Đông Phương Thần Long

Chương 11




Mạnh Hòa cầm thủ dụ hớt hải ra khỏi Càn Thanh cung, chưa đi được bao xa thì gặp phải Phùng Bảo trong vòng vây của đám tiểu thái giám đi đến.

- Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đỡ phải đi tìm. - Mạnh Hòa đưa cuốn sổ gấp màu vàng trong tay đến trước mặt Phùng Bảo nói: - Không phải là muốn chỉ dụ sao? Cầm đi!

Phùng Bảo thản nhiên cầm lấy, mở ra xem rồi nói:
- Nô tài tuân chỉ.
Nói rồi đưa cho Ngô Ân ở bên cạnh:
- Đi, giải trừ cung cấm, tránh làm mất thời gian của Mạnh công công về nhà ăn đậu hũ hoa.

Nghe được ba chữ đậu hũ hoa sắc mặt Mạnh Hòa kịch biến, bởi vì hắn ngại não quá buồn nôn nên mới sai người làm thành đậu hũ hoa, nhằm lừa mình dối người. Việc này cực kỳ bí ẩn, chỉ có hai ba tâm phúc bên người hắn mới biết, hiện tại lại bị Phùng Bảo một lời nói toạc ra ngay, hắn liền luống cuống, lấy ánh mắt né tránh nói:
- Không rõ ngươi đang nói cái gì...

- Được rồi, ta sẽ nói rõ một chút cho Mạnh công công hiểu. - Phùng Bảo cười lạnh một tiếng nói: - Mấy tên dã loại kia đã tìm được rồi, mau mang tới đây cho Mạnh công công xem!

Sau đó trong đám người đẩy ra năm người mặc y phục thái giám, đầu trùm vải đen.

Phùng Bảo vung tay ra hiệu, bọn thái giám liền gỡ xuống tấm vải đen, thì ra đều là nam tử xinh đẹp như hoa, họ đầu tiên là mờ mịt nhìn cảnh trước mặt, sau lại đồng thời nhìn Mạnh Hòa như nhìn thấy cứu tinh, gọi lên:
- Cứu mạng, Mạnh công công. . .

". . ." Sắc mặt Mạnh Hòa đã căng lên như gan heo. Hắn biết chuyện hôm nay đã không thể thương nghị được rồi, liền dứt khoát, chỉ ngón tay to ngắn vào Phùng Bảo nói:
- Phùng công công, chỉ dụ ngươi cũng xem rồi, tất cả phải nghe ta an bài, hiện tại ngươi phải giao người cho ta!

". . ." Thấy Mạnh Hòa xé da hổ làm đại kỳ, Phùng Bảo thầm nóng lòng. Khi vừa bắt được người hắn liền thông tri cho Từ Khánh cung sẽ hội hợp trước Càn Thanh cung, sao đến bây giờ nhị vị nương nương còn chưa tới? Nếu như không có họ chống lưng, Mạnh Hòa chỉ dựa vào đạo ý chỉ này là có thể khiến hắn khó nhằn nổi rồi...

Phùng Bảo không khỏi do dự. Mạnh Hòa thấy đã chiếm thượng phong, thừa thế hắn quát lên bọn thái giám tùy tùng của mình:
- Đứng đực ra đó làm gì, còn không mang họ đi!

Thủ hạ của Mạnh Hòa nhận được phân phó, liền muốn xông lên cướp người. Bên kia Phùng Bảo chưa mở miệng, thủ hạ của hắn cũng không dám thả, vì vậy song phương cứ đùn đẩy nhau, hình thành thế hỗn loạn trước Càn Thanh cung. Mạnh Hòa sợ đêm dài nhiều mộng, nắm lấy cánh tay Phùng Bảo nói:
- Phùng công công, ngươi muốn kháng chỉ sao?

- Không dám...

Phùng Bảo sắc mặt âm trầm nói. Người có đầu lô tứ chí, làm chủ bản thể của mình, gọi là ngũ thể. Người có thực khí, làm chủ con cháu đời sau, gọi là cung. Thái giám đi cung, cũng chính là chặt đứt gốc rễ lập thân của mình, chỉ có ký thân hoàng thất, dựa vào chủ tử thì mới có thể sống yên phận. Nếu một khi bị chủ tử hoàng thất vứt bỏ, tựa như cây mất rễ sẽ khô héo mà chết. Phùng Bảo từ nhỏ gia cảnh nghèo mới bị phụ mẫu mời người cung thực khí, nương nhờ người thân. Vận khí của hắn quả thật rất tốt, trở thành thái giám tùy thân của hoàng đế tương lai. Sau khi Long Khánh đăng cơ lại trở thành bạn thân của thái tử, còn được lọt vào mắt xanh của mẹ đẻ thái tử. Có thể nói cuộc sống yên phận rồi. Nhưng mà cuối năm ngoái, vì lấy lòng Lý nương nương cũng vì đả kích Mạnh Hòa, hắn đã hại chết Nô Nhi Hoa Hoa, kết quả đã chọc giận Long Khánh hoàng đế.

Giờ thì hắn mới hiểu được, thì ra hoàng đế có nhân từ, yếu đuối mấy cũng là hoàng đế, chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến cơ nghiệp mình khổ công gầy dựng ầm ầm sụp đổ. Thái độ lạnh lùng quyết tuyệt của hoàng đế đã khiến hắn không thể chịu được, hắn không thể chấp nhận số phận ngồi chờ chết, bởi vậy đã hao tổn tâm huyết vạch ra kế hoạch phản chế này, kéo tất cả mọi người của đại nội vào ván cờ. Phùng Bảo đã ôm tâm tình không thành công liền xả thân, khơi dậy trận loạn chiến này mặc dù không thuận lợi như trong kế hoạch, cũng chỉ có thể kiên trì, tuyệt đối không thể lùi bước. Hắn quyết định, được ăn cả ngã về không nói:
- Nhưng ta phụng ý chỉ của hoàng hậu nương nương ý và lĩnh chỉ của quý phi nương nương, phải trước tiên xin ý kiến của nhị vị nương nương rồi hãy nói.

- Ý chỉ lệnh chỉ gì thì ở trước mặt thánh chỉ không tính gì hết! - Mạnh Hòa sao có thể cho phép hắn câu giờ, giận dữ hét: - Dù nhị vị nương nương có ở đây thì cũng phải ngoan ngoãn nghe thôi!

- Thật không. . .


Phùng Bảo còn chưa nói hết thì một giọng nữ tràn đầy tức giận vang lên. Bọn thái giám nhìn về hướng tiếng nói, liền thấy hơn 10 thái giám nữ quan vây quanh hai vị nương nương mũ phượng khăn quàng vai xuất hiện trước cửa Càn Thanh cung.

Không quản là bên nào, mọi người đều lần lượt quỳ hết xuống. Mạnh Hòa bỗng nhớ tới lời của hoàng đế, trong lòng kêu khổ không kịp, đành phải quỳ xuống theo.

- Mạnh công công. - Ánh mắt lạnh lùng của Lý quý phi đảo qua mọi người, phẫn nộ nói: - Là ngươi muốn ta và hoàng hậu ngoan ngoãn nghe lệnh phải không? Hiện tại hai ta tới rồi, mời công công phân phó đi!

- Nô tài không dám! - Mạnh Hòa dập mạnh đầu, rung giọng nói: - Nô tài nói là thánh chỉ thôi.

- Thánh chỉ, ở đâu? - Lý quý phi liếc nhìn Mạnh Hòa quỳ dưới chân. Phùng Bảo liền trình lên đạo chỉ dụ kia. Lý quý phi chỉ nhìn thoáng qua, liền thản nhiên nói: - Hoàng thượng sao lại bao che cho kẻ tội ác tày trời nhà ngươi được, ta thấy trong này chắc chắn có nghi hoặc, đợi ta và hoàng hậu nương nương gặp hoàng thượng rồi sẽ định đoạt.

Nói xong thu cuốn sổ vào trong tay áo, lại làm tư thế mời với hoàng hậu rồi muốn đi thẳng vào.

- Nương nương xin dừng bước. - Mạnh Hòa kiên trì ngăn cản: - Hoàng thượng có chỉ, nương nương không thể vào Càn Thanh cung.

- Vì sao hoàng thượng lại có ý chỉ như vậy? - Lý quý phi trợn mi, tức giận nói: - Là kẻ nào buông lời dèm pha bên cạnh hoàng thượng!
Nàng lại nhìn Mạnh Hòa hầm hầm nói:
- Là ngươi sao? Chuyện của Chu gia ta một nô tài như ngươi nên nhúng tay vào sao?

Nghĩ đến mấy ngày qua mình bị chặn ở ngoài bức tường cung này, trong lòng chịu đủ giày vò, Lý quý phi triệt để áp chế không nổi lửa giận nữa, tất cả đều phát tiết lên người Mạnh Hòa, nghe nàng lớn tiếng quát:
- Hôm nay hoàng thượng bị bệnh, nhưng ngươi lại ngăn ta ở ngoài cửa, không cho gặp hoàng đế. Ngươi là muốn một mình hầu hạ hoàng thượng? Hay là muốn bắt thiên tử lệnh chư hầu!

Mạnh Hòa biết sự lợi hại của vị quý phi nương nương này, nhưng mãi đến lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được sự lợi hại của nàng. Khẩu khí ban đầu của hắn đã bị những lời kinh thiên động địa này làm hồn phi phách tán rồi, kinh khủng dập đầu nói:
- Nương nương oan uổng lão nô rồi, quả thật là ý của hoàng thượng, nô tài nào dám làm khó dễ đâu?

- Có đúng không. - Lý quý phi lạnh lùng nói: - Đợi ta gặp hoàng thượng hãy nói.

". . ." Mạnh Hòa mặc dù sợ Lý quý phi, nhưng ở trong lòng hắn hoàng đế lớn nhất, chỉ có thể không ngừng dập đầu cũng không dám mở miệng.

- Tỷ tỷ xem đi. - Lý quý phi giận đến tay run run nói: - Nô tài này lại không cho chúng ta đi vào. Thiên hạ lại có loại nô tài bắt nạt chủ thế này sao, thực sự là phản rồi.

- Mạnh Hòa.

Trần hoàng hậu mặc dù sợ phiền phức, nhưng việc vốn đã đáp ứng rồi, trước khi tới đây còn muốn Lý quý phi nhiều lần khuyến khích, bằng không cũng sẽ không thong dong tới. Nhưng nàng đã suy nghĩ cẩn thận lợi hại, đắc tội hoàng đế chẳng qua cũng chỉ mắng hai câu, nhưng đắc tội thái tử, tương lai sẽ phải chịu đau khổ. Bởi vậy nàng vẫn lên tiếng:
- Đừng có ngăn cản nữa, lẽ nào hoàng thượng không cho cả ta vào ư?

- Hoàng hậu nương nương có thể vào. - Mạnh Hòa cắn răng một cái, dập đầu nói: - Nhưng quý phi nương nương thực sự không được.

- Làm càn, hoàng thượng đang bệnh, khó tránh khỏi nói ra lời vô lý này. Lẽ nào ngươi cũng muốn tưởng thật sao? - Trần hoàng hậu chậm rãi nói: - Thân là người bên cạnh hoàng thượng, ngươi cần phải tận lực tác hợp, giúp giải trừ hiểu lầm, mà không phải là châm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn!

Mạnh Hòa cảm giác ngày hôm nay ra cửa khẳng định không coi giờ hoàng đạo, sao ngay cả Trần hoàng hậu xưa nay thùy mị cũng khắt khe với mình rồi? lẽ nào mình đáng trách như vậy sao?

- Đi, muội muội, chúng ta đi vào.

Trần hoàng hậu nhớ tới luyến đồng, lại nhớ tới não người, trong lòng nhất thời vô cùng chán ghét, không muốn nhìn Mạnh Hòa lần nào nữa.

Thấy đại nội tổng quản cũng bị răn dạy cho mếu mặt, thái giám thủ môn nào dám ngăn cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhị vị nương nương vào Càn Thanh cung.

Long Khánh bị việc Mạnh Hòa quỳ tấu khiến cho tâm thần không yên, nằm ở trên giường mãi mới buồn ngủ. Ai ngờ lúc này bên ngoài lại có thái giám tới tấu:
- Trần hoàng hậu và Lý quý phi hai vị nương nương cầu kiến!

Hoàng đế thoáng cái thanh tỉnh lại, Lý Thải Phượng không để ý đến lệnh cấm của mình, vẫn xuất hiện trong Càn Thanh cung, điều này làm cho hắn cảm thấy mình bị xâm phạm quyền uy, tức thì sầm mặt lại, muốn truyền chỉ ngăn họ ở ngoài cửa. Nhưng vừa tức giận, thanh âm của hắn cũng bị lúng búng trong cổ họng, làm cho hắn chán nản, không khỏi thương thay cho thân thể của mình.

Không đợi tuyên gặp, Trần hoàng hậu và Lý quý phi đã nhẹ nhàng song song đi vào Tây Noãn các.

- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng! - Trần hoàng hậu và Lý quý phi cùng nói, lại cùng quỳ xuống.

Long Khánh nhìn hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, thấy Trần hoàng hậu ung dung hoa lệ, Lý quý phi quyến rũ động nhân, không khỏi nhớ tới những năm tháng tiềm để(nơi ở trước khi hoàng đế lên ngôi) dài đằng đẵng đó, nhờ có hai người này làm bạn. Nội tâm vốn tràn đầy tức giận không khỏi dịu đi ba phần, khẽ than một tiếng nói:
- Đứng lên đi.

Nói xong ngắm nhìn Lý quý phi, liền nhớ tới việc hung ác mà nàng đã làm, lại nghĩ đến hôm nay nàng lôi kéo cả hoàng hậu xông vào cung, hoàn toàn không kiêng nể gì cả, không có sợ hãi. Hắn dùng giọng điệu tràn đầy trào phúng nói:
- Còn biết tìm cứu binh, sao nàng không dẫn thái tử đến luôn? Như vậy chẳng phải ngay cả trẫm cũng phải cúi đầu?

- Nó đang đọc sách.
Lý quý phi cũng mang theo oán khí tích tụ đã lâu, hiện tại nghe được hoàng thượng châm chọc, tâm hoả càng áp chế không ngừng. Nàng hơi hạ thấp người trả lời, tiếp theo lại nhìn Trần hoàng hậu một cái nói:
- Mà thần thiếp và hoàng hậu muốn khởi bẩm một việc với hoàng thượng, thái tử ở đây không tiện nói.

- Có việc gì thì để ngày khác bàn lại đi, hôm nay trẫm hơi mệt. - Long Khánh nhắm mắt lại, không muốn nói với nàng nữa.

- Thần thiếp chỉ nói mấy câu, không làm lỡ hoàng thượng nghỉ ngơi đâu.

Lý quý phi quỳ gối trước giường nói. Trần hoàng hậu cũng quỳ xuống theo.

Thấy nàng ta níu lấy không buông, sắc mặt Long Khánh trở nên rất khó coi, muốn ra lệnh trục khách.

- Mạnh Hòa giấu năm dã nam nhân ở đại nội. - Lý quý phi đương nhiên biết hoàng đế mất hứng, nhưng sự tình đã đến nước này cũng bất chấp nhiều nữa rồi. Nàng thừa dịp hoàng đế chưa mở miệng liền giành nói trước:
- Hoàng thượng có biết hay không?

- Sao lại thế được....
Long Khánh còn chưa biết Mạnh Hòa đã bị tóm nhược điểm rồi, liền muốn thề thốt phủ nhận, nhưng nghĩ lại nếu họ đã đám đến cáo trạng thì tất nhiên là có chứng cứ rồi, nếu mình quá võ đoán sợ rằng sẽ khó xử hơn. Hắn liền chậm rãi nói:
- Có thể là thái giám mới tới, mọi người không nhận ra cũng không lạ.

- Tuyệt đối không phải là thái giám! - Lý quý phi kiên quyết nói.

- Sao nàng dám kết luận rồi? - Long Khánh nghiêm mặt nói, trong lòng hắn như thiêu như đốt, sao nữ nhân này không biết cái gì gọi là thu liễm sao?

- Họ đã bị bắt rồi, hiện tại đang ở ngoài cung! - Lý quý phi cứng rắn nói.

". . ." Long Khánh giống như bị nắm lấy cổ, mắng thầm: "Tên Mạnh Hòa này tới cùng là làm gì vậy!" một lát hắn mới bình tĩnh lại và hỏi:
- Là ai bắt họ?

- Phùng Bảo. - Lý quý phi nói.

- Thật to gan! - Long Khánh thẹn quá thành giận nói: - Ai cho hắn cái quyền đó?

- Hoàng thượng để hoàng hậu nương nương và thần thiếp quản nội cung, hiện tại trong cung lại có giấu dã nam nhân, nếu chúng thần thiếp không điều tra rõ, đành phải xin hoàng thượng một sợi bạch lăng. - Lý quý phi tràn đầy oán khí nói: - Lấy chết tạ tội thôi!

- Đã như vậy, hai người tạm thời trở lại đi.
Long Khánh bị câu nói kế tiếp của nàng khiến cho đầu nhảy thình thịch, nhưng lại không biết nói gì chống đỡ, chỉ có thể trì hoãn nói:

- Đợi Phùng Bảo thẩm tra rõ rồi sẽ để hắn đến. ..tấu cho trẫm!

Long Khánh lần thứ hai ám chỉ trục khách, Lý quý phi sao có thể không hiểu. Nàng ủy khuất hơn nửa năm, mỗi ngày đều sống trong lo lắng hãi hùng, hiện tại khó khăn lắm mới gặp được hoàng đế, liền muốn đem phiền muộn trong lòng phát tiết cho đã, vì vậy còn cứ nói:
- Chuyện này phải lập tức điều tra rõ, bằng không thì thần thiếp không thể sống được nữa. Đây vẫn là việc nhỏ, then chốt là những lời xì xào trong cung, cũng sẽ tổn hại đến thanh danh của hoàng thượng.

- Sao lại bất lợi với trẫm? - Long Khánh sửng sốt.

- Có người nói, mấy dã nam nhân này đều là Mạnh Hòa chuẩn bị cho hoàng thượng. - Lý quý phi ngẩng đầu lên, không úy kỵ nói.

- Nói bậy.

Thấy nàng ta càng nói càng thái quá, Long Khánh tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, trên mặt không còn chút máu, lại nói với Trần hoàng hậu:
- Nhanh đưa nó ra ngoài cho ta, nghiêm ngặt trông giữ lại, trẫm không muốn thấy, thấy nó nữa, khụ khụ khụ khụ. . .

Trần hoàng hậu vẫn im lặng ở bên cạnh, thật ra trong lòng cũng như trống đánh, vài lần cố lấy dũng khí nhưng chưa nói ra thành lời.

Hiện tại hoàng đế trực tiếp ra lệnh mình dẫn nàng Lý quý phi đi, nếu như cứ để tiếp tục thì chỉ đắc tội với cả hai mất. Nghĩ vậy, nàng cố lấy dũng khí nói:
- Hoàng thượng, Thải Phượng muội muội tất cả đều là vì suy nghĩ cho ngài mà. Mạnh Hòa đó là một mầm tai hoạ, Nô Nhi Hoa Hoa mà hắn tiến hiến đã truyền nhiễm bệnh cho hoàng thượng, hắn còn dẫn ngài đến hẻm Liêm Tử làm bậy, khiến bệnh tình của ngài càng nặng thêm; còn loại đan dược mà hắn tiến hiến thật ra chính là xuân dược, đây là hắn muốn mệnh của ngài đó! Hoàng thượng, ngài cũng không thể chẳng phân biệt tốt xấu được!

- Phản rồi, phản rồi!

Thấy Trần thị xưa nay nhát gan sợ phiền phức nhất cũng không sợ mình nữa, Long Khánh vừa thẹn vừa giận, lại đột nhiên ngồi dậy, rốt cuộc như phát điên lên. Hắn tức giận đến cả người run lên, chỉ tay vào Trần hoàng hậu và Lý quý phi đang quỳ gối trước mặt, run giọng nói:
- Các ngươi, các ngươi hợp lại muốn làm ta tức chết, để dễ bề xưng bá hậu cung có phải không...

- Thần thiếp không dám...

Thấy thiên tử tức giận, Trần hoàng hậu và Lý quý phi thế mới biết sợ, run rẩy quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

- Cút, cút...

Long Khánh muốn nói 'cút ra ngoài', nhưng hai chữ ra ngoài chưa ra khỏi miệng thì cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, uể oải ngã lên long sàng.

Càn Thanh cung, Tây Noãn các, trong tẩm thất của hoàng đế.

Long Khánh đột nhiên ngã ngửa ra khiến Trần hoàng hậu và Lý quý phi sợ hãi. Họ vội vàng đứng dậy xem hoàng đế, chỉ thấy Long Khánh đã hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, hai tay nắm chặt, mặt như giấy vàng, hôn mê bất tỉnh rồi...

Trần hoàng hậu lên tiếng khóc lớn, Lý quý phi giọng the thé nói:
- Người đâu!

Bên trong cung thất nhất thời loạn cả lên, thái giám, thái y đều nhanh chân đi vào, có người cởi vạt áo cho hoàng đế, có người bóp huyệt Nhân Trung cho hoàng đế, còn có người cầm tay xem mạch, lộn xộn hết cả lên. Nhưng thật ra mỗi người làm mỗi việc, không làm phiền nhau, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này rồi.

Trái lại Trần hoàng hậu và Lý quý phi thì bị gạt sang một bên, không nhúng tay vào được, chỉ có thể lóng ngóng ở đó lo lắng suông.

Trần hoàng hậu không khỏi thầm tự trách, nếu như làm hoàng đế tức giận xảy ra chuyện không hay, sao mình còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền. Lý quý phi cũng sợ hãi, nàng biết nếu như hoàng đế tỉnh lại thì mình khẳng định sẽ chịu không thấu. Nàng đứng ở đó càng nghĩ càng sợ, cuối cùng muốn lặng lẽ rời khỏi tẩm cung.

Lại bị người nào kéo lấy tay áo, Lý quý phi sợ hãi quay đầu lại, thấy là Phùng Bảo đã vào không biết khi nào, nghe hắn hạ giọng nói:
- Nương nương muốn đi đâu?

- Hồi cung chịu tội. - Lý quý phi buồn bã nói: - Đều tại ngươi, hại ta gặp phải họa lớn như vậy.

- Chuyện đã đến nước này thì đâu còn đường lui. - Phùng Bảo sắc mặt dữ tợn, nhìn long sàng mọi người đang vây quanh một cái, cắn răng nói: - Một khắc cũng không thể rời khỏi đây!

- A.

Lý quý phi đầu tiên là run lên, nhưng rất nhanh liền hiểu được, gật mạnh đầu rồi dừng lại, đi tới đứng bên cạnh hoàng hậu.

Lúc này, thái y đã chẩn trị xong, đi tới trước mặt nhị vị nương nương nức nở quỳ tấu:
- Hoàng thượng bị trúng gió, đã tại thời khắc hấp hối, sợ là tùy thời, tùy thời sẽ xảy ra đại sự...

Vừa nghe lời này hoàng hậu khóc hu hu. Lúc này Mạnh Hòa cũng hớt hải chạy tới, nằm trước long thất thanh khóc rống lên.

Lý quý phi cũng đang khóc, nhưng nàng cũng không phải trong đầu trống rỗng, mà mượn lúc lau nước mắt, lén trao đổi ánh mắt một cái với Phùng Bảo, thấy người sau nhìn nhìn Mạnh Hòa, nàng liền hội ý nói:
- Người đâu, trước tiên bắt nô tài này lại trông giữ cẩn thận.

Bọn thái giám nghe vậy sửng sốt, còn chưa có suy nghĩ rõ, trong Càn Thanh cung này sao lại đến phiên Lý nương nương ra lệnh rồi?

- Đứng đực ra đó làm gì! - Phùng Bảo lạnh lùng nói: - Muốn đi cùng hắn hả?

Lúc này mọi người mới ý thức được, đại nội thực sự sắp có thay đổi rồi.

Rất nhanh liền có người kịp phản ứng áp giải xuống Mạnh Hòa đang khóc lóc, đưa tới trị phòng ti Lễ giám để trông giữ.

******

Mượn việc bắt Mạnh Hòa, Lý quý phi gây dựng lại quyền uy. Phùng Bảo cũng tỉnh táo lại, đuổi hết những người tạp vụ ra khỏi tẩm cung, sau đó nói với Trần hoàng hậu và Lý quý phi đang gạt lệ:
- Nhị vị nương nương, hoàng thượng hấp hối, xã tắc dao động, hiện tại tuyệt đối không phải là lúc thương tâm, xin nhị vị nương nương lấy quốc gia làm trọng, phải đưa ra một điều lệ, không thể để cho tiểu nhân thừa cơ làm loạn được!

Từ khi biết được hoàng đế sắp không xong rồi, Trần hoàng hậu ngoại trừ yên lặng rơi lệ, thì tựa như cái xác không hồn, đến lúc này mới chậm rãi nhìn sang Phùng Bảo, lại nhìn Lý quý phi một cái, rồi thẫn thờ nói:
- Việc tốt của các ngươi làm đấy, tự các ngươi thu xếp đi, ta quản không được, cũng không muốn quản. . .

Nói xong liền quay người lại, ôm lấy cánh tay hoàng đế, nức nở khóc thầm.

Lý quý phi mở miệng, vốn định biện bạch vài lời, nhưng ngẫm lại đúng là dư thừa, lại nhịn xuống, quay đầu nói với Phùng Bảo:
- Hai ta phận đàn bà nào có chủ ý gì, ngươi nhanh đi thông tri cho thành viên nội các tới Càn Thanh cung, để cho các các lão xử lý đi.

- Nương nương nói vậy sai rồi. - Phùng Bảo vẫn đứng im nói: - Hoàng thượng bất dự(thiên tử có bệnh), hiện tại lớn nhất Đại Minh chính là nương nương và hoàng hậu nương nương, sự tình có thể giao cho ngoại thần đi làm, nhưng chủ ý thì vẫn phải nhị vị nương nương đưa ra!

Dừng một chút, hắn nói nhỏ hơn:
- Nếu như nương nương gọi người của nội các đến, vậy thì sẽ đem số phận giao cho ngoại thần nắm giữ rồi!

Hắn gằn từng chữ:
- Lẽ nào đã đi tới nước này rồi, nương nương còn muốn bị người khác quản chế nữa sao?

- Ý ngươi là gì? - Ánh mắt Lý quý phi sắc như dao.

- Nương nương có biết, cái gì gọi là [Di chiếu] không? - Hai mắt Phùng Bảo lóe u quang.

- Di chiếu?

Lý quý phi sửng sốt, nàng đương nhiên không xa lạ. Tại bản triều, khi hoàng đế còn không biết tuyên bố qua bao nhiêu thánh chỉ, chỉ dụ, nhưng một phần quan trọng nhất lại là di chiếu sau khi hắn chết. Bởi vì đây là tổng kết suốt đời của hắn, mà phương châm đại chính của quốc gia cũng được xác định trong phong văn thư này.

Mà điểm bí mật tối then chốt của di chiếu đó là, nó căn bản không phải là di chúc của bản thân hoàng đế, nhưng lại do đại thần viết thay, cũng căn bản không phải là thể hiện của ý chí hoàng đế, mà là thể hiện ý chí của đại thần viết thay. ..Được Phùng Bảo đề tỉnh, Lý quý phi nhớ tới sự kiện [Gia Tĩnh di chiếu] ầm ĩ xôn xao vào 6 năm trước. Lúc đó Cao Củng vẫn còn là thứ phụ, oanh kích Từ Giai thủ phụ khi đó, nói hắn bỏ qua một bên chư công nội các, độc nghĩ di chiếu, bla...bla. Nhưng lấy quan hệ giữa Cao Củng và Long Khánh cũng không thể dao động được di chiếu đã ban bố. Hoàng gia lấy hiếu đạo trị thiên hạ, có câu là phụ tử, ba năm không đổi phương hướng.

Dù cho biết rõ [Di chiếu] không phải là phụ hoàng lập ra, nhưng chỉ cần là lấy đại hành hoàng đế(hoàng đế sau khi chết) ban bố ra mệnh lệnh, tân hoàng đế nhất định phải phụng chỉ noi theo.

- Di chiếu trong tay, thiên hạ nắm chắc! - Trên mặt Phùng Bảo đã xuất hiện vẻ cương quyết không hề tương xứng với thái giám: - Nương nương nói có đúng không?

- Nhưng mà. - Lý quý phi rất là tâm động, rồi lại có chút kiêng kỵ nói: - Di chiếu từ trước đến nay là do phụ thần định ra, hậu cung không được dự biết.

- Chưa từng có quy củ như vậy!


Phùng Bảo lắc đầu nói:
- Đó đều là văn thần lập ra để hù người. Nương nương nghĩ xem, di chiếu, danh như ý nghĩa, là tiên đế mạt mệnh(di mệnh khi đế vương lâm chung), người ký kết cần phải là tiên đế, có thể nào do đại thần vượt quyền được? Sở dĩ có cách nói như vậy chẳng qua là bởi vì năm đó Chính Đức hoàng đế chết bất ngờ, không kịp lập di chiếu; sau đó tiên đế hết lòng tin theo trường sinh, kiêng kỵ sinh tử, mới để cho các ngoại thừa cơ, vì thế cho rằng là định chế.

- Thì ra là thế. . .

Lý quý phi vỡ lẽ:
- Nếu không có Phùng công công nhắc nhở, ta chẳng phải là tự mình chuốc lấy phiền rồi?

- Nương nương chỉ là không biết gì về việc này mà thôi. - Phùng Bảo lắc đầu, khôi phục bình thản nói: - Lão nô ở ti Lễ giám chính là làm việc này, cho nên mới biết một chút.

- Thế ngươi nói phải làm thế nào đây? - Lý quý phi đã hình thành ỷ lại với Phùng Bảo rồi: - Hiện tại hoàng thượng hôn mê bất tỉnh rồi, di chiếu này biến ra thế nào?

". . ." Phùng Bảo mặc dù đã sớm có kế hoạch, nhưng vẫn giả vờ trầm ngâm một hồi lâu mới cắn răng nói:
- Nương nương tin tưởng lão nô không?

- Đến lúc này rồi còn hỏi những lời như vậy. - Lý quý phi oán trách trừng mắt với hắn.

- Vậy thì nương nương sai người đến ti Lễ giám tuyên gặp, nghĩ cách kéo dài thời gian.
Phùng Bảo bình tĩnh nói:
- Giờ lão nô sẽ đi khởi thảo di chiếu.

- Ngươi. . .
Lý quý phi có chút không tin nói:
- Thời gian ngắn như thế có được không?

- Không được cũng phải được. - Phùng Bảo cười khổ nói: - Chẳng lẽ còn có biện pháp khác sao?

- Cũng được. - Lý quý phi gật đầu, nàng chỉ có thể tin tưởng Phùng Bảo thôi.

****

Trong đại sảnh Văn Uyên các, bốn vị phụ thần đều có mặt, nhưng khác thường là không có làm việc, Thẩm Mặc đang nhỏ giọng nói chuyện với Trương Tứ Duy, Trương Cư Chính thì ngồi một chỗ, cúi đầu không nói.

Cao Củng thì đứng ngồi không yên, lúc thì dạo bước trong đường, lúc thì đi tới cửa, lớn tiếng hỏi:
- Có tin tức hay chưa?

- Vẫn chưa ạ...

Mỗi khi bên ngoài truyền đến câu trả lời khiến người thất vọng thì hắn đều xoay người vào nhà, phẫn nộ nói với mấy các thần:
- Sắp phản rồi, sắp phản rồi!

Cuối giờ Mùi ngày hôm nay, đại nội đột nhiên đóng cửa mà không hề có dấu hiệu, cung cấm các nơi khóa hết, chặt đứt liên hệ giữa cấm cung với bên ngoài.

Loại tình huống này, trên lịch sử tổng cộng cũng không xuất hiện qua mấy lần. Trong ấn tượng của Cao Củng chỉ có cung biến Nhâm Dần năm đó, vì lùng bắt đồng đảng của Dương Kim Anh mới đóng cửa cung tại ban ngày. Điều này tự nhiên khiến hắn cực độ bất an, lập tức phái người đi Hoàng Cực môn hỏi xem, nhưng rất nhanh liền có hồi âm nói rằng, thì ra là cửa cung đóng lại để lục soát luyến đồng trong đại nội.

- Là ai hạ mệnh lệnh?

Cao Củng đầu tiên là yên lòng, nhưng chợt căng thẳng, loại mệnh lệnh này khẳng định không phải xuất phát từ hoàng đế.

- Là Phùng Bảo Phùng công công, nói phụng ý chỉ của hoàng hậu nương nương, cùng lệnh chỉ của quý phi nương nương. - Tên Ti trực lang kia cung thanh đáp.

- Thăm dò tiếp đi, có tình huống tùy thời báo lại!

Cao Củng sắc mặt ngưng trọng vung tay lên, bảo môn sinh của mình lui ra rồi, còn mình nhíu mày trầm tư. Tại giờ phút quan trọng hoàng đế bệnh phát này, lẽ ra tất cả mọi người nên tĩnh xem biến. Nhưng Phùng Bảo dám làm cái việc tày trời, khơi lên một cơn sóng triều như vậy. Hiển nhiên là hắn đã sớm có dự mưu. Như vậy hắn nhất định phải đạt được một số mục đích, thấp nhất cũng phải là mượn cơ hội trừ khử được Mạnh Hòa. Nhưng tại tình thế hiện nay thì điều đó có ý nghĩa không lớn. . . Bởi vì theo Mạnh Hòa nói, hoàng đế đã ghét Phùng Bảo rồi, cho dù muốn đổi lại một đại nội tổng quản thì cũng không tới phiên hắn làm.

Hơn nữa trong cung khuếch trương thanh thế để lùng bắt luyến đồng như vậy, đây chẳng khác nào vả vào mặt hoàng đế mà! Con cọp không phát uy, cứ tưởng là con mèo bệnh sao? Cơn giận của thiên tử cũng không phải một thái giám như hắn có thể chịu được. Cho nên Phùng Bảo hoặc là nghĩ điên một lần rồi chết, hoặc là không hề có sợ hãi.

Vậy hắn dựa vào là cái gì chứ? Lưỡng cung nương nương? Nực cười, hoàng đế nổi giận lên thì lưỡng cung nương nương cũng không giữ được hắn. Vậy chỉ có thể là, hắn tin tưởng hoàng đế sẽ không truy cứu việc này rồi, nhưng hành vi xấu xa lại trắng trợn như vậy hoàng đế có thể không truy cứu sao?

Vậy chỉ có thể là. . . Hoàng đế không thể truy cứu rồi.

Nghĩ vậy, Cao Củng sợ hãi bật dậy: chẳng lẽ tên điên Phùng Bảo này muốn khống chế hoàng đế. Hắn gấp đến độ đi tới đi lui, càng nghĩ càng cảm thấy nó khả thi. . . Lấy tình huống sức khỏe hiện tại của hoàng đế thì nếu có sự ủng hộ của lưỡng cung thái hậu, Phùng Bảo hoàn toàn có khả năng làm được!

Nghĩ đến tính nghiêm trọng của việc này, Cao Củng ép buộc mình phải trấn định. Đại nội chính là cấm địa của ngoại thần, dưới tình huống không có chứng cứ cho thấy hoàng đế bị ép chế, cửa cung mà đóng lại, mình đành chịu bó tay, lo lắng cũng không có tác dụng gì. Giờ nên suy nghĩ, làm sao để phòng ngừa tình thế chuyển biến xấu đi thì hơn.

Đường đường tể phụ tự có năng lực lâm nguy quyết đoán, rất nhanh hắn liền hạ năm đạo mệnh lệnh, đầu tiên, lập tức triệu tập toàn bộ các thần đến Văn Uyên các, không cho họ rời khỏi tầm mắt của mình, phòng ngừa nội ngoại cấu kết: thứ hai, toàn bộ quan viên ở nha môn kinh thành không được rời khỏi nha môn, phòng ngừa có người bịa đặt sinh sự: thứ ba, mệnh Thuận Thiên phủ, ti Binh mã toàn thể xuất động, tuần tra kinh thành, phòng ngừa có người nhân cơ hội làm loạn: thứ tư, cũng giám thị cơ cấu nội đình thiết lập tại ngoài cung, phòng ngừa thái giám sinh sự; thứ năm, mệnh Binh bộ phái người đến các kinh doanh tọa trấn, phòng ngừa có người điều động quân đội, lập tức hạ lệnh kế liêu tổng binh Thích Kế Quang, thu gom bộ đội, đình chỉ tất cả tác chiến huấn luyện, toàn quân hồi doanh đợi mệnh, có kẻ không tuân lệnh, trảm ngay không tha..

Công bố xuống từng đạo mệnh lệnh, Cao Củng liền đi tới nghị sự đường, điều làm hắn thoáng an tâm là ba vị Đại học sĩ sau khi biết được tình huống, không đợi hắn hạ mệnh lệnh liền đều trở về rồi.

- Chư vị, trong cung rất khả năng đã xảy ra đại sự. - Cao Củng nhìn ba người chung quanh nói: - Chúng ta thân là tể phụ, trách nhiệm gánh vác xã tắc, vào lúc này chính là định hải thần châm, tuyệt đối không thể để cho tiểu nhân nhân cơ hội làm loạn, phá hủy giang sơn của hoàng thượng!
Dừng lại một chút hắn lại nói:
- Triệu tập chư vị trở về là nhằm bàn bạc ra một đối sách thích đáng.

Mọi người gật đầu, đều chờ hắn nói tiếp, ai chẳng biết lão Cao chuyên quyền độc đoán đã quen, mọi việc đều là một mình hắn ra lệnh chứ? Quả nhiên, Cao Củng cũng không có ý trưng cầu ý kiến người khác, mà đem quyết định của mình "một, hai, ba, bốn, năm" báo cho mọi người. Ba vị Đại học sĩ đều gật đầu, không có dị nghị gì.

Thật ra Cao Củng còn có một việc muốn nói, chính là chuyện phác thảo di chiếu, nhưng cảm tình của hắn đối với Long Khánh đã vượt quá quân thần sư sinh, từ đáy lòng không muốn nhắc tới hai chữ đó. Tuy nhiên hắn vẫn có tính toán sẵn trong đầu rồi, một khi cần thì sẽ vung bút có ngay, không làm lỡ chút thời gian nào.

Vì vậy liền bắt đầu quãng thời gian chờ đợi dày vò người khác, đợi cho đến mặt trời ngả về tây, cuối giờ Thân mới có tiểu thái giám ở Càn Thanh cung đến đây truyền chỉ, mệnh toàn thể thành viên nội các cùng nhau tiến cung kiến giá.

Cái kiểu này là muốn uỷ thác rồi, Cao Củng vừa nghe như bị một đòn đau, ôm lấy cánh tay thái giám nói:
- Rốt cuộc hoàng thượng thế nào rồi?

- Tiểu nhân không biết. - Tiểu thái giám sớm được phân phó, nào dám nói bậy, chỉ có thể cúi đầu, sợ hãi nói: - Lý công công sai tiểu nhân nhanh chóng tới truyền chỉ, tiểu nhân liền tới đây ngay thôi.

- Đi, đi Càn Thanh cung. - Cao Củng bình tĩnh nhìn chư công, nói đoạn muốn nhấc chân ra khỏi cửa.

Tiểu thái giám kia cũng không dịch bước, nhỏ giọng nói:
- Cao lão tiên sinh, ý chỉ đã nói rõ, muốn toàn thể thành viên của nội các cùng nhau tiến cung.

- Toàn thể đang ở đây. - Cao Củng cả giận nói.

- Không phải nói nội các có năm vị Đại học sĩ sao? - Tiểu thái giám nhút nhát hỏi.

"..." Cao Củng thầm nghĩ sao mình lại quên mất người kia rồi, quả thật nội các còn có một Cao Nghi, nhưng đã bệnh nghỉ một năm, cho nên đã sớm coi như hắn không tồn tại rồi:
- Một vị Cao các lão khác đang bệnh nặng, không cần gọi hắn.

- Tiểu nhân không dám kháng chỉ. - Tiểu thái giám co rúm lại nói.

- Ngươi...

Cao Củng vừa định bảo hắn cút đi, nhưng lại nghĩ đến mình còn có chuyện chưa làm, liền thu lại sắc mặt, buồn bực hừ một tiếng:
- Nhanh đi mời Cao các lão tới đây!

Tiểu thái giám kia vừa muốn đi nhưng lại bị Cao Củng gọi lại:
- Bảo toàn thành viên nội các cùng tiến cung là ý chỉ của hoàng thượng sao?

- Không, là ý chỉ của hoàng hậu, lệnh chỉ của quý phi nương nương. - Việc này không thể hàm hồ được, tiểu thái giám đành phải thành thật đáp.

- Cái gì? ! - Mặc dù Cao Củng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn trợn mắt, truy hỏi: - Vì sao không phải là thánh chỉ?

- Hoàng thượng đã không thể nói chuyện rồi.


Tiểu thái giám trả lời, mới phát hiện mình nói lỡ miệng, hắn thấy Cao Củng còn muốn truy vấn, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, vội vàng thấp giọng nói:
- Tiểu nhân đến viện tử đợi đây.

Dứt lời không đợi Cao Củng trả lời, liền lui ra ngoài.

Cao Củng cũng không ngăn hắn mà là ngồi trở lại ghế, chậm rãi xoa huyệt Thái Dương, rốt cuộc ổn định tâm thần, ngẩng đầu lên, sắc mặt chán chường, run giọng nói với ba vị các thần:
- Chư vị, hoàng thượng có khả năng... không được rồi, án lệ, các thần phải nghĩ thay di chiếu, chúng ta thảo luận một chút đi.

Mọi người yên lặng gật đầu, Trương Tứ Duy đứng dậy chuẩn bị giấy và bút mực. Rất nhanh liền trải ra một tờ giấy trắng trên mặt bàn, chờ thủ phụ đại nhân ra chỉ thị.

- Tử Duy, ngươi cầm bút đi. - Cao Củng đứng dậy nói: - Chư vị, trước tiên ta nghĩ ra một bản nháp, sau đó mọi người hiệu đính lại.

Thẩm Mặc và Trương Cư Chính đều gật đầu, biểu thị đồng ý. Cao Củng liền chậm rãi dạo bước trong đường, chầm chậm đọc ra những gì mình nghĩ sẵn trong đầu. Theo Cao Củng thấy, khác với [Gia Tĩnh di chiếu], Long Khánh không cần nhiều lắm phê phán cùng phủ định bản thân, nội dung của di chiếu chủ yếu tập trung trên chuyện an bài hậu sự. Đầu tiên là thái tử kế vị, sau đó do nội các tiếp nhận cố mệnh, cuối cùng là hy vọng các đại thần có thể đồng tâm hiệp lực, tiếp tục bước đi trên con đường đúng đắn. Suốt bài di chiếu ngắn gọn ôn hòa, không có bất cứ tính công kích nào, cũng giống như Long Khánh hoàng đế khi còn sống, rất khó khiến người tin tưởng nó xuất phát từ tay Cao Hồ Tử.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Cao Củng buồn bã cười nói:
- Sao hả? tưởng ta sẽ dùng di chiếu đả kích người nào sao?

Thẩm Mặc lắc đầu mỉm cười, Trương Cư Chính nói:
- Nguyên ông xử lý như vậy tự nhiên là công chính bình hòa, nhưng tác dụng của di chiếu sợ rằng sẽ không lớn như vậy.

- Ài...
Cao Củng than thở một tiếng nói:
- Đại thần chúng ta chỉ là viết thay hoàng thượng, phải nghĩ những điều hoàng thượng nghĩ, nói những gì hoàng thượng không thể nói, mà không phải như Từ các lão, khiến hoàng thượng phê phán bản thân, dưới cửu tuyền cũng không được nhắm mắt...

Dứt lời hắn không nhịn được lã chã rơi lệ:
- Người bình thường còn tử giả vi đại, vì sao đường đường Đại Minh thiên tử ta lại còn không được an bình?

Mọi người nghe vậy, đều mặt lộ vẻ xấu hổ.

Tất cả mọi người không có dị nghị gì đối với di chiếu mà Cao Củng nghĩ ra, vì vậy Trương Tứ Duy sao chép lại một lần, lại giao cho hắn thẩm duyệt. Cao Củng xem qua một lần, xác nhận không có lầm lẫn gì mới thu vào trong tay áo, chỉ chờ để cho Mạnh Hòa đóng dấu, [Long Khánh di chiếu] có thể nói không thay đổi được nữa rồi.

Lại đợi chưa đến một khắc nữa, Cao Nghi đang cáo bệnh ngồi ở nhà cũng vội vã ngồi kiệu đi tới nội các.

Cao Nghi vừa mới nhấc chân bước ra khỏi cửa kiệu thì thấy bốn vị Đại học sĩ chờ ở trước kiệu, hắn vội vàng hành lễ với thủ phụ, thứ phụ:
- Không biết có chuyện gì mà vội gọi hạ quan đến đây?

- Vừa đi vừa nói chuyện.

Cao Củng đã đợi đến lòng như lửa đốt rồi, hắn cũng không ngồi kiệu mà xoải bước nhanh ra khỏi Hội Cực môn. Thẩm Mặc và nhị Trương phía sau bất đắc dĩ liếc nhau, đành phải bỏ kiệu ngựa của mình chạy chậm theo bước tiến của Cao Củng.

Cao Nghi nhìn thấy trong lòng không khỏi phiền muộn nghĩ, vội vã gọi ta tới đây, một câu cũng không nói, còn bỏ rơi ta lại, cái này tính là gì đây. Hiện tại hắn bước đi cũng không nhanh nhẹn, cho nên ngay cả đuổi theo cũng lười.

Lúc này thái giám khiêng kiệu bên cạnh ghé qua hỏi:
- Cao lão tiên sinh, ngài ngồi không?

Án lệ, các thần sinh bệnh cũng có thể ban thưởng kiệu, cho nên Cao Nghi mới có thể ngồi kiệu đi vào.

- Sao lại không ngồi? - Nghe được thái giám kia hỏi, Cao Củng thản nhiên nói: - Họ vội, ta cũng không vội.
Thế là hắn lên kiệu ngồi, thong thả đi vào trong.

Tháng bảy trời nắng nóng không chịu nổi, bốn vị các thần một đường chạy tới Càn Thanh môn, ai nấy cả người cũng mướt mồ hôi. Nhưng khi vừa vào tẩm điện Càn Thanh cung sầu vân thảm đạm, ai cũng như rơi vào hố băng, thấy thiên tử Đại Minh Chu Tái Ly hai mắt nhắm nghiền, tứ chi mềm oặt nằm trên long sàng, đã hôn mê bất tỉnh. Khóe miệng còn thỉnh thoảng xùi bọt mép. Trần hoàng hậu và Lý quý phi nằm ở bên mép giường, một bên rơi lệ, một bên không ngừng vắt khăn lau chùi cho hoàng đế. Thái tử Chu Dực Quân cũng tới rồi, nó đang tựa sát bên người Long Khánh hoàng đế, mở cặp mắt nhìn phụ hoàng đang liên tục co quắp, vừa kinh khủng vừa đau buồn, thậm chí quên cả rơi lệ.

Một tấm rèm màu hạnh hoàng tách thiên gia và thần tử làm hai đầu, một thái giám đứng ở ngoài rèm truyền lời cho nhị vị nương nương ở bên trong...

Bốn vị các thần cách tấm rèm dập đầu trước ngự tháp, thanh âm đau thương. Đợi sau khi đứng dậy rồi Cao Củng không khỏi con ngươi co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện, thái giám truyền lời ở trước rèm không ngờ là Phùng Bảo! Mà người là đại nội tổng quản cùng ti Lễ giám chưởng ấn thái giám Mạnh Hòa thân cận với hoàng đế nhất lại không có mặt.

Nhưng phần bất an này rất nhanh được một cái phát hiện khác che đi, hắn thất thanh nói:
- Sao không có thái y tới thi cứu?

Một câu này đã hù dọa những kẻ có tật giật mình. Trần hoàng hậu vẻ mặt kinh khủng, lắp bắp nói:
- Vừa mới mời rồi... Thái y nói không có cách nào.

- Hoàng thượng a. . .

Thật ra Cao Củng chỉ là thuần túy xuất phát từ quan tâm đối với hoàng đế, cũng không có ý gì khác, bởi vậy Trần hoàng hậu vừa nói hắn cũng sẽ tin ngay, nhất thời ruột gan đứt từng khúc, lão lệ cuồn cuộn, xê đầu gối tiến đến bên cạnh ngự tháp, đưa tay xốc lên tấm rèm vướng bận, rốt cuộc thấy được hình dáng của Long Khánh.

Nhìn hoàng đế chỉ có hít vào không có thở ra, lòng hắn như lửa đốt, đưa tay nắm lấy tay hoàng đế lộ ra bên ngoài chăn, khóc đến mức thiên hôn địa ám, như nỗi đau mất con... Có thể nói, người trong phòng này không ai khóc đau lòng hơn hắn, dù cho thê tử kết tóc của Long Khánh hoàng đế cũng không bằng. Không ai hoài nghi phần cảm tình chân thành tha thiết này của hắn.

Tình thương của Cao Củng đối với vị hoàng đế kiêm học sinh này thật sự quá sâu đậm, thậm chí có thể nói, hắn đem nỗi tiếc nuối không có con trai bồi thường đến trên người Long Khánh. Mà thuở nhỏ Long Khánh có cha như không lại ở chỗ hắn tìm được tình thương của cha quý giá. Quân thần tình như phụ tử, từ đầu chí cuối chưa từng nghi ngờ ngăn cách. Có thể nói, Long Khánh chính là hai cây trụ cảm tình và sự nghiệp của Cao Củng...Hiện tại, hoàng đế ngay độ tuổi tráng niên mà chết, sao không khiến Cao Củng sinh ra nỗi bi thương hận trời xanh không có mắt, người đầu bạc tiễn người đầu xanh cho được?

Có lẽ là ông trời cũng bị Cao Củng làm cảm động, hoặc là hoàng đế còn muốn thấy mặt lão sư một lần cuối cùng.

Long Khánh hoàng đế thoạt nhìn đã không có khả năng tỉnh lại mí mắt không ngờ lại giật giật, hơi muốn mở miệng. . . Biến hóa nhỏ bé này khiến mọi người ở đây sợ ngây người. Họ ngừng thở khẩn trương nhìn hoàng đế chằm chằm, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hoàng đế thực sự tỉnh lại rồi! Hắn mờ mịt mở mắt, nhìn mọi người đang vây quanh bên giường.

Cử động này làm cho Cao Củng mừng rỡ như điên, nhưng làm cho Lý quý phi và Phùng Bảo hồn phi phách tán. . . Chỉ cần hoàng đế ra lệnh một tiếng, họ sẽ phải chết không có chỗ chôn rồi!

Nhưng mà Long Khánh chỉ lạnh lùng nhìn họ một cái, rồi chuyển ánh mắt qua Cao Củng, dùng thanh âm rất nhỏ chậm rãi nói với vị lão sư, cũng là người phụ thân, đã vì hắn che gió cản mưa, giáo dục, bảo vệ hắn, làm bạn với hắn gần 30 năm:
- Thái tử tuổi nhỏ, thiên hạ phải làm phiền tiên sinh và...

Không đợi Cao Củng gật đầu, hắn lại ngả đầu đi, lần thứ hai lâm vào hôn mê.

Cao Củng lại lâm vào tuyệt vọng, thì ra đây chỉ là hồi quang phản chiếu của hoàng đế.

- Hoàng thượng...

Mọi người cùng gào lên, muốn gọi hoàng đế tỉnh lại lần nữa từ trong hôn mê.

Lý quý phi cũng đang gọi, nhưng nàng không không gọi mặc sức như những người khác, mà là mượn lúc lực chú ý của mọi người đều đặt trên người hoàng đế nhanh chóng nhìn Phùng Bảo một cái, hy vọng lão cẩu này có thể hiểu ý của mình.

Phùng Bảo đương nhiên hiểu. Lý quý phi là sợ, nàng sợ hoàng đế tỉnh lại lần nữa sẽ vạch trần chân tướng giả tạo di chiếu, tru cửu tộc của nàng! Cho nên muốn mình đừng sinh sự.

Thực sự muốn vứt bỏ sao? Thật ra từ lúc hoàng đế khẽ động, trong lòng Phùng Bảo vẫn đang đấu tranh tâm lý. . .Ban đầu là tâm tư vứt bỏ đã chiếm thượng phong, nhưng bước ngoặt là sau khi hoàng đế nói ra câu kia, đó là muốn giao phó thiên hạ cho Cao Củng! Một khi chân tướng truyền ra ngoài, hình thành sự thực, Cao Hồ Tử thật sẽ lấy thúng úp voi, muốn làm gì thì làm. . . Tin tưởng chuyện đầu tiên hắn muốn lắm chính là sút mình đến nước Java(đảo thuộc Indonesia).

So với ngồi đợi, không bằng liều mạng một lần, trong nội tâm Phùng Bảo có một sự cố chấp đến không muốn sống. Khi con đường mà hắn đã nhận định thì hắn thà rằng đi thẳng cho đến chỗ tăm tối, chứ không muốn lùi bước. Hạ quyết tâm, hắn ho khan một tiếng nói:
- Mời nhị vị nương nương, thái tử gia, chư vị các lão nghe kĩ, nô tài muốn tuyên đọc di chiếu!

- Di chiếu gì?

Cao Củng ngay tức khắc như muốn nổ tung, di chiếu còn đang trong tay áo ta mà, từ đâu ngươi làm ra nó?

- Đương nhiên là di chiếu trước khi hoàng thượng hôn mê đã lập rồi. - Phùng Bảo đánh liều, muốn kéo cả Trần hoàng hậu và Lý quý phi xuống nước luôn: - Nhị vị nương nương chứng kiến, ta chấp bút, Cao các lão có dị nghị gì sao?


Cao Củng khó có thể tin nhìn sang nhị vị nương nương. Trần hoàng hậu chỉ khóc, căn bản không dám đối diện với hắn. Lý quý phi thì trong nháy mắt ở trong lòng mắng Phùng Bảo hiểu sai ý đến 108000 lần, nhưng nàng cũng có cái tính khí, cho dù không trâu bắt chó đi cày cũng tuyệt đối không chịu thua. Thế là nàng gật đầu nói:
- Chính là hoàng thượng khẩu thuật, bọn ta đều nghe được.

Quý phi nương nương đã lên tiếng thì Cao Củng còn có thể nói gì nữa? Hắn bóp nát di chiếu đã thành trò cười trong tay áo, rồi nặng nề dập đầu nói:
- Chúng thần nghe thánh chúc!

Phùng Bảo tiến nhanh tới một bước, mở ra yết thiếp bằng vải vàng đã cầm sẵn trong tay, đoạn hắng giọng hô:
- Mời hoàng thái tử Chu Dực Quân tiếp chỉ.

Gặp phải biến cố thình lình, Chu Dực Quân đã ngẩn ra, lòng hắn đều đặt trên người phụ hoàng, ngoảnh mặt làm ngơ đối với tiếng gọi của Phùng Bảo. Lý quý phi khẽ đẩy một cái thì nó mới tỉnh ngộ, từ sau ngự tháp đi ra, quỳ xuống đối mặt với Long Khánh hoàng đế.

Phùng Bảo liền dài giọng đọc lên:
- Di chiếu, cho hoàng thái tử: trẫm bất dự, hoàng đế con làm. Tất cả lễ nghi tự có Lễ bộ chủ quản. Con phải theo chư vị phụ thần, cùng ti Lễ giám phụ đạo, tiến học tu đức, dụng hiền sử năng, không được lười nhác, gìn giữ đế nghiệp. . .

Đọc xong, Phùng Bảo cuộn yến thiếp lại, buộc lại rồi cung kính đặt lên tay Chu Dực Quân.

Chu Dực Quân đờ đẫn dập đầu với phụ hoàng, rồi tựa ở bên cạnh Lý quý phi khóc nức nở. . . Hình ảnh cô nhi quả phụ rất thê lương.

Sau đó, Phùng Bảo lại đưa ra một cuộn yến thiếp khác, cũng không chỉ quay về Cao Củng, mà hướng về toàn bộ Đại học sĩ nói:
- Còn đây là di chiếu hoàng thượng cho nội các, mời bốn vị cùng nhau nghe chỉ.

Bốn vị các thần quỳ trên mặt đất liền đồng loạt ưỡn thẳng lưng, cung kính lắng nghe. Phùng Bảo có chút khoái ý nhìn lướt qua họ một lần, rồi vội vàng thu lại vẻ đắc ý, dài giọng đọc:
- Trẫm kế thừa đại thống của tổ tông, tới nay mới sáu năm, chẳng may gặp phải chứng bệnh này, đã không thể qua khỏi, phụ phó thác của tiên hoàng. Đông cung còn nhỏ, nay trẫm giao phó cho ti Lễ giám hiệp tâm phụ tá, tuân thủ tổ chế, gìn giữ hoàng đồ, các khanh công tại xã tắc, muôn đời không phai...

Nghe được những gì Phùng Bảo đọc, bốn vị Đại học sĩ đều một vẻ mặt, khiếp sợ, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ!

Người hơi có lý giải đối với quốc sử cũng biết, Thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương năm đó thống hận nhất là hoạn quan can chính, đã sớm lập ra quy củ, tuyệt đối không được phép hoạn quan can chính! Đám tử tôn bất tài của ông mặc dù không thể giữ vững, nhưng việc ngang nhiên ủy thác thái giám cố mệnh, phụ tá hoàng đế lại là điều trước nay chưa từng có... Đây là muốn hoạn quan can chính biến thành quốc sách rồi còn gì!

Ánh mắt mọi người đều hướng về Cao Củng, đều cho rằng sau một khắc hắn sẽ xông lên chất vấn, tuyệt đối sẽ không tiếp chỉ!

Nhưng mà cái họ thấy là một Cao Củng tuyệt không giống bình thường chút nào, không còn là Cao Hồ Tử ngang ngược, đụng vào là xù lông lên, mà chỉ còn là một lão nhân cực kỳ bi thương.

Trong lòng lo sợ, Phùng Bảo đọc xong liền hai tay đưa di chiếu cho Cao Củng. Cao Củng quả nhiên không tiếp, hắn chỉ nằm ở trước giường Long Khánh mà khóc:
- Đông cung dù còn nhỏ, nhưng còn pháp luật tổ tông, chúng thần cạn kiệt trung lực phụ tá. Nếu như đông cung có nan đề gì, thần dù chết cũng phải giải quyết. Xin hoàng thượng chớ buồn vì việc hậu sự...

Khi lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên di chiếu thì chỉ có Cao Củng đem toàn bộ tâm thần đều đặt ở trên người hoàng đế, hắn không muốn để cho hoàng đế tại thời khắc hấp hối còn thấy được ngoại thần cùng hậu cung tranh chấp.

Ở trong lòng hắn, không có gì quan trọng hơn hoàng đế được yên lòng ra đi, còn về chuyện khác hắn đều có thể đặt phía sau. Thời gian còn dài lắm, còn sợ thái giám tạo phản sao?

Cao các lão vừa tấu vừa khóc, khóc không thành tiếng, miễn cưỡng nói xong hắn liền lên tiếng gào khóc, dẫn tới hoàng hậu, quý phi bên cạnh cũng thất thanh khóc rống. Phùng Bảo thấy không ổn, nháy mắt một cái, hai tiểu thái giám cuống quít nâng Cao các lão dậy, sau đó Phùng Bảo đưa di chiếu cho Thẩm Mặc:
- Thẩm các lão, ngài tiếp chỉ chứ?

Thẩm Mặc nhìn hắn, vừa muốn nói thì phía sau nhưng vang lên một giọng không lớn:
- Xin hỏi Phùng công công, vì sao là ngài tuyên chỉ, Mạnh Hòa Mạnh công công đi đâu rồi?

Phùng Bảo con ngươi co rụt lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Cao Nghi đi đến sau.

Vị Cao các lão này ôm bệnh, từ Càn Thanh môn chống gậy đi đến nơi thì đã thở hồng hộc, nhưng hắn vẫn lấy ánh mắt xét hỏi nhìn Phùng Bảo nói:
- Hai đạo di chiếu đều nhắc tới ti Lễ giám, hắn là Chưởng ấn thái giám vì sao không lĩnh mệnh này?

Phùng Bảo trong lòng thầm mắng, ngay cả Cao Hồ Tử cũng không nói gì, lão cẩu bệnh sắp chết nhà ông còn nhiều chuyện cái gì? Nhưng hắn vẫn áp chế tức giận trên mặt, tận lực nói giọng bình thản:
- Mạnh công công bi thương quá độ, đã ngất đi rồi, ta là thủ tịch bỉnh bút của ti Lễ giám, có ta ở đây thì cũng thế thôi.

- Bỉnh bút dù sao không phải là Chưởng ấn, Mạnh Hòa không tới đây nghe chiếu, không hợp quy củ. . .

Cao Nghi chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.