Đông Phương Thần Long

Chương 1




- Các vị yên tâm, ngày tháng đó không quay lại nữa.
Thẩm Mặc giọng vang vang:
- Hôm nay ta đại biểu triều đình phát hộ chiếu Đại Minh cho mọi người.

- Hộ chiếu?
Mọi người chưa nghe qua cái từ mới mẻ này.

Lúc này có người bê từng khay đồng tới, bên trên là "quyển sách" to bằng bàn tay bằng đỏ thẫm, trông hết sức trang trọng.

Thẩm Mặc cẩm một quyển lên, mọi người nhìn thấy bốn chữ vàng "hộ chiếu Đại Minh", phía dưới là hàng chữ nhỏ " Đại Minh lễ bộ, hộ bộ, binh bộ liên danh ký phát" Dù còn chưa hiểu thứ này làm gì, nhưng tim mọi người đã đập thình thịch.

Liền nghe Thẩm Mặc nói:
- Hộ là bảo hộ, chiếu là chiếu cố, hợp lại là bảo hộ chiếu cố ... Đây là điệp văn ba bộ Đại Minh phát ra, yêu cầu các nước bảo vệ chiếu cố cho con dân Đại Minh ở quốc gia sở tại.

Thẩm Mặc sai người lần lượt phát ra, các Hoa kiều mở ra xem, bên trong là tên tuổi, quê quán, tuổi tác, giới tính, do hộ bộ Đại Minh đảm bảo, trang hai là thời gian xuất cảnh, lý do ..v..v..v.. Bọn họ lúc này mới hiểu thì ra trước kia muốn bọn họ cung cấp tư liệu tỉ mỉ bản thân không phải là điều tra mà là chứng minh thân phận bọn họ.

Toàn bộ lệ nóng hoen mi, bởi vì trang cuối còn có hàng chữ làm bọn họ khắc cốt ghi lòng :" Nhớ kỹ, đây là con dân Đại Minh, bất kể ở đâu, khi gặp phải bất công đều có thể cầu cứu nha môn quân chính Đại Minh gần nhất, tổ quốc vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của các ngươi.

Chẳng biết người nào hô đầu tiên, tất cả mọi người cùng kích động hô vang:
- Đại Minh vạn tuế, tổ quốc vạn tuế.

Nếu như trước đó các Hoa kiều hiến quân lương chỉ xuất phát từ góc độ lợi ích, giờ nhìn thấy tấm hộ chiếu cùng với lời hứa trang trọng kia, một tình cảm máu huyết nối liền tổ quốc lan khắp cơ thể, làm những con người phong sương tim cứng như sắt này phải nghẹn ngào xúc động, như đứa trẻ rời nhà bao năm được vùi đầu vào lòng mẹ ...

Lòng Hoa kiều từ đó vĩnh viễn thuộc về Đại Minh.

Yến hội tới tận khuya mới kết thúc, những người thường ngày bình tĩnh lý trí đều uống say khướt, không một ai ngoại lệ, Thẩm Mặc sai người dìu bọn họ vào phòng khách nghỉ ngơi, tin rằng mỗi người đêm nay đều sẽ có giấc mộng đẹp.

Trong không khí kích động đó, Thẩm Mặc tất nhiên cũng uống không ít, ngay cả Ngô Bách Bằng về sau mới gia nhập cũng lờ đờ say, người ngoẹo ra trên ghế, giơ ngón cái lên với Thẩm Mặc:
- Dùng một cuốn sách nhỏ thu hết lòng người Hoa kiều Nam Dương, hạ quan tin bọn họ còn yêu nước hơn cả người trong nước, cao, đại nhân thật cao tay.

Thẩm Mặc dùng khăn ướt lau mặt, uống canh tỉnh rượu nói:
- Chẳng qua là sửa sai cho đúng mà thôi, trước kia triều đình quản lý hộ khẩu nghiêm khắc, bách tính rời quê trăm dặm cần có giấy của quan phủ, còn ra biển thì cấm chỉ. Nhưng sao nào? Nhân tâm như nước, dân động như khói. Lưu dân phương bắc như cỏ, lê dân Mân Việt càng kéo nhau vượt biển tới Nam Dương sinh sống. Quan phủ không nghĩ cách để người dân an cư lạc nghiệp, có ngày về quê, luông nghĩ cách hãm hại người khổ cực phải xa quê, đó là coi bách tính như kẻ thù, bách tính đương nhiên đối đãi lại đúng như thế.

- Đúng thế, bách tính đâu phải rau trong vườn, họ có chân tay có tư tưởng, quê hương không sống được, bọn họ phải đi, có ngăn cũng chẳn ngăn nổi.
Ngô Bách Bằng ở Quảng Đông nhiều năm, cảm thụ rất sâu:
- Có câu ngăn không bằng thông, đã có mấy chục vạn Hoa kiều định cư ở Nam Dương rồi, bọn họ nắm giữ một nửa đất đai và tài phủ ở Nam Dương, chúng ta vì sao ngăn bọn họ ngoài cánh cửa tổ quốc.

- Đúng thế, phải thay đổi quan niệm.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Trước kia triều đình luôn cho rằng, bách tính ra nước ngoài là thất thoát nhân khẩu, dao động căn cơ thống trị, nhưng thực tế, bách tính rời khỏi Hoa Hạ vẫn là con cháu Viêm Hoàng, chúng ta vì sao không nhìn ở góc độ khác, nhìn nhận "phàm người Hoa tới đâu, chỗ đó đều là Hoa Hạ?"

Ngô Bách Bằng vỗ tay tán thưởng:
- Chúng ta muốn Nam Dương vĩnh viễn là phiên quốc của Đại Minh, chỉ dựa vào vũ lực và thủ đoạn là không đủ, còn phải dựa vào những Hoa kiều này ủng hộ, như thế chúng ta mới cắm rễ lâu dài được ở Nam Dương.

- Nói hay lắm.
Thẩm Mặc vỗ mông lại:
- Ta không nhìn nhầm, kinh lược Nam Dương đầu tiên sẽ thuộc về huynh. Cho nên huynh phải làm rõ, quân hệ giữa chúng ta và Nam Dương là gì, chúng ta muốn đạt được mục đích gì ở Nam Dương, kẻ thù thực sự của chúng ta là ai?

Ngô Bách Bằng gật đầu:
- Hạ quan cố khắc phục khó khăn để làm vậy.

Binh quý ở chỗ thần tốc, đại quân mau chóng xuất phát, ba vạn quân đội Đại Minh, cùng ba vạn quân nhà Mạc đi trước dẫn đường, thêm vào bốn vạn dân phu, rầm rộ bắc phạt.

Lúc này tin quân Minh đổ bộ lên Hiên cảng giúp nam triều bắc phạt đã truyền khắp bán đảo Nam Trung, trong biên cảnh An Nam phong vân biến đổi không còn như ban đầu nhà Mạc thắng lợi trong tầm mắt, văn võ nhà Lê kéo nhau ra hàng nữa. Đại quân chưa xuất phát, đã có không ít công khanh đầu hàng trước kia ngầm phái người tới, biểu thị sẵn sàng quay về, giúp thiên binh thảo phạt bắc triều.

Thậm chí các quốc gia như Miễn Điện cũng bày tỏ nguyện ý xuất binh tương trợ, mau chóng tiêu diệt thế lực phản động bắc triều.

Nhà Mạc thấy tình thế ngày càng bất lợi, tất nhiên lo lắng trùng trùng, nhưng thống nhất ngay trước mắt, không muốn bỏ cục diện tốt đẹp, cuối cùng qua đấu tranh kịch liệt quyết định, chúng ta có hơn chục vạn đại quân, nhân số vẫn chiếm ưu thế, sao có thể không chiến mà hàng.

Vì thế chuẩn bị tiến hành kháng cự, Khiêm vương Mạc Kính Điển lệnh bình dân bốn trấn xây ba tầng hào lũy ngoài thành Đại La, thành lũy cao hơn thành Thăng Long mấy trượng, hào cắm chông tre kéo dài mấy chục dặm, đồng thời phái đại tướng Nguyễn Quyện thống lĩnh tứ trấn, hội chiến với quân Lê.

Trịnh Tùng chỉ huy quân nhà Lê vờ thua, dẫn quân nhà Mạc vào chỗ phục binh của Đại Minh, quân Mạc bị chém hơn nghìn, bị bắt hơn 600, thảm bại rút lui.

Cuối tháng Chạp năm Long Khánh thứ năm, liên quân qua chuẩn bị chu đáo, phát động tổng tấn công nhà Mạc.

Nam bắc triều đã giằng có mấy chục năm, đều có cơ hội dồn nhau vào chỗ chết, hiểu đối phương thậm chí còn hơn hiểu bản thân, không biết lập kế làm sao diệt đối phương biết bao lần, nhưng thực lực có hạn, nên kế hoạch tốt chỉ có thể dừng ở trên giấ.

Giờ có quân Minh hỗ trợ, nam triều mau chóng hổi sinh, mau chóng thu được đất mất, chuyển thủ thành công, chấp hành kế hoạch phủ bụi bao năm ...

Liên quân bắc phạt tiến tới đâu thắng tới đó, bảy ngày sau liên quân công chiếm Kinh Bắc, đồn trú phủ Thuận An, sau di sư sang Du Sơn.

Trong thời gian đó, quân Minh thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ, vũ khí lợi hại, phối hợp ăn ý, bách chiến bách thắng...

Liên quân thế như trẻ tre, tình hình tiến cuộc chiến tiến triển thần tốc, tới cuối tháng Giêng nhà Mạc đã đánh mất quá nửa bản đồ.

Tháng hai năm Long Khánh thứ sáu, Mạc Kính Điển điều động toàn bộ binh lực .. Đương nhiên quân phòng thủ phương bắc không dám rút vệ nếu không bị quân Quảng Tây nam hạ giáp kích.
Tổng cộng tứ trấn tứ vệ ngũ phủ hơn mười vạn binh mã, nghênh địch ở bình nguyên Hồng Hà, doanh trại nổi liền liên tiếp, ngày lấy trống báo hiệu, đêm dùng lửa liên lạc, lấy nhàn đánh mỏi, chuẩn bị quyết chiến.

Ba ngày sau liên quân tới, dùng ba mươi khẩu đại pháo oanh kích liên tục, voi nhà Mạc kinh hoàng quay đầu bỏ chạy, phá vỡ trận tuyến, nhà Mạc hoảng sợ rút lui, trái bỏ mặc phải, trước bất chấp sau, đội ngũ rối loạn, liên quân thừa thắng truy sát ... Mạc Mậu Hiệp và Mạc Kính Điển dẫn tàn binh trốn về Thăng Long.

Liên quân chia ra tấn công thành Thăng Long, Mạc Mậu Hiệp thấy quân nhà Lê ép tới, rút khỏi kinh thành, lệnh Mạc Kính Điển, Nguyễn Quyện ở lại bảo vệ Thăng Long.

Quân nhà Lê thấy chiến thắng sắp tới nơi sĩ khí tăng vọt, quân Mạc đại đa số là người Thăng Long, vì bảo hộ người nhà, phải ra sức chiến, đấu hai bên tử thương thảm liệt.

Quân Minh dùng pháo oanh kích tường thành, ba ngày sau bắn sập một đoạn dài mười trượng, Mạc Kính Điển không may vùi trong đống tường thành đổ, mất thống soái, tướng lĩnh bỏ thạy chạy, Nguyễn Quyện bị bắt, liên quân công chiếm Thăng Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.