay chúng tôi bắt đầu hoàn tất thủ tục thì ngày mai chúng tôi sẽ ở trên máy bay...ừ, hai đứa sẽ không đi Boise, Idaho, Edward chẳng hé lộ một tí gợi ý nào. Tôi không quá đặt nặng vấn đề ấy, những nó quả thực là lạ khi chính tôi cũng chẳng biết ngày mai mình sẽ ngủ ở đâu...Hoặc nhưng không hy vọng là sẽ đi ngủ thật...

Alice nhận ra cô ấy đã lỡ thốt ra một cái gì đó, và lập tức ngưng lại.” Cậu cần được sắp xếp tất và sẵn sàng cho mọi thứ.” Cô ấy nói, cốt để làm tôi xao nhãng khỏi vấn đề đó.

Chuyện đó thành công mỹ mãn.” Alice, mình mong là cậu sẽ để cho mình đóng gói những vật cá nhân!.”

“Chuyện đó đáng lẽ nên cho qua đi chứ.”

“Và cậu đã bỏ lỡ cơ hội đi mua đồ rồi đấy.”

“Cậu sẽ trở thànhem dâu mình một cách chính thức trong vòng mười giờ nữa...Giờ là lúc để quên đi chuyện sắm sanh thêm bất cứ thứ đồ mới nào.”

Tôi phun một cách mất trật tự những lời càu ràu cẳm rẳm của mình ra ngoài cửa chắn gió cho đến khi cả hai đứa gần như vào đến nhà.

“Anh ấy đã quay lại chưa?.” Tôi hỏi.

“Đừng lo thế, anh ấy sẽ có mặtngay khi dàn nhạc cử hành. Nhưng cậu không được gặp anh ấy đâu đấy, cho dù anh ấy có quay lại hay không. Chúng ta đang làm mọi việc theo nghi thức truyền thống mà.”

Tôi khịt mũi.” Truyền với chả thống!.”

“Được rồi đấy, để dành mấy cái đó cho cô dâu và chú rể.”

“Cậu biết là anh ấy đang nhìn trộm mình à.”

“Ồ không-đó là lý do tại sao mình là người duy nhất được thấy cậu trong bộ váy này. Mình đang rất cẩn thận để không nghĩ đến nó khi anh ấy còn quanh quẩn quanh đây.”

“Ừ.” Tôi nói khi chúng tôi bắt đầu lái xe.” Mìnhthấy là cậu đang tái sử dụng mấy cái đồ trang trí cho lễ tốt nghiệp”. Ba dặm đường lái một lần nữa lại bị gói trọn rồi kết thúc ở trăm nghìn tia sáng lấp lánh. Giờ đây, cô ấy đang đính thêm vào cái váy những cái nơ trắng làm từ vải satin.

“Không phung phí thì không túng thiếu. Tự hài lòng với chuyện đó đi, bởi vì cậu sẽ chẳng được nhìn thấy những hoạ tiết trang trí bên trong cho đến khi đúng lúc đâu.” Cô ấy kéo vào cái ga-ra to như cái hang ở phía bắc ngôi nhà, nơi chiếc xe Jeep vĩ đại của Emmett đã dời đi.”

“Kể từ lúc nào cô dâu không được phép thấy những hoạ tiết trang trí thế?.” Tôi cự nự.

“Kể từ lúc cô ta bắt tôi phải phụ trách chuyện này. Mình muốn cậu có được đầy đủ sự ảnh hưởng đối với mọi người khi đi xuống cầu thang.” Cô ấy bịt mắt tôi lại trước khi dẫn tôi đi vào bếp.

Tôi lập tức bị ngộp trong hương thơm nơi đó.

“Cái gì vậy?.” Tôi thắc mắc trong lúc cô ấy dẫn tôi đi trong nhà.

“Có qúa nhiều không nhỉ?.” Giọng của Alice đột nhiên lo lắng. “ Cậu là con người đầu tiên ở đây đấy. Mình đoán là mình nói đúng chứ.”

“Mùi hương thật tuyệt!.” Tôi cam đoan với cô ấy- hoàn toàn có vẻ say sưa, nhưng không hẳn quá choáng ngợp, sự cân bằng giữa những mùi hương khác nhau được tạo ra một cách hoàn mỹ và thơm tinh tế.

“Hoa cam...tử đinh hương và một cái gì đó nữa- mình đúng chưa nhỉ?.”

“Tốt lắm, Bella. Cậu chỉ thiếu mỗi hoa lan và hoa hồng thôi.”

Alice không còn che mắt tôi khi chúng tôi ở trong phòng tắm lớn quá mức của cô ấy. Tôi trố mắt nhìn dàn trang điểm dài, đựoc phủ kín với những đồ chuyên dùng của một thẩm mỹ viện và bắt đầu cảm giác tới cái đêm thiếungủ của mình.

“Có thật cần thiết không?. Cỡ nào mình mà trông tầm thường bên cạnh anh ấy thôi “

Cô ấy nhấn tôi xuống một cái ghế thấp màu hồng.” Chẳng có ai dám bảo cậu là tầm thường khi mìnhhòan tất chocậu cả.”

“Chỉ là vì họ sợ cậu sẽ hút máu họ thôi.” Tôi lẩm bẩm. Tôi tựa vào ghế và nhắm mắt, hy vọng có thể tranh thủ một giấc ngủ ngắn. Tôi phó mặc cho một chút khi cô ấy đánh phấn vàđánh bóng từng phần da một trênngười của tôi.

Sau giờ ăn trưa thì Rosalise mới lướt qua phòng tắm trong bộ áo choảng lấp lánh bạc với mái tóc vàng óng cuốn trong một cái mũ mềm ở trên đỉnh đầu. Cô ấy đẹp đến mức khiến tôi muốn khóc.Chưng diện có nghĩ lý gì nữakhi Rosalise có mặt ở đây chứ?.

“Họvề rồi đấy.” Rosalise nói, và ngay lập tức sựganh tịnhư con nít của tôi trôi qua. Edward đã về nhà.

“Giữ anh ấy ở ngoài đấy!”.

“Hôm nay nó chẳng xen vào chuyện của em đâu.” Rosalise trấn an.” Nó đánh giá cụôc đời nó quá cao. Còn Esma thì phải giúp mấy người đó hoàn thành cho xong mọi thứ. Em có cần chị giúp không?. Chị có thể làm tóc cho cô ấy.”

Hàm dưới của tôi rơi xuống. Tôi cảm thấy thật sự choáng óc, cố nghĩ xem làm thế nào để ngậm miệng lại.

Tôi chưa bao giờ được Rosalise ưa thích trên thế giới này. Vì thế, việc giữ gìn hoà khí càng làm cả hai căng thẳng, cô ấy cảm thấy phật lòng bởi lựa chọn của tôi lúc này. Cho dù cô ấy có vẻ đẹp không tưởng, một gia đình tràn đầy yêu thương, và người bạn tri kỷ là Emmett, cô ấy cũng sẽ đánh đổi tất cả để được trở lại làm người. Và tôi ở đây, nhẫn tâm vứt bỏ mọi thứ mà cô ấy khát khao trong đời như thế chúng chỉ là một mớ rác. Điều đó không thực sự khiến kéo cô ấy lại gần với tôi nữa.

“Ừ.” Alice trả lời dễ dàng.” Chị có thể bắt đầu tết tóc, em muốn nó trông có vẻ phức tạp. Khăn trùm sẽ ở đây, dưới này nhé.” Tay cô ấy bắt đầu chải suôn tóc tôi, nâng nó lên, xoắn lại theo kiểu mà cô muốn. Khi hoàn thành xong, tay của Rosalise thay thế tay Alice, định hình tóc với một cú chạm tựa lông lướt qua da. Alice trở lại phụ trách phần mặt của tôi.

Ngay khi Rosalise nhận được lời khen ngợi của Alice về mái tóc của tôi, cô ấy lập tức được phái đi ra ngoài để lấy váy và sau đó phân công Jasper, người có nhiệm vụ đón mẹ tôi và chồng bà ấy, dượng Phil từ khách sạn. Ở dưới nhà, tôi có thể lờ mờ nghe thấy tiếng cửa mở và đóng liên hồi của cánh cửa. Những giọng nói bắt đầu truyền đến chỗ chúng tôi đang đứng.

Alice bắt tôi đứng để có thể mặc váy và trang điểm cho tôi. Hai đầu gối của tôi rung kinh khủng khi cô ấy kéo nhanh một đường cúc dài làm toàn bằng ngọc trai dọc lên phía sau lưng khiến lớp satin cứ rung lên bần bật thành những lọn sóng nhỏ trên nền nhà.

“Thở sâu nào, Bella”. Alice nói.” Và cố hạ nhịp tim đi. Cậu đang làm ướt mất cái mặt mới của cậu rồi đấy.”

Tôi tặng cho cô ấy cái vẻ mặt mỉa mai nhất mà tôi có thể có. “ Mình sẽ ổn ngay thôi.”

“Mình phải mặc váy ngay đây. Cậu có thể giữ cho người cậu bình tĩnh trong hai phút không?.”

“Ừm...có thể.”

Alice tròn mắt và lao vút ra khỏi phòng.

Tôi cố tập trung vào hơi thở, đếm từng cơn phập phồng của lồng ngực, nhìn chằm chằm vào những hoạ tiết mà ánh sáng căn phòng tạo ra trên lớp vải sáng bóng của chiếc váy.Tôi sợ phải nhìn vào gương- sợ hình ảnh của mình trong chiếc váy cưới sẽ chuyển trạng thái của tôi từ kích động sang hoàn toàn hoảng loạn.

Alice đã trở lại trước khi tôi hít thở lần thứ 200, trong một bộ váy ôm lấy cơ thể thon thả của cô ấy đang chảy xuống tựa như một thác nước.

“Alice- chà...”.

“Chẳng có gì đâu. Sẽ chẳng có ai nhìn tới mình hôm nay đâu. Nhất là khi cậu đang ở trong phòng.”

“Ha ha.”

“Bây giờ cậu đã tự chủ được rồi hả, hay là cẩn mình đưa Jasper lên đây?.”

“Họ trở lại rồi sao?. Mẹ mình có ở đây hả?.”

“Bác ấy mới về tới cửa. Bác ấy sẽ lên ngay đây thôi.”

Renee đã bay đến đây được hai ngày rồi, và tôi tận dụng từng giây phút tôi còn có với mẹ- hay là từng phút mà tôi có thể lôi mẹ ra khỏi chuyện cứ tò mò Esme và đồ trang điểm. Đến đến lúc tôi có thể nói, mẹ vui với mấy chuyện đó hơn cả một đứa trẻ bị nhốt ở Disneyland qua đêm. Một cách khác, tôi cảm thấy mình đã lừa Charlie. Chúng tôi đã tiêu tốn biết bao nhiêu lo sợ trước phản ứng của mẹ...

“Ôi, Bella!.” Mẹ kêu lên sung sướng, nói ngay trước cả khi mẹ chạm đến cánh cửa.” Ôi, con yêu, con thật đẹp!, Ôi, mẹ khóc mất!, Alice, cháu thật đáng ngạc nhiên!, Cháu và Esme nên kinh doanh đám cưới đi là vừa đấy. Cháu tìm cái váy này ở đâu thế?. Thật lộng lẫy!.Thật duyên dáng, thật tao nhã. Bella, con giống như vừa bước ra từ một bộ phim của Austen vậy.” Giọng mẹ có chút gì đó xa cách, và mọi thứ trong phòng chợt mờ đi. “ Quả là một ý tưởng sáng tạo, thiết kế phông này quanh nhẫn cưới của Bella. Thật lãng mạn!. Nghĩ xem, nó cứ như thể là đã tồn tại trong gia đình Edward từ thế kỷ 18 ấy!.”

Alce và tôi trao đổi một cái nhìn đầy bí ẩn. Mẹ đã cách xa kiểu váy này hơn một thế kỷ rồi. Đám cưới thực ra không hẳn xoay quanh chiếc nhẫn mà là xoay quanh chính Edward.

Có tiếng đằng hắng lớn và hơi thô lỗ ở cửa ra vào

.

“Renee, Esme nói đến lúc em phải ổn định mọi thứ rồi!.” Charlie nói.

“Chà, Charlie, trông anh thật bảnh bao!”. Renee nói ở một tông giọng gần như sốc hoàn toàn. Điều này có thể giải thích luôn sự cộc cằn trong câu trả lời của Charlie.

“Alice làm cho anh đấy.”

“Có đúng là thực sự đã đến lúc rồi không?.” Renee tự hỏi, nghe lo lắng giống như chính tôi.

“Mọi thứ đến nhanh quá. Tôi thấy chóng mặt.”

Điều đó đúng với cả hai chúng tôi.

“Ôm mẹ một cái trước lúc mẹ xuống nào.” Renee nài nỉ. “ Hãy cẩn thận, đừng làm hỏng thứ gì nhé.”

Mẹ siết nhẹ lấy eo tôi và sau đó quay xoay về phía cửa, chỉ để quay một vòng và lại đối mặt với tôi.

“Ôi, chúa ơi, mẹ quên mất. Charlie, cái hộp đâu rồi?”.

Bố tôi lục lọi các túi của mình mất một phút và sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ màu trắng để đưa cho Renee. Renee mở nắp và đưa nó cho tôi.

“Thứ gì đó màu xanh da trời.” Mẹ nói.

“Một cái gì đó đã rất xưa rồi. Chúng là của bà Swan của con.” Charlie thêm vào.” Bố mẹ có một bảo vật mà thay cho chỗ những viên đá giá bằng sa phia thật.”

Trong chiếc hộp là hai chiếc trâm cài màu bạc rất nặng. Những viên sa phia xanh sẫm được đính công phu thành một hình hoa ở đầu lược.”

Cổ họng tôi khản đặc. “ Mẹ, bố...hai người không cần phải thế.”

“Alice không cho bố mẹ làm gì khác cả.” Renee nói.”Mỗimột lần bố mẹ địnhlàm gì đóthì con bé cứ như muốngoặm đứt cổbố mẹ vậy”.

Tiếng cười rưng rức không kìm chế được thoát ra môi tôi.

Alice bước lên và nhanh chóng cài cả hai vào mái tóc của tôi dưới viền của khăn trùm đầu dày.

“Đây là một thứ xưa cũ và một thứ có màu xanh nước biển.” Alice trầm ngâm, lùi lại vài bước để chiêm ngưỡng tôi. “ Và bộ váy rất mới của cậu...và đây...”. Alice đưa một thứ gì đó lấp lánh nơi tôi. Tôi tự động nắm tay lại,mộtmàng vòng mỏng nhẹ nằm trên lòng bàn tay tôi.

“Nó là của mình và mình muốn bạn trả nó lại cho mình.” Alice nói với tôi. Tôi đỏ mặt.

“Kia.” Alice nói một cách thoả mãn.” Một chút màu sắc- đó là thứ cậu cần. Cậu sẽ hoàn toàn hoàn hảo.” Với một nụ cười có pha chút tự chiến thắng, cô ấy quay sang bố mẹ tôi.

“Renee, bác cần xuống nhà ngay.”

“Vâng, thưa cô.” Renee hôn gió tôi và nhanh chóng bước ra cửa.” Charlie, bác sẽ đi lấy hoa chứ?.”

Trong khi Charlie rời khỏi phòng. Alicegiựt miếngmành vòngvà cuối xuống vén cái áo lên.Tôi thở gấp và lảo đảo khi bàn tay lạnh của cô ấy chạm mắt cá chân, cô ấy kéo cái mành lên đúng nơi của nó.

Cô ấy đứng thẳng dậy trước khi Charlie quay lại với hai bố hoa bó hoa trắng lớn. Hương thơm của hoa hồng, hoa cam và hoa lan đưa tôi vào một cõi ảo mộng nhẹ nhàng.

Rosalise, nhạc công thiên tài nhất nhà đứng cạnh Edward- chị đang bắt đầu chơi piano ở dưới nhà. Bản Canon của Pachebel. Tôi bắt đầu thở rất gấp.

“Bĩnh tĩnh nào, Bella.” Bố quay sang Alice lo lắng.” Con bé trông hơi ốm. Cháu có nghĩ là nó sẽlàm đượckhông?.”

Tiếng bố xa dần. Tôi không còn cảm thấy đôi chân của mình nữa. “ Cô ấy phải làm được”

Alice đứng ngay bên phải tôi, đứng bằng đầu ngón chân để có thể nhìn vào tôirõ hơn, và cô ấy nắm chặt cổ tay tôi bằng bàn tay mạnh mẽ của mình.

“Tập trung nào, Bella. Edward đang đợi chị ở dưới ấy.” Tôi hít sâu, quyết tâm bình tĩnh.

Nhạc chậm rãi chuyển dần sang một bài khác.Nó khiến cho cầu thang trở nên bồng bềnh cùng với hương thơm quyến rũ của triệu đoá hoa. Tôi tập trung vào ý nghĩ rằng Edward đang đợi tôi ở nơi đó- để bước tiếp về phía trước.

Tiếng nhạc đã trở nên quen thuộc hơn, hành khúc truyền thống của Wagner được vây bọc trong sự ào ạt tràn đến của những nét tô điểm.

“Đến lượt mình rồi.” Giọng Alice vang lên.” Đếm đến năm và đi theo mình.” Cô ấy bắt đầu một điệu nhảy chậm và tao nhã xuống cầu thang. Tôi đáng lẽ phải nhận ra rằng để cho Alice là phù dâu duy nhất là một sai lầm. Trông tôi chẳng ăn khớp tí nào khi đi sau cô ấy.

Một tiếng kèn đột ngột vang giữa điệu nhạc cao vút. Tôi nhận ra đó là dấu hiệu báo cho mọi người rằng tôi đã đến.

“Bố, đừng để con ngã.” Tôi thì thầm. Charlie lồng tay tôi vào cánh tay của bố và ghì lấy nó nhẹ nhàng.

Mỗi nhịp một bước, tôi tự hỏi khi chúng tôi bắt đầu đi xuống theo nhịp điệu chậm rãi của hành khúc. Tôi không rời mắt nổi khỏi chân mình cho đến khi nó an toàn chạm vào sàn nhà phẳng lỳ, cho dù tôi có thể nghe thấy bao nhiêu tiếng rì rầm và xì xào của những người đến dự đám cưới khi tôi xuất hiện; dĩ nhiên tôi nghĩ mình có thể bị liệt kê vào loại những cô dâu hay ngượng ngùng.

Ngay khi đôi chân đã rơi khỏi những bậc cầu thang đầy gian trá; tôi lập tức tìm anh. Trong một giây, tôi bị đánh lạc hướng bởi trùng trùng những bông hoa màu trắng đang bung nở được kết thành từng vòng ở tất cả mọi thứ trong phòng, trừ những thứ đang sống, và rải thành một đường dài với những dây ruy băng trắng mỏng. Dẫu vậy, tôi vẫn cố nhìn xuyên qua khăn trùm đầu và tìm trong những hàng ghế được bọc vải satin- càng đỏ mặt hơn khi tôi thấy tất cả mọi khuôn mặt trong đám đông người đến dự đều hướng về mình- cho đến khi rốt cục tôi cũng tìm thấy anh đang đứng trước một cửa vòm tràn đầy hoa và ruy băng.

Tôi gần như không còn đủ tỉnh táo khi nhận ra bác Carlise đang đứng cạnh anh, và bố Angela ở phía sau nữa. Tôi không thấy mẹ ở hàng ghế đầu tiên, là nơi mà đáng lẽ mẹ phải ngồi, hay gia đình mới của tôi, hay bất cứ khách mời nào khác- mà họ sẽ phải đợi cho đến những phút sau đó.

Tất cả những gì tôi thực sự nhìn thấy là khuôn mặt của Edward; nó choán hết tầm nhìn của tôi và lấn át cả tâm trí tôi. Đôi mắt anh chuyển sang màu hoàng ngọc sáng nhạt; khuôn mặt toàn mĩ gần như bị đè nén bởi cảm xúc sâu sắc. Và sau đó, khi anh gặp ánh mắt lo sợ của tôi, một nụ cười quyến rũ đầy hân hoan chợt vỡ ra trên khuôn mặt của anh.

Đột nhiên, Charlie bỗng ghì chặt tay tôi hơn, có lẽ bố muốn giữ tôi không vô duyên đâm đầu chạy bổ vào giáo đường.

Hành khúc quá chậm chạp đến nỗi tôi phải đấu tranh để có thể bước đi trùng với nhịp của nó. May mắn thay, giáo đường rất ngắn. Và rồi, sau đó, rồi cuối cùng, và cuối cùng, tôi đã ở nơi ấy. Edward chìa tay ra. Charlie đưa tay tôi, một cử chỉ xưa như trái đất, đặt vào tay Edward. Tôi chạm vào làn da lạnh đầy kỳ diệu của anh, và tôi đã về nhà.

Lời thế nguyện của chúng tôi chỉ là những câu từ truyền thống và đơn giản đã được nói đến hàng triệu lần, cho dù chẳng có cặp đôi nào như hai đứa cả. Chúng tôi đề nghị cha Weber thực hiện một thay đổi nhỏ. Cha giúp bằng cách thay câu “ cho đến khi cái chết chia lìa chúng con” bằng một câu có ý nghĩa hơn nhiều “ cho đến chừng nào chúng con còn được sống cùng nhau.”

Khoảng khắc ấy, như người chủ hôn đã nói, cuộc sống của anh, thế giới của tôi, kể từ đây sẽ trải qua rất nhiều thăng trầm và sóng gió, và dường như đã tiến đến một ví thế cao đẹp hơn nhiều. Tôi chỉ thấy là tôi đã ngu ngốc làm sao khi lo sợ điều đó - như thể nó là một món quà sinh nhật không mong muốn hay một sự biểu lộ đáng xấu hổ, như cuộc đi chơi vậy. Tôi nhìn vào đôi mắt rạng ngời chiến thắng của Edward và hiểu rằng tôi cũng đã chiến thắng. Bởi chẳng còn thứ gì quan trọng nữa ngoài việc tôi đã có thể sống với anh.

Tôi khônh nhận ra tôi đang khóc cho đến khi đến lúc phải nói những từ cần nói.

“Con có.” Tôi cố gắng để có thể nghẹn ngào thốt ra câu đó, nó gần như trở thành một lời thì thầm đầy khó hiểu, chớp mắt để có thể nhìn rõ mặt anh.

Khi đến lượt mình, những từ anh nói vang lên rõ ràng và đầy vinh quang.” Con có”. Anh thề.

Cha Weber tuyên bố chúng tôi trở thành vợ chồng, và ngay sau đó Edward đưa đưa tay lên nâng mặt tôi lên, một cách cẩn thận, như thể điều đó thanh nhã như những cánh hoa trắng đang bao quanh chúng tôi. Tôi cố gắng nhận lấy điều ấy, cho dù những giọt lệ đã làm mờ mắt tôi, kỳ quặc là trên thực tế người ngạc nhiên là tôi. Đôi mắt hoàng ngọc của anh nhìn như thể chúng cũng sắp khóc, nếu như điều đó thực ra là không thể. Anh cúi xuống, và tôi nhón chân lên, quàng tay, cùng bó hoa và tất cả mọi thứ - qua cổ anh.

Anh hôn tôi nhẹ nhàng và tha thiết; tôi quên mất đám đông, quên mất thời gian, không gian và những lý do...chỉ nhớ được một điều rằng anh yêu tôi, và anh muốn có tôi, và bây giờ tôi là của anh rồi đấy.

Anh bắt đầu nụ hôn và phải kết thúc nó; tôi níu chặt anh, phớt lờ những tiếng cười khúc khích và tiếng đằng hắng của cử toạ. Cuối cùng, anh đưa tay đẩy khuôn mặt tôi ra, và lại kéo lại gần -quá nhanh- để nhìn tôi. Trên khuôn mặt, nụ cười bất chợt của anh dường như biểu lộ sự ngạc nhiên, gần như là tự mãn. Nhưng đằng sau sự giải trí thoáng qua ấy nơi Edward vì hành động biểu lộ tình cảm công khai của tôi là một niềm vui sướng nơi ấy lây sang cả tôi nữa.

Đám đông nổ ra một tráng pháo tay, và anh quay cả hai về phía bạn bè và gia đình. Tôi không thể rời xa khỏi khuôn mặt anh để nhìn họ.

Cánh tay của mẹ tìm đến tôi đầu tiên, khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ là điều đầu tiên tôi trông thấy khi rốt cục tôi cũng đã rời mắt khỏi anh không chủ ý. Và sau đó tôi được đám đông ôm chầm lấy, hết cái ôm này đến cái ôm khác, chỉ kịp ngờ ngợ nhận những ai đã ôm mình, điều quan tâm của tôi là cánh tay của Edward đang nhẹ nhàng giữ lấy tay tôi. Tôi phân biệt được đâu là những cái ôm dịu dàng và ấm áp của bạn bè mình và đâu là những cái ôm lịch sự và lạnh của gia đình mới của tôi.

Một cái ôm nóng ấm nổi bật lên giữa những cái khác - Seth Clearwater đã dũng cảm làm điều đó giữa đám đông ma cà rồng để thế chỗ cho người bạn sói đã ra đi của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.