Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 7: Chương 7




Editor: Nguyetmai

Trong nhà giam.

Đám người Ngô Hồng Phi đấu nhau được một thời gian, cuối cùng vẫn không xác định được ai là người nắm giữ truyền thừa, tình hình của mấy người này đều vô cùng căng thẳng.

Nhóm kiếm tu đang tra hỏi bọn họ.

Vút!

Vút!

Roi da quất mạnh vào người Triệu Vân Sơn.

"Nói!"

"Truyền thừa ở đâu?"

Người kia hung dữ hỏi.

"Không biết!"

Triệu Vân Sơn thở dài: "Nếu tao thật sự có truyền thừa thì đã đánh chết mày lâu rồi!"

Vút!

Vút!

Lại vài roi nữa quất xuống.

Người bị đánh còn có Cao Thiên Lang.

Cho dù tố chất cơ thể của kiếm tu mạnh mẽ, Cao Thiên Lang cũng bị đánh đến mức máu me đầm đìa. Nhưng anh ta thật sự không biết rốt cuộc truyền thừa ở nơi nào.

Vương Hiên cũng bị đánh cùng bọn họ.

Ba người bọn họ là ba người có khả năng nhận được truyền thừa nhất, đương nhiên cũng thảm nhất.

Mà trong những người này…

Người khiến người ta lo lắng nhất chính là Vương Hiên! Bởi vì anh ta chỉ có ba sao! Tố chất cơ thể của anh ta yếu nhất, không biết có thể chống đỡ được hay không, nếu chết như vậy thì…

Vút!

Một roi đánh xuống!

Cả người Vương Hiên máu me đầm đìa!

"Tiếp... tiếp tục!"

Vương Hiên nói.

???

Người kia nhíu mày lại, còn dám khiêu khích hắn ta?

Vút!

Vút!

Lại thêm vài roi đánh xuống.

"Nào… Nữa đi!"

Vương Hiên nói.

???

Người kia tức giận. Mấy tên này đều muốn chết như thế sao? Vì vậy, roi trong tay hắn ta quất mạnh xuống, đánh vào những chỗ đau nhất trên cơ thể.

Vút!

Vút!

Roi da vung lên.

Dường như còn có năng lượng tỏa ra.

Thứ bọn họ dùng để thẩm vấn người khác sao có thể là roi da bình thường được? Năng lượng được duy trì trên đó sẽ không lấy mạng người, chỉ khiến cho người ta càng thêm đau đớn mà thôi!

Có điều…

Khiến cho người ta bất ngờ nhất chính là Vương Hiên này lại có thể kiên trì như vậy…

"Tiếp tục!"

"Nữa đi!"

"Quá yếu!"

Vương Hiên không ngừng khiêu khích.

Roi da trong tay người kia càng đánh càng mạnh, tần suất Vương Hiên lên tiếng càng lúc càng nhiều. Đến cuối cùng, anh ta liên tiếp hét nhanh lên…

Ầm!

Một luồng năng lượng kỳ lạ chạy qua cơ thể anh ta.

Vương Hiên đột phá!

Sắc mặt của mọi người nhất thời thay đổi.

Đúng vậy!

Vào lúc này anh ta lại đột phá bốn sao!

Chuyện này…

"Mày dám lợi dụng tao để giúp mày đột phá hả?"

Người thẩm vấn tức giận.

"Ha ha!"

Vương Hiên tươi cười.

"Muốn chết sao?"

Người kia tức giận.

Được lắm!

Lợi dụng hắn ta để đột phá sao?

Vậy thì cứ tiếp tục thôi! Mày gần đột phá nên cắn răng kiên trì, ông đây để cho mày lợi dụng đã luôn! Để tao xem khi mày không có cơ hội đột phá thì mày lấy cái gì để kiên trì?

Huống chi...

Đột phá vào lúc này...

Có lẽ nào...

Truyền thừa lại ở trên người mày?

Vì vậy, người thẩm vấn không để ý tới những người khác nữa, mà quan tâm đặc biệt đến Vương Hiên.

Vút!

Vút!

Từng roi, từng roi quất xuống.

Đánh thật mạnh.

Á!

Vương Hiên kêu lên một tiếng đau đớn.

Ôi!

Đám người Triệu Vân Sơn đồng tình nhìn anh ta. Tên nhóc này quá thảm rồi, sao lại đột phá vào lúc này chứ? Đây không phải là khiến cho kẻ địch nghi ngờ sao?

Có điều bọn họ không biết rằng biểu cảm của Vương Hiên lúc này rất kỳ lạ.

Thật sự…

Là vì anh ta cũng không cảm nhận được đau đớn.

Máu trong cơ thể tràn ra, đóng vảy cùng với vết thương trên người, sau đó lại bị roi da đánh vào, vốn phải đau đớn không gì sánh được, nhưng sau khi đạt tới bốn sao…

Trong cơ thể anh ta.

Trong máu, trong gen… dường như có thứ gì đó kỳ quái thức tỉnh.

Anh ta không những không có chút đau đớn nào, mà khi bị đánh, anh ta lại cảm giác được một chút vui vẻ khó tả… Anh ta lập tức nghĩ tới kiếm pháp của cha mình.

Thì ra…

Lại là truyền thừa huyết mạch!



Vút!

Vút!

Bên trong gian phòng chỉ còn sự yên tĩnh.

Thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hét của người thẩm vấn và tiếng rên rỉ của Vương Hiên, không khí kỳ dị khó tả.



Haiz.

Ngô Hồng Phi thở dài.

Xem ra…

Cách này không thể nào lấy được truyền thừa.

Nếu như Trương Nhị Lương kia ở đây thì có lẽ có thể ép những người này lộ ra truyền thừa, anh ta còn có cơ hội cướp đoạt, nhưng bây giờ xem ra…

Bít cửa!

Haiz!

Quá đáng tiếc.

Nếu như Tiểu Tinh bị bắt, nhất định đã được dùng để uy hiếp Cao Thiên Lang rồi… Cao Thiên Lang sẽ thuận tiện bại lộ truyền thừa gì đó, sau đó mình làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Chậc!

Cứu được cả Tiểu Tinh và anh vợ, người một nhà hoàn hảo rời đi.

Kế hoạch hoàn mỹ biết bao?

Đáng tiếc!

Những người này quá vô dụng!

Tiểu Tinh cũng chạy giỏi thật, đến bây giờ vẫn không bị bắt.

Thôi bỏ đi.

Anh ta từ bỏ.

Đợi ở đây quá lãng phí thời gian.

Vì vậy, anh ta chà bàn chân.

Ầm!

Ánh sáng lóe lên.

Trong nháy mắt, Ngô Hồng Phi đã thoát ra khỏi xiềng xích làm bằng chất liệu đặc biệt.

"Mày…"

Người đang tra hỏi Vương Hiên cảm thấy không đúng, vừa mới quay đầu lại đã bị Ngô Hồng Phi dùng một kiếm đâm xuyên qua: "Mày… sao mày có thể…"|

"Ha ha!"

Ngô Hồng Phi bĩu môi, anh ta nhìn mấy người Cao Thiên Lang đang bị treo: "Một triệu, tôi thả mấy người xuống, có chịu không?"

"Ha ha!"

Triệu Vân Sơn cười lạnh một tiếng.

Rắc rắc!

Anh ta nghiến răng, ánh sáng trên người bắt đầu khởi động, không ngờ có thể tự mình trốn thoát.

"Cậu tưởng chỉ có mình cậu làm được chắc?"

Triệu Vân Sơn thản nhiên nói.

Xoẹt!

Vào lúc này, Cao Thiên Lang cũng tự thoát khỏi nguy khốn.

Mọi người: "…"

Ánh mắt ngạc nhiên của Vương Hiên đảo qua người bọn họ. Thì ra mấy người kia đều có thể ung dung thoát ra, vậy vì sao bọn họ phải chịu đòn ở chỗ này?

Vấn đề tâm lý?

Vấn đề sinh lý?

Hay là…

Thật ra bọn họ cũng có sức mạnh huyết mạch như thế này?



"Mọi người…"

Ngô Hồng Phi hơi nheo mắt lại.

"Nếu như không phải vì truyền thừa thì ai thèm ở lại đây chứ?"

Triệu Vân Sơn cười nhạt.

Vì vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Hiên và kiếm tu bốn sao kia.

Truyền thừa… rất có thể ở trên người bọn họ?

Đương nhiên!

Cũng chỉ là có tỷ lệ lớn hơn một chút.

Ngô Hồng Phi bĩu môi, dựa vào hiểu biết của anh ta với Triệu Vân Sơn thì tên này rất có thể để cho bản thân bị bắt, đi tới nơi này diễn một màn kịch cùng bọn họ, từ đó giấu giếm truyền thừa.

Vì sao anh ta lại khẳng định như vậy?

Bởi vì anh ta vốn cũng có tính toán như vậy…

Đáng tiếc.

Căn bản truyền thừa không cho anh ta cơ hội.

"Tiểu Vương…"

Ngô Hồng Phi mỉm cười kéo Vương Hiên xuống: "Có phải truyền thừa ở trên người cậu không?"

"Không phải."

Vương Hiên ngơ ngác.

"Không sao."

Ngô Hồng Phi xoa tay: "Sau này cẩn thận hơn một chút."

"Ừm."

Vương Hiên gãi đầu.

"Không sao đâu."

"Ra ngoài trước rồi nói tiếp."

Ngô Hồng Phi mỉm cười: "Dù sao thời gian cũng còn dài…"

Rầm!

Bọn họ đạp nát cửa sắt.

Vết thương trên người đang được chữa trị nhanh chóng. Vết thương ngoài như thế này không có chút ảnh hưởng nào với bọn họ.

Vốn định chờ nước đục thả câu, không ngờ mấy người địa phương này lại vô dụng như vậy. Không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể tạm thời buông tha truyền thừa.

Chỉ là… đúng lúc bọn họ vừa đi ra khỏi nhà giam.

Rầm!

Ở phía xa.

Dường như có kiếm khí mạnh mẽ bao phủ.

Một kiếm!

Hai kiếm!

Ba kiếm!

Bọn họ thấy được một cảnh tượng kinh người.

Cũng cho đến giờ phút này, bọn họ mới biết được rốt cuộc sức chiến đấu của Lục Nhan kinh khủng cỡ nào!

Thì ra…

Đây mới là sức chiến đấu của Lục Nhan.

"Trời ạ!"

Gương mặt Ngô Hồng Phi cứng đờ ra.

Mấy người bọn họ thật ra đều ngầm so tài với Lục Nhan, cũng coi Lục Nhan là mục tiêu, nhưng từ trước tới giờ bọn họ không ngờ tới Lục Nhan lại mạnh mẽ tới mức này.

Mợ nó cùng một cấp bậc sao?

Cạnh tranh cái quái gì nữa?

Cứ quỳ xuống gọi cha là được rồi!

Anh ta quyết định về sau nhìn thấy Lục Nhan nhất định phải đi đường vòng, à, còn có Lục Minh… Danh hiệu đại ma vương và tiểu ma vương này cũng dần dần thay đổi thành danh xứng với thực rồi…

Không thể chọc vào, không thể chọc vào.

"Lục Nhan…"

Triệu Vân Sơn nắm chặt hai tay lại.

Quá kinh khủng!

Đây là thực lực của Lục Nhan sao?

"…"

Cao Thiên Lang cũng im lặng.

Khi bọn họ vẫn ở trong nhà giam tranh đoạt truyền thừa, thì Lục Nhan đã vọt thẳng tới đại bản doanh, mạnh tay đánh chìm hòn đảo kia rồi.

Cô ấy ở cấp bậc năm sao thật ư?

Thế này thì cho dù nói là đột phá tới sáu sao cũng được đó!

"Không hổ là chị gái của Lục Minh!"

Trong lòng Vương Hiên thầm nghĩ.

Ngược lại, anh ta là người bình tĩnh nhất.

Anh ta chưa bao giờ tiếp xúc với Lục Nhan, nhưng lại biết chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao Lục Minh đáng sợ tới mức nào. Mà Lục Nhan chính là người chị từ nhỏ đã lấn át Lục Minh…

Quá ngầu!

Có điều… ánh mắt của bọn họ nhanh chóng rơi xuống lão Từ!

Lão Từ!

Sáu sao đỉnh cao!

"Có vẻ không ổn."

Triệu Vân Sơn kinh hãi: "Đại bản doanh hình như có một người là sáu sao đỉnh cao, nghe nói tên là trưởng lão gì đó, bình thường phụ trách việc duy trì lá chắn năng lượng. Còn có lão Từ này nữa…"

Hai sáu sao đỉnh cao!

Lục Nhan gặp nguy hiểm!

Xoẹt!

Mọi người nhìn về phía trung tâm hòn đảo.

Nơi đó, là hòn đảo đã nổ tung.

Chỉ để lại một vài viên đá vỡ vụn trôi lững lờ.

Lục Nhan…Thật sự không có vấn đề gì chứ?



Lúc này.

Lục Nhan đứng trên một tảng đá nổi.

"Lục Nhan!"

Lão Từ tức điên!

Ông ta không ngờ rằng bản thân chỉ chậm một bước mà cả đảo trung tâm đều bị phá hủy! Thứ bị phá hủy còn có cung điện của bọn họ… Cung điện gần trăm năm!

Đó là nhà của bọn họ!

"Cô giỏi lắm!"

"Đường đường là kiếm tu mà lại thâm hiểm như vậy!"

Lão Từ tức giận: "Đầu tiên, cô không ngừng chạy trốn quanh hòn đảo, để tôi không ngừng truy sát. Sau đó lại cố ý rời xa hòn đảo trung tâm. Ngay khi tôi vừa đuổi tới thì lại âm thầm quay lại phá hủy đảo trung tâm!"

"Quá ghê tởm!"

Lão Từ bùng nổ.

Mọi người đều nói Lục Nhan có tính cách lạnh lùng, nhưng theo ông ta thấy thì đó đúng là chuyện cười!

"?"

Lục Nhan liếc nhìn ông ta một cách kỳ quái, ăn nói vớ vẩn gì thế?

Đi vòng quanh hòn đảo chỉ bởi vì cô đang đi xung quanh tìm Lục Minh mà thôi.

Xuất hiện ở nơi này là vì cô dạo một vòng không tìm thấy em trai nên đánh thẳng tới đây. Sau khi lá chắn biến mất sẽ có tín hiệu trở lại, đương nhiên sẽ liên lạc được với Lục Minh.

Chỉ vậy thôi.

Mà giờ phút này, từ xa có một bóng người vọt tới, không ngờ đó chính là lão Trương.

"Lục Nhan."

Trong mắt ông ta ngập tràn ý hận: "Khi Lương Nhi đuổi theo em trai cô đã chết rồi!"

"Hả?"

Hiếm khi Lục Nhan nở nụ cười: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Em trai không sao, đương nhiên cô vui vẻ.

"Nhưng cô sẽ chết."

Ánh mắt lão Trương nhìn cô chăm chú: "Cô chết rồi, tôi sẽ đi giết cậu ta! Cho dù cậu ta ở đâu, cho dù ở chỗ nào thì tôi cũng sẽ giết cậu ta, báo thù cho Lương Nhi nhà tôi!"

"Thù này…"

"Không đội trời chung!"

Mối thù này của lão Trương khó mà nhịn xuống được.

"Thật sao?"

Lục Nhan nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Vậy xem ra không thể giữ ông lại!"

"Chỉ dựa vào cô?"

Vẻ mặt của lão Trương vô cùng dữ tợn.

Bọn họ vốn là sáu sao đỉnh cao, đương nhiên nhìn ra Lục Nhan hoàn toàn không có thực lực để đấu với bọn họ. Huống chi, Lục Nhan đã thi triển ba kiếm khiến người ta kinh ngạc kia!

Cô còn sức mạnh gì nữa?

Ông ta đoán rằng hiện giờ ngay cả một kiếm tu bốn sao Lục Nhan cũng không đánh lại được.

"Cô không đánh lại được chúng tôi đâu!"

Lão Từ cười nhạt.

"Vèo!"

Hai người đánh về phía Lục Nhan.

Ngay cả một người trong bọn họ Lục Nhan cũng không đánh lại, huống chi là hai người.

"Tôi biết."

Lục Nhan rất bình tĩnh.

Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ rằng mình có thể đánh thắng sáu sao đỉnh cao, chỉ là…

Đúng lúc này.

Rầm!

Trên người cô đột nhiên bốc lên một luồng hơi thở kinh khủng, bay thẳng lên tận trời cao. Hai tên sáu sao đỉnh cao đang đánh về phía cô đột nhiên cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong hơi thở kia.

Đây là…

"Kiếm ý!"

Sắc mặt lão Từ thay đổi.

Rầm!

Kiếm ý lan tỏa.

Xé rách trời cao, xuyên qua không trung.

Phụt!

Lão Trương đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía ngực. Nơi đó xuất hiện một lỗ hổng lớn, cơ thể của ông ta bị một luồng kiếm ý xuyên thủng!

Giống như một tờ giấy!

Tại sao?

Có lẽ nào…

Ông ta chính là sáu sao đỉnh cao!

Cho dù ông ta đã bị thương từ trước nhưng ông ta chính là sáu sao đỉnh cao.

Ông ta…

Bộp!

Thân hình lão Trương ngã rầm xuống tảng đá.

"Hiện giờ…"

"Người một nhà được đoàn tụ rồi…"

Lục Nhan bình thản nói.

"…"

Cả người lão Từ lạnh run.

Kiếm ý.

Lục Nhan mới năm sao, lấy đâu ra kiếm ý?

Cho dù có thì cũng không thể nào mạnh như vậy! Luồng hơi thở kia đến từ sư phụ của Lục Nhan, cũng chỉ có kiếm ý của vị đó mới có thể kinh khủng như vậy!

Đây là con bài chưa lật của Lục Nhan.

Kiếm ý cao siêu tới từ sư phụ của cô!

"Ta nên sớm nghĩ tới!"

Tinh thần của lão Từ khẽ chấn động.

Đúng rồi!

Sao Lục Nhan có thể không có con át chủ bài chứ?

Sớm nên nghĩ tới…

Nếu sớm biết như vậy thì khi bọn họ bắt năm người truyền thừa Cao Thiên Lang, Triệu Vân Sơn... nên dẫn bọn họ chạy trốn là được!

Tất cả đều buông bỏ!

Từ bỏ toàn bộ nơi này!

Để nơi này cho hai chị em Lục Nhan muốn làm gì thì làm là được rồi.

Đáng tiếc.

Không có "sớm nên", cũng không có "nếu như". Cuộc truy sát hai chị em Lục Nhan của bọn họ đã trở thành tình thế như ác mộng này.

Mọi chuyện lúc này… xong hết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.