Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 23: 23: Ăn Nội Tạng




Edit by Mowx ~ Beta by Vee

"Tôi có mười...." Thư Niệm vô thức nhận lấy lời của cậu, còn chưa nói hết, nét mặt dừng lại, chằm chằm nhìn cậu: "Cậu.... Cậu cũng có thể nói chuyện? "

Tạ Như Hạc thu hồi ánh mắt, cũng không có lên tiếng nữa.

Sau khi kịp phản ứng, nội tâm Thư Niệm tràn ngập cảm giác bị đùa bỡn. Cũng thật sự là rất rất ít khi gặp kiểu tình huống như thế này, khuôn mặt cô đều nghẹn đỏ cả lên, tức đến nỗi không nói nên lời.

Sau nửa ngày, cô mới buồn mở miệng một câu: "Tại sao cậu có thể như vậy... Cậu gạt người!! "

Tạ Như Hạc nhíu mày: "Tôi chưa từng nói như vậy."

"Đúng." Thư Niệm bị lời này của cậu chọc cho giận thêm, "Cậu chưa từng mở miệng nói chuyện. Tôi hỏi cậu có phải không thể nói hay không, cậu liền không nói một lời nào. Bây giờ lại nói với tôi rằng cậu không có nói là không thể nói chuyện, cậu thật quá đáng mà!"

Thư Niệm nói xong toàn bộ, nghĩ không ra từ nào để nói nữa, cũng mắng không được. Nói năng lộn xộn.

Cô nói một chuỗi này giống như bị loạn hết ngôn ngữ.

Tạ Như Hạc không nghe rõ, chỉ nghe được vỏn vẹn năm chữ cuối cùng cô nói. Đợi cô yên tĩnh lại, anh mới nhấc mí lên, bình tĩnh hỏi: "Mắng xong rồi?"

Thư Niệm sững sờ, lập tức phản bác: "Tôi đâu có mắng cậu."

Nghe vậy, thần thái Như Hạc hững hờ: "Cứ coi là không có đi. "

"...."

Kiểu thái độ này không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa.

Mắt Thư Niệm to tròn, lại hơi cụp xuống, lúc này nhìn có vẻ rất đáng thương. Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi tôi nói lại mấy tên kia giúp cậu, cậu còn nói tôi cũng có chỗ thiếu sót. "

Khóe môi Tạ Như Hạc giật giật, còn chưa nói ra cái gì.

Ngay sau đó Thư Niệm lại nói: "Cũng do ngày đó tôi đổ oan cho cậu, nên cậu mới như vậy sao? "

"..."

"Vậy thì cho tôi xin lỗi mà." Ngữ khí của cô rất hung ác, nhưng lại giống như còn mèo nhỏ đang dùng móng vuốt cào người. " Tôi không phải vẫn nghĩ tới giải thích với cậu sao, cậu lại không nghe."

"Tôi không có thời gian."

"Cậu lừa tôi." Thư Niệm không chút khách khí vạch trần "Cậu chính là muốn so đo với tôi, nhưng tuổi tôi còn nhỏ như vậy, cân nhắc không chu toàn cũng là điều rất bình thường. Mà rõ ràng tôi biết sai liền sửa, đúng là đức hạnh cao quý thế còn gì. "

"...."

"Tôi cho cậu mượn dù che mưa, đó là làm việc tốt. Bởi vì việc này, tôi còn bị mẹ mắng, vậy mà cậu còn đối xử với tôi như vậy. Cậu quả thực..." Thư Niệm mắng không ra, bèn đổi giọng, "Cậu quá đáng!"

Hai lần bị "quá phận", Tạ Như Hạc cảm thấy buồn cười: "Cô là đến xin lỗi?"

"Đúng vậy!" Thư Niệm im miệng ngay tức khắc, nén âm thanh buồn bực xuống, không quên mục đích mình tới đây, tuy rằng cảm thấy ủy khuất. Cô hít sâu một hơi, lúc lâu sau mới nói: "Thật xin lỗi, ngày đó là tôi quá vội vàng chủ quan nên nói không đúng, đã nghĩ oan cho cậu."

Tạ Như Hạc khẽ ừ một tiếng.

Thư Niệm nói: "Cậu đồng ý, vậy coi như là chấp nhận lời xin lỗi của tôi đi? "

Nhưng Như Hạc lại không có phản ứng.

Thư Niệm cũng không có nghĩ tiếp tục trò chuyện với tên này, nhếch môi hướng cầu thang bước đi.

"Hẹn gặp lại."

---

Rất lâu sau đó, Thư Niệm cũng không có gặp lại Tạ Như Hạc. Cậu ở tầng ba, cô ở tầng hai, nếu như không có cố ý đi tìm thì cũng không đến mức trùng hợp chạm mặt.

Thư Niệm dần dần đem việc này bỏ ra sau đầu.

Trong nháy mắt đã qua nửa học kì, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi giữa kì. Sau khi công bố thành tích, trường học lại sắp xếp một buổi họp phụ huynh.

Sau đó, bỗng nhiên trường cô lại xảy ra một chuyện.

Một chuyện lớn.

Cách ngày họp phụ huynh vẻn vẹn hai ngày.

Nữ sinh Trần Hương ban năm của trường Thập Diên, sau khi tan học không có trở về nhà, phụ huynh lúc nửa đêm gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm lập tức liên lạc với bạn thân của Trần Hương liền biết được sau khi tan học cô liền bị bố đón đi, không như mọi ngày đều đi cùng Trần Hương về nhà.

Bố mẹ Trần Hương lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng báo công an.

Thi trấn nhỏ cơ sở vật chất lạc hậu, đa số các khu vực đều không có camera an ninh. Cảnh sát điều tra hai ngày cũng không có tung tích của Trần Hương, chỉ biết được lần cuối nhìn thấy cô là ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ cạnh trường.

Tin tức này, Thư Niệm vẫn là từ miệng của Trần Hàn chính biết được.

Lúc ăn cơm trưa, trong phòng học không có điều hòa, chiếc quạt cũ kĩ không có tí nào hiệu quả. Thư Niệm liền cùng một đám bạn có quan hệ không tệ ra bậc thang ăn cơm.

Chỗ này thông thoáng hơn, so với trong phòng học thì không khí ngoài này tốt hơn nhiều.

Năm sáu người rôm rả trò chuyện.

Thư Niệm vẫn giữ nguyên tắc không nói chuyện trong lúc ăn, một mực không mở miệng, nhưng vẫn đang nghiêm túc nghe chuyện.

Một lúc sau, Trần Hàn Chính đột nhiên hạ giọng, thần bí nói: "Này này, mấy người có nghe tin nữ sinh ban năm Trần Hương mất tích hai ngày nay chưa?"

Nghe nói như thế, nhưng người xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Khônh bao lâu sau, một nam sinh cười hì hì nói: "Có phải là trốn nhà ra đi không? Thế thì chắc là ở nhà bạn rồi"

"Đều đã báo cảnh sát kiểm ra rồi, chắc chắn là không phải."

Một nữ sinh trong đó mở miệng, giống như là không dám tin: "Sao...làm sao lại mất tích được?"

"Trần Hương...." Hà Hiểu Dĩnh nhớ lại, "Có phải là nữ sinh mà thầy hiệu trưởng gọi lên lúc chào cờ không?"

"Đúng rồi, cô ấy đó. "

Tất cả đều không phải học sinh lớp đó, có ấn tượng với Trần Hương cũng là do sự kiện đầu tuần kia.

Hai tuần trước, Trần Hương đi vào thành phố tham gia cuộc thi tranh tài đàn Violin dành cho các thanh thiếu niên, giành giải nhất. Vì vậy nên giờ chào cờ sáng thứ hai, hiệu trưởng đã khen cô ấy rất nhiều lần trước trường.

Sự việc xảy ra chưa lâu, nên còn nhớ rất rõ.

"Dù sao cũng chưa tìm được." Trần Hàn Chính đột nhiên nhìn về phía Thư Niệm, "Còn nữa, mấy người có biết không, lần họp phụ huynh này, bố của Tạ Như Hạc cũng tới."

Rất lâu rồi không được nghe qua cái tên này.

Thư Niệm còn đang sững sờ, giống như đang nghĩ đó là ai.

Một nam sinh khác đối với việc Hàn Chính đột nhiên nói như vậy, không khỏi thắc mắc, "Họp phụ huynh không phải bố mẹ đều đến sao? Bố của Tạ Như Hạc tới thì có gì mà kì quái?"

"Nhà Tạ Như Hạc gần nhà tôi." Ánh mắt Trần Hàn Chính có chút ghét bỏ, "Bố của A Hạc là một kẻ nát rượu, luôn luôn đánh mẹ con cậu ấy."

Nghe vậy, Thư Niệm dừng đũa, nhìn về phía Trần Hàn Chính.

"Mình cũng nghe bạn bè bên lớp năm nói. Ngày đó bố Tạ Như Hạc tới, Trần Hương là cán bộ lớp, lúc rót nước cho các phụ huynh không cẩn thận để nước bắn lên người ông ta."

"Sau đó ông ta liền đánh Trần Hương?"

"Không có." Trần Hàn Chính nói, "Nhưng mấy người không thấy trùng hợp sao? Sớm không mất tích muộn không mất tích, sau khi Trần Hương vung nước lên người bố A Hạc lần này đến lần khác, liền mất tích."

Hàn Chính vừa dứt lời, Thư Niệm liền hiểu ra ý tứ của cậu ta.

Những người khác cũng cân nhắc đến khả năng này, lập tức bị hù dọa "Không thể nào...."

Tuy rằng Thư Niệm đối với Tạ Như Hạc không có mấy phần thiện cảm, nhưng vẫn cảm thấy lời của Trần Hàn Chính không thích hợp: "Trần Hàn Chính, việc này rất nghiêm trọng, cậu không có bằng chứng thì đừng nói lung tung."

Trần Hàn Chính vốn là khó chịu vì Thư Niệm trước đó có đi tìm Tạ Như Hạc.

Nếu là lúc trước, Trần Hàn Chính khẳng định sẽ ngoan ngoãn im miệng. Nhưng lúc này nghe Thư Niệm nói vậy, hắn không khỏi nổi giận: "Cậu nói đỡ cho Tạ Như Hạc làm gì? Lẽ nào cậu thích cậu ta?"

Thư Niệm cũng không biết vì sao Hàn Chính lại nghĩ được như vậy.

Cô tốt bụng giải thích: "Mình không giúp Tạ Như Hạc, cũng không giúp bố cậu ta. Chẳng qua mình cảm thấy chuyện này không thể tùy tiện để kết luận. Tội danh này rất nặng, không ai cõng nổi."

"Thư Niệm, chung quy lại cậu nói nhiều đạo lý như thế là cho ai nghe? Cậu không thấy phiền à?" Biểu cảm Trần Hàn Chính lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe lời Thư Niệm nói, "Còn nữa, cậu đúng là mắt mù mà. Mình nói cho cậu biết, bạo lực gia đình cũng di truyền đấy."

"...."

Các bạn học còn lại đều bị chọc cười, đều cười ầm lên.

Thư Niệm xiết chặt đôi đũa trong tay, rủ mắt xuống đóng nắp hộp cơm. Cô đứng dậy, ôm hộp cơm đi xuống lầu dưới, im lặng không lên tiếng.

Đằng sau còn có người gọi cô: "Thư Niệm, sao cậu lại đi? Tức giận à?"

Thư Niệm không có phản ứng, bước chân đều đều, không dừng một bước.

Bọn họ vốn ngồi tại cầu thang tầng hai, xuống chút nữa là tới tầng một.

Thư Niệm dự định tùy tiện tìm một chỗ giải quyết nốt bữa trưa. Cô nhìn xung quanh một chút, thời điểm nghĩ đến có nên về phòng học hay không thì đột nhiên chú ý tới phía dưới tầng một có một không gian hình tam giác, có người.

Thư Niệm nhìn sang, sửng sốt.

So với hai tháng trước, tóc trên trán người thiếu niên kia lại dài một chút, con người đen nhánh bình tĩnh, ám sắc trên người nồng đậm. Rõ ràng là mặc đồng phục sạch sẽ, rõ ràng là đang đứng dưới ánh sáng nhưng lại giống như là sống trong bóng tối.

Thư Niệm lật sách ra đọc, trong mắt không biết đang mang tâm tình gì.

Cô rủ mắt xuống suy tư, từng lọn tóc nhỏ rủ xuống vai, ngón tay trắng nõn gẩy gẩy trên hộp cơm. Căn bản cũng khẳng định được nhất định anh ta nghe được những lời vừa rồi. Cô đưa tay sờ sờ trong túi nửa ngày, sau đó đưa ra một chiếc kẹo xoài mềm.

Giống như lần đầu gặp gỡ vậy.

Cô đi tới, đem kẹo nhét vào tay Tạ Như Hạc

"Cậu ăn đi."

---

Lại qua một tuần nữa.

Cuối cùng cũng tìm được Trần Hương. Nhưng không còn là một sinh mệnh hoạt bát nữa, biến thành một thi thể lạnh băng. Tại bụi cỏ cạnh đường phố văn hóa, lẻ loi trơ trọi mà chết đi.

Trong bán kính mười cái trấn nhỏ này trong mười năm qua, đây là sự việc phát sinh nghiêm trọng nhất.

Gia đình Trần Hương không tiếp nhận nổi tin này, mỗi ngày đều đến trường học khóc đến gần ngất đi. Thư Niệm mỗi ngày ngồi trong phòng học đều có thể nghe được những âm thanh tê tâm liệt phế.

Chuyện này lên tin tức đầu đề.

Cảnh sát phá lệ coi trọng vụ án này, rất nhiều người từ nơi khác kéo đến xem. Từ Trần Hương, rồi từ xung quanh bố mẹ Trần Hương điều tra, các khả năng có thể xảy ra đều cân nhắc qua nhưng vẫn không tìm được dấu vết của hung thủ.

Một thị trấn bình yên, đột nhiên lại xuất hiện một tội phạm giết người.

Không ai nhìn thấy, cũng không có ai biết.

Dẫn đến lòng người dân ai nấy đều hoang mang.

Không ai dám để con mình ở lại bên ngoài một mình.

Đoạn thời gian này, ai nấy đều tự đưa đón con mình đi học.

Ngay cả Thư Niệm cũng thế, Đặng Thanh Ngọc dù công việc bận rộn, phải đi làm nhưng mỗi ngày đều sẽ đưa Thư Niệm đi học, cũng nhờ bạn bè cô trông chừng cô lúc ra về, thuận tiện chở về nhà.

Một thời gian dài sau đó, sự kiện đó cũng dần phai nhạt đi.

Có người suy đoán tên tội phạm giết người kia đã sớm lẩn trốn, rời khỏi cái thị trấn này. Sau khi kì nghỉ đông kết thúc, qua một thời gian thì đa số các gia đình đều tự mình đưa con cái đến trường, sau đấy lại cùng nhau về nhà.

Lại về sau.

Thư Niệm đột nhiên phát hiện, mỗi ngày lúc đi học hay tan trường.

Phía sau cô luôn có một bóng người lặng lẽ theo sau.

Cô vuốt vuốt quai cặp, nhìn về phía sau.

Một thiếu niên dáng người hơi gầy, cao lớn, thời tiết lạnh như vậy cũng chỉ khoác chiếc áo đồng phục bên ngoài, làn da nhợt nhạt, bờ môi tím lại, có lẽ do thời tiết quá lạnh.

Cặp mắt đào hoa sáng lên, toát ra vẻ dịu dàng.

Đứng cách cô ba mét.

Không tới gần, cũng không có rời ra xa.

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn là quất 100 cái hồng bao =w=

Lời edit-or: Edit một chương rất mệt, các bạn nhớ nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần bọn mình nha ~ Love ❤

14:34 [ 03.12.18 ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.