Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 37: 37: Mục Tiêu




Edit: Na ~ Beta: Vee

Thư Niệm không nghe rõ lời của anh, cho là anh nghĩ cô sẽ không đồng ý. Cô cảm thấy nguyện vọng này là một chuyện rất nhỏ, rất dễ dàng thực hiện, cũng không có cái gì để cự tuyệt: "Chỉ thế thôi?"

"Ừ."

"Anh bình thường khôi phục chân ở đâu? Đi bệnh viện sao?"

Sắc mặt Tạ Như Hạc không thay đổi: "Trong nhà."

Thư Niệm gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với anh: "Tôi bình thường đều phải đến phòng thu âm, không có cách nào thường xuyên đi cùng anh. Nhưng nếu có thời gian tôi sẽ đi."

"Được."

"Nếu anh muốn có người đưa đi, anh có thể tìm trợ lý Phương." Thư Niệm cảm thấy Phương Văn Thừa có thể sẽ không từ chối đâu, nghiêm túc đề nghị cho anh: "Anh ta là một người rất tốt."

"..." Tạ Như Hạc không lên tiếng.

Thư Như đã quen thuộc dáng vẻ trầm mặc của anh, thuận miệng cùng anh trò chuyện: "Hôm nay sinh nhật của anh, không ở cùng với ông ngoại sao?"

"Bữa trưa có theo ông đi ăn cơm, cùng đi gặp mẹ tôi." Tạ Như Hạc thuật lại chuyện hôm nay đã làm, "Buổi tối phải khôi phục chân, liền không ở bên đó cùng ông ngoại nữa."

Nghe Tạ Như Hạc nhắc tới mẹ, Thư Niệm dừng một chút, không nói chủ đề này nữa: "Trợ lý Phương đâu? Chúng ta đi tìm anh ta sao?"

Tạ Như Hạc miễn cưỡng nói: "Để anh ta tới đây."

Hai người đứng trên đường, tìm một vị trí dừng lại.

Thư Niệm đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh nhìn điện thoại di động, liên lạc với Phương Văn Thừa. Cô nhàm chán dùng mũi giày cà cà trên mặt đất, phát ra âm thành xào xạt.

"Tạ Như Hạc, anh... có phải là..." Thư NIệm tính táo một chút, "Hai mươi ba tuổi?"

"Ừ."

"Thật là nhanh." Thư Niệm có chút vui vẻ, "Vậy chúng ta đã quen nhau 10 năm rồi."

Nghe vậy, Tạ Như Hạc ngẩng đầu: "Đã mười năm"

"Cũng lâu nhỉ." Thư Niệm đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia, "Tôi còn nhớ, trước khi ba tôi quay về trong kì nghỉ, liền lên thành phố mang cho cái gì nhỏ nhỏ về."

"Là Ukulele"

"Đúng. Sau đó tôi không chơi, đều là anh chơi. Khi đó tôi mới biết anh có âm nhạc tế bào tốt như thế nào." Thư Niệm hồi tưởng lại, "Anh lúc ấy thật giống như tự viết cho mình một bài hát vậy, khi đó tôi cảm thấy anh sau này sẽ rất lợi hại."

Bởi vì lời nói của cô, biểu tình của Tạ Như Hạc có chút mất tự nhiên: "Cũng không có."

Tâm tình Thư Niệm rất tốt: "Hơn nữa, khi đó tôi rất thích bắt chước mấy lời thoại trong phim hoạt hình. Tôi đã nói qua với anh, cảm thấy những nhân viên công tác phía sau màn diễn như vậy thật lợi hại, có thể đem một đống nhân vật trên giấy, dùng lồng tiếng hợp thành một."

"...."

"Sau đó bây giờ tôi cũng đang làm cái nghề này." Thư Niệm suy nghĩ một chút, "Chúng ta thật giống như đều làm những việc mình thích, cho nên cuộc sống cũng không tệ lắm."

Tạ Như Hạc nghe cô nói, thật thấp đáp một tiếng. Từ anh bắt đầu biết cô, cô vẫn luôn là tích cực đi lên, khiến cho người khác cảm nhận được năng lượng từ cô.

Thư Niệm lại bắt đầu nghiêm túc đọc kinh, giống như một tiểu lão sư, "Anh phải cố gắng hồi phục, hết thảy cũng sẽ khá hơn."

Tạ Như Hạc thuận theo nói: "Tôi biết..."

Sau một chuỗi khích lệ ngắn ngủi, lại lâm vào an tĩnh.

Cách đó không xa, Phương Văn Thừa lái xe tới.

Tạ Như Hạc đang muốn nhắc nhở cô, chuẩn bị lên xe thì lại thấy Thư Niệm cúi đầu, cảm xúc khó hiểu lại thấp xuống, đột nhiên lên tiếng: "Thật ra... tôi cũng bị bệnh, cũng đang cố gắng chữa bệnh"

Tạ Như Hạc sững sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cô: "Bệnh gì?"

Thư Niệm cong môi lên, lộ ra một lúm đồng tiền, giống như cảm xúc lúc nãy chỉ là ảo giác của Tạ Như Hạc. Rồi sau đó, cô dùng sức hít hít lỗ mũi: "Tôi bị cảm."

"...."

———

Phương Văn Thừa lái xe đưa bọn họ đến vườn hoa gần sông, không cùng bọn họ xuống xe, lại lần nữa chạy xe đi, không biết muốn làm gì.

Thư Niệm đẩy Tạ Như Hạc vào tiểu khu.

Vào cửa, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ.

Thư Niệm liền khom người, đổi dép, mở đèn của phòng khách. Cô nhận hộp bánh ngọt trong tay Tạ Như Hạc, nhìn anh đổi dép, hỏi: "Anh tối nay khi nào bắt đầu?"

Động tác Tạ Như Hạc ngừng một lát, ngẩng đầu: "Ăn bánh ngọt xong."

Thư NIệm suy nghĩ một chút: "Vậy trước khi ăn bánh, phải ăn gì lót bụng đã."

Vừa nói, cô ôm hộp bánh ngọt vào phòng khách: "Chúng ta tối nay ăn gì?"

Tạ Như Hạc đi theo cô, bình tĩnh nói: "Trên bàn không có gì sao?"

Nghe nói vậy, Thư Niệm quay đầu nhìn bàn ăn, trống rỗng, trừ một bình nước thủy tinh trong suốt, không có những thứ khác: "Không có."

Tạ Như Hạc liếm liếm môi, mặt không đổi sắc: "Tôi gọi điện hỏi một chút."

Thư Niệm trước có chú ý tới, Tạ Như Hạc cơm tối hằng ngày đều là dì giúp việc làm. Sau khi dọn dẹp nhà cửa một chút rồi mới bắt đầu nấu cơm.

Cô nhìn chung quanh một chút.

Đại khái là bởi vì Tạ Như Hạc không thường ở phòng khách, nên nhìn rất sạch sẽ chỉnh tề. Nhưng trên bàn uống trà nhỏ lại còn một ly cà phê còn một nửa, có thể thấy một cây kéo tiện tay đặt trên tủ ti vi gần đó, gối ôm nằm lộn xộn trên sa lon, rõ ràng có thể nhìn ra hôm nay dì giúp việc không đến.

Thư Niệm do dự một chút, cảm thấy bây giờ kêu dì giúp việc qua thì quá phiền, có thể ăn cơm chắc cũng trễ lắm rồi. Cô nhỏ giọng đề nghị: "Nếu không... tôi làm cho anh một chút?"

Tạ Như Hạc lập tức ngẩng đầu nhìn cô: "Em biết làm sao?"

"Tôi ở một mình, tất nhiên phải biết." Thư Niệm gãi đầu một cái, "Xào rau gì đó thì không thể nào, nhưng tôi có thể nấu mì... Bất quá, nhưng khẳng định không có ai nấu ngon hơn tôi đâu."

Tâm tình của Tạ Như Hạc nhìn qua cũng không tệ: "Vậy thì ăn mì."

Thư Niệm cởi áo khoác ra, để ở trên ghế sa lon: "Vậy anh chờ một lát."

Mới vừa đi mấy bước, Thư Niệm nghe được sau lưng vang lên chiếc bánh xe di chuyển, cô quay đầu, nhìn Tạ Như Hạc, trừng mắt: "Anh cũng định vào nhà bếp?"

Tạ Như Hạc ừ một tiếng, chân thành nói: "Em không biết đồ để ở đâu."

Thư Niệm gật đầu, không nói gì nữa.

Nhà bếp rất lớn, phong cách đơn giản hiện đại, bồn rửa có hình vuông, bên cạnh lại có không gian để tủ lạnh. Vật phẩm sắp xếp gọn gang có trật tự, mặt bàn sạch sẽ phản chiếu cả ánh sáng.

Thư Niệm đối với chỗ này có chút xa lạ, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, nhìn tủ hỏi anh.

"Nồi đun nước ở đâu?"

Tạ Như Hạc trầm mặc một chút, chỉ vào một cái tủ: "Hẳn ở là đây."

Thư Niệm mở tủ ra nhìn, bên trong toàn là đĩa, chần chừ nói: "Không giống ở đây cho lắm."

"Có thể dì đã để nơi khác rồi, em đi tìm thử xem."

Thư Niệm ồ một tiếng, không nghi ngờ, ngoan ngoãn mở từng tủ, rất nhanh liền tìm được nồi đun nước.

Cô cho nước vào, đem nồi đun nước lên lên bếp điện. Làm xong một loạt hành động này, Thư Niệm mở tủ lạnh ra, lấy một túi mì sợi từ bên trong, hỏi anh: "Nấu cái này có được không?"

Tạ Như Hạc nhìn cô, đường cong của ngũ quan được ánh đèn chiếu xuống lộ ra vẻ ôn nhu.

"Được"

Thư Niệm suy nghĩ nên nấu bao nhiêu: "Trợ lý Phương có ăn không?"

Tạ Như Hạc cau mày: "Anh ta không ăn."

"Vậy là anh ấy không trở lại đúng không?"

"Không phải."

Thư Niệm không hỏi lại, suy nghĩ một chút, rồi lại nấu đúng hai phần ăn. Cô nhìn một đống gia vị được bày gần đó, liền nhức đầu "Tôi thường nấu nước sau đó bỏ vào gia vị vào tô rồi ăn luôn, không có bao giờ tự nấu như thế này."

"..."

"Chính là gia vị của mì ăn liền á." Thư Niệm cùng anh múa tay chân: "Có thể mua mấy cái."

Tạ Như Hạc suy nghĩ: "Thật là không có."

"Vậy cũng không thể ăn không vậy nha." Thư Niệm sững sốt một chút, cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy lần sau anh muốn ăn mà không có gia vị, làm thế nào?"

"Không biết." Tạ Như Hạc không quá để ý, "Tôi không ăn mì ăn liền, đều là của Phương Văn Thừa."

"..."

Cuối cùng Thư Niệm vẫn không tiếp tục hỏi ý kiến anh nữa, cô điều tra một chút, dựa theo cách người khác làm, bắt đầu thử nghiệm làm canh để nấu mì.

Thư Niệm lại nhìn tủ lạnh để lấy nguyên liệu nấu ăn, bỏ thêm nấm hương cùng thịt bằm, còn cho thêm trứng gà cho Tạ Như Hạc. Cô không quá chắc chắn ăn có ngon hay không, tâm tình có chút khẩn trương.

Hai người ngồi vào bàn ăn, Phương Văn Thừa đúng lúc trở lại.

Trong tay hắn còn đang xách một bịch đồ màu trắng, ngửi được mùi thơm, hắn nhìn: "Mọi người ăn mì à?"

Phương Văn Thừa nuốt nước miếng một cái, sờ cái bụng trống rỗng của mình, đang định muốn hỏi có phần của hắn không. Một lát sau, Tạ Như Hạc mở miệng, bình tĩnh nói với anh ta: "Cậu ăn rồi."

"..." Phương Văn Thừa không kịp phản ứng, "Tôi thật sự chưa..."

Rất nhanh, Phương Văn Thừa dừng lại, kìm nén cảm xúc muốn che mặt khóc rống kia, lặp theo những gì Tạ Như Hạc nói: "... Ừm, tôi ăn rồi."

Thư Niệm không chú ý động tĩnh giữa bọn họ, cắn một miếng, mùi vị so với trong tưởng tượng khá hơn một chút. Cô yên lòng, cái miệng nhỏ lại tiếp tục ăn. Cô chưa kịp ăn một nửa, đột nhiên chú ý tới tô bên cạnh đã trống rỗng của Tạ Như Hạc.

Thư Niệm ngẩng đầu, sững sờ nói: "Anh còn đói không?"

Tạ Như Hạc liếm liếm môi: "Ừ."

"Ah" Thư Niệm nói "Vậy anh chờ một chút, lát nữa ăn bánh ngọt"

"..."

Chờ Thư Niệm ăn xong, Phương Văn Thừa lấy bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra, cắm mấy cây nến lên trên. Anh có chút không thích ứng được cảnh tượng trước mặt, những năm trước của Tạ Như Hạc, đối với bánh ngọt đều không có hứng thú, chớ nói chi đến việc thổi nến.

Sinh nhật ngày đó cùng rất bình thường như ngày thường, đều là ở trong phòng lẳng lặng cho đến không giờ ngày mai tới.

Thư Niệm nói với Tạ Như Hạc: "Anh cầu nguyện đi."

"Cầu nguyện?"

"Đúng vậy, cầu nguyện xong rồi thổi nến."

Tạ Như Hạc cúi đầu nhìn ánh lửa trên bánh ngọt kia, giọng nói trầm ấm rõ ràng: "Tôi hy vọng sinh nhật sang năm cũng có thể như vậy."

Thư Niệm a một tiếng: "Nói ra thì không linh đâu."

Nghe vậy, Tạ Như Hạc ngẩng đầu, hai tròng mắt ngược sáng, lúc sáng lúc tối.

"Không nói thì sẽ linh sao?"

Phương Văn Thừa phụ họa nói: "Dù sao không nói vẫn linh hơn"

Tạ Như Hạc dường như có điều gì đó suy nghĩ, cúi đầu xuống, dừng mười mấy giây, anh đột nhiên thổi tắt cây nến

————

Ăn bánh ngọt xong, hai người ngồi một lát.

Chờ bác sĩ hồi phục tới, Tạ Như Hạc cũng tiêu hóa xong hết.

Thư Niệm liền cùng Tạ Như Hạc đi hồi phục chức năng.

Nhà của Tạ Như Hạc nằm ở tầng mười sáu, một tầng một nhà. Nhưng Thư Niệm bây giờ mới biết, tầng mười bảy cũng là của Tạ Như Hạc, anh cũng khôi phục chân ở trên lầu.

Bác sĩ hồi phục dựa theo kế hoạch chương trình khôi phục chân cho anh luyện tập.

Thư Niệm cũng không biết mình nên làm gì, cứ ở bên cạnh nhìn.

Có một cái giường gần đó, bác sĩ để cho Tạ Như Hạc nằm trên đó, có sợi dây màu xanh đeo lên người anh cố định nửa thân dưới, thông qua sự điều khiển, giường bắt đầu di chuyển, bắt đầu thay đổi góc độ mà đứng thẳng đứng lên.

Bác sĩ nói: "Hôm nay có thể luyện tập đứng thẳng 90 độ."

Cái này lúc luyện tập từ từ tiến lên, bắt đầu từ 30 độ, cách mỗi tháng hoặc tuần tăng 10 độ, cho đến hoàn toàn đứng thẳng. Tạ Như Hạc hôm nay chính là luyện tập đứng thẳng.

Chờ đến khi Tạ Như Hạc được cố định hoàn toàn, anh liền đứng thẳng lưng lên.

Từ khi gặp lại, Thư Niệm lần đầu tiên thấy anh hoàn toàn đứng thẳng. Cô đi tới, cảm thấy có chút thần kỳ: "Lúc trước tôi nhìn anh ngồi, đã cảm thấy anh thật cao, anh có phải là cao..." Cô suy nghĩ một chút, đoán mò nói,"Một mét tám?"

Cái này giường đã được thiết kế, bên dưới có bánh xe, từ nệm tới mặt đất cách khoảng mười centimet.

Thư Niệm muốn nhìn Tạ Như Hạc phải ngước đầu lên.

Tạ Như Hạc vững vàng nói: "Một tám năm."

"Lúc tôi mới biết anh, anh chỉ cao tầm một mét rưỡi, lúc đó anh lại cao hơn tôi một cái đầu." Thư Niệm nhớ một chút "Vậy chắc hẳn anh khi đó đã một mét bảy."

Tạ Như Hạc nói: "Ừ, không sai biệt lắm."

"Anh cao hơn mười năm centimet." Vừa nói, Thư Niệm lấy tay để trên đầu mình múa tay chân một cái, nghiêm túc nói:"Tôi cao được mười centimet, bây giờ cũng đã cao một mét năm chín."

Nói cái này, Thư Niệm dừng lại, hàm hồ vội vàng sửa lại: "Một mét sáu."

Nghe vậy, Tạ Như Hạc từ trên quét mắt nhìn cô, không lên tiếng.

Thư Niệm không hiểu ánh mắt đó của anh là ý gì, có chút chột dạ, sợ bị anh vạch trần mình nói dối. Nhưng cô cảm thấy, anh không có khả năng liếc mắt mà phát hiện cô quả thật không cao tới một mét sáu.

Thư Niệm miễn cưỡng yên tâm.

Sau khi suy tĩnh, Tạ Như Hạc lắc đầu một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt.

"Không phải."

Thư Niệm ngừng một lát: "Cái gì?"

Tạ Như Hạc nói: "Không tới một mét sáu."

"....."

Vee: Hời ơi... Các nàng vào show chiều cao với hai anh chị nhà nào~~~~

[22:29 6.1.2019]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.