Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 7: 7: Nhận Thức




Khuyết Thanh Ngôn vẫn đang lật giấy xem tài liệu, nghe tiếng gọi liếc cô một cái, dừng lại một chút: "Chỗ tôi không có nước trái cây, em muốn uống nước hay cà phê?"

Nước trái cây nha..

Anh xem cô là trẻ con à?

"Không uống không uống." Lâm Miên có thái độ nhận sai vô cùng tích cực, đang cúi đầu tiếp tục cúi thấp: "Giáo sư Khuyết, em sai rồi. Em sẽ không bao giờ ngủ trong tiết của thầy nữa."

Ngoài mặt hứa hẹn như thật, sâu trong nội tâm Lâm Miên dự định bản thân sẽ tìm một chỗ nào vắng vẻ một chút rồi ngủ.

Khuyết Thanh Ngôn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lâm Miên vừa thở phào nhẹ nhõm, người đối diện đã đưa một quyển sách da xanh lá rồi cất tiếng: " [Công ước] điều 1 khoản 1, nói về phạm vi áp dụng xem."

"....." Cái quái gì vậy?

Cô ngẩng đầu lên nhìn quyển sách rồi nhìn xuống với thái độ vô cùng hối hận.

Không đâu.

Không lâu sau đó, lại có một quyển sách khác mở ra trước mặt cô. Mở ra, bên trong có một tờ ghi chép, từng chú giải được viết bằng hàng chữ viết nhanh hết sức nhẹ nhàng, đủ để nhìn ra chữ chủ nhân vừa sắc bén vừa đẹp. Khuyết Thanh Ngôn nhẹ nhàng liếc cô một lần: "Đây là trường hợp bên trên, em xem xong rồi phân tích tôi nghe thử."

Trên lí thuyết, khi anh viết chú thích, bản thân anh đã hiếu rồi mà... Lâm Miên tính tính toán toán, lại càng áy náy mà cúi đầu thật thấp.

Anh không nói gì hết.

Xong rồi, hẳn anh sẽ cảm thấy bản thân mình không học vấn không nghề nghiệp, lại còn mê ngủ thành tính. Lâm Miên vừa nghĩ vừa mất hết mặt mũi. Cô tốt xấu gì cũng được khen từ nhỏ đến lớn, giờ thì hay rồi, vừa ra khỏi chuyên nghiệp của mình liền thành kẻ thất học.

Cô bất chấp tất cả tự an ủi bản thân, tốt xấu gì anh hẳn sẽ không nhớ rõ mình, muốn mất mặt cũng là mất mặt Hứa Tiểu Đồng, cô việc gì mà sợ.

Xây dựng tâm lí xong, Lâm Miên một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Khuyết Thanh Ngôn. Anh chú ý đến cái nhìn của cô cũng đánh mắt qua. Lâm Miên đột nhiên không chút phòng bị cùng anh va chạm ánh mắt,ngón tay đặt trên đùi hơi cong lên.

.... Không thể phủ nhận, anh hầu như không thay đổi chút nào, lớn lên vẫn đẹp như vậy.

Ánh dương từ cửa sổ thủy tinh sát đất bên ngoài chiếu vào ban làm việc khắc sâu khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông. Lâm Miên tự nhiên nhìn không rời mắt. Giây tiêp theo, cô nhìn thấy Khuyết Thanh Ngôn nhẹ cười một tiếng.

Anh vốn dĩ luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, trên mặt không có một chút ý cười, cô nhìn đến hoảng hốt. Nụ cười này hệt như hoa lan quân tử nở trong băng sương khói tuyết lạnh lẽo, lãnh đạm kèm theo vẻ cấm dục, cố tình làm người ta không thể kiềm chế mà tới gần.

Cô chưa kịp nghiên cứu nụ cười này có hàm ý sâu sắc gì đã nghe thấy một đoạn âm thanh "Một vạn chữ."

"......A..."

Anh thu hồi tầm mắt, ngón ta thon dài lật một tờ giấy: "Một vạn chữ "ngủ tâm đắc", viết xong rồi nộp."

Lâm Miên sửng sốt mất 10 giây, nhịn hay là không nhịn, nhỏ giọng nói thêm một câu. Âm "K"(1) còn ở giữa môi răng chưa phát ra tiếng, cô lại nghe anh nói thêm một câu: "Hai vạn chữ." Âm thanh của anh không kèm vẻ khắc nghiệt mà thanh thanh lạnh lạnh, "Lại bị tôi nghe được em nói tục, viết têm 1 vạn chữ nữa."

Lâm Miên: "...."

Nếu lúc này nội tâm Lâm Miên có thể chuyển thành hàng chữ chạy như trong phim, não cô hẳn là toàn màn hình chữ "dựa".(2) Nhưng mà, cô chỉ có thể miên man chớp mắt, nhỏ giọng vừa mềm lại vừa ngoan: "Em đâu có nói tục!"

Khuyết Thanh Ngôn chỉ nhẹ "Ừ" một tiếng: "Hai vạn chữ, hai tuần sau nộp cùng luận văn giữa kì cho tôi."

Cô vừa nói cái gì vậy? Như hoa lan quân tử nở trong băng sương khói tuyết lạnh lẽo?????

Lâm Miên chìm trong hồi ức im lặng một giây.

Thật xin lỗi, cô đối với lan quân tử xin lỗi.

1. chữ "k" có lẽ là bắt đầu của từ "kao", một từ chửi thường thấy trong ngôn ngữ mang giới trẻ Tung Của:)))

2. "dựa" cũng là một tiếng chửi, gần giống như"đệch" hay "đờ" bên mình ấy.

Hờ hờ, chị Miên Miên nhìn ngoan mà vẫn biết nói tục nhé:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.