Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 33: Chương 33




Editor: Nguyetmai

Lý Diễm cầm Pokedex xem bản đồ, vẻ mặt lo lắng.

Tuy trước khi đến tham gia sát hạch, cậu ta đã xem trước bản đồ của Viridian Forest ở nhà rất nhiều lần.

Thế nhưng không ngờ sau khi đến đây, cậu ta vẫn không tìm được đường…

Chính xác, Lý Diễm là một kẻ mù đường, kiểu mù đường mà đến xem bản đồ cũng không hiểu, mù tới mức cả Gaode Map cũng không thể cứu nổi.

Quả thật, cậu ta đến tham gia sát hạch huấn luyện viên là việc bất khả kháng. Với một người xuất thân từ gia đình huấn luyện viên, giấy chứng nhận huấn luyện viên cũng giống như chứng minh thư nhân dân, là thứ bắt buộc phải có.

Có được giấy chứng nhận huấn luyện viên mới có thể vào học tại trường huấn luyện viên, tốt nghiệp trường huấn luyện viên xong, Liên Minh sẽ sắp xếp cho một công việc tốt.

Đây chính là quá trình trưởng thành của con em các gia đình huấn luyện viên.

Cho nên, dù có những đứa trẻ không hứng thú với thám hiểm mê cung, thậm chí chẳng hứng thú gì với Pokemon cũng bắt buộc phải trở thành huấn luyện viên.

Bởi vì thứ này liên quan đến công việc tương lai của bọn họ giống như bằng cấp vậy.

Lý Diễm rất hứng thú với đào tạo và giao chiến Pokemon, nhưng riêng việc thám hiểm mê cung này, một người mù đường như cậu ta thật sự không thể làm được.

Trước khi tham gia kỳ sát hạch lần này, cậu ta đã hẹn một người bạn đi cùng, hai người sẽ chung một đội.

Ai ngờ vào thời điểm tập hợp, Lý Diễm lại không nhìn thấy cậu bạn đó đâu.

Khi cậu ta gửi tin nhắn hỏi, cậu bạn đó bèn đáp rằng mình có việc đột xuất, không tham gia sát hạch năm nay nữa, sang năm tính sau…

Thế là Lý Diễm bị bỏ bom.

Lý Diễm thốn đến mức muốn chửi thề, thế nhưng lần này mất công tới rồi, cậu ta chỉ đành thi đại cho xong.

Thật ra, dù cậu ta có đi xa đến đâu cũng không thiếu cách quay về. Đã có thiết bị định vị ở đây, cùng lắm đợi người đến cứu là ổn thôi, chẳng qua việc này mất mặt quá.

Bỏ đi, bất quá tìm một con Pokemon cấp huấn luyện viên ở gần lối vào, không đi quá xa là được.

Chỉ có điều khu vực xung quanh lối vào tấp nập người qua kẻ lại, mật độ Pokemon cũng không cao, hơn nữa tất cả đều là Pokemon chưa đạt đến cấp huấn luyện viên, Lý Diễm nhất thời không tìm thấy mục tiêu.

Đúng lúc Lý Diễm đang đứng tại chỗ suy nghĩ thì có một bàn tay đặt lên vai của cậu ta...

Không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh buốt, cảm giác sợ hãi khó hiểu đột nhiên ập tới khiến Lý Diễm không kìm nổi lông tóc dựng ngược, cả người run lẩy bẩy.

Lý Diễm hoảng hốt quay ngoắt ra sau, vừa trông thấy người vỗ vai mình, đồng tử đã co lại.

"Cậu… cậu làm gì thế?"

Dưới sự ảnh hưởng cảm giác sợ hãi do Night Shade của Mimikyu gây ra, cậu ta không khỏi chột dạ.

Lâm Châu nheo mắt nhìn Lý Diễm.

"Cậu biết tôi từ đâu?"

"Sao cậu biết… ớ…"

Lý Diễm vừa thốt ra đã cảm thấy không đúng, biết rõ đối phương đang đánh lừa mình, nhưng lời đã nói không thể thu lại được.

Lâm Châu nhướng mày, quả nhiên người này biết mình. Từ lúc trông thấy bọn họ thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại liếc cậu một cái, Lâm Châu đã cảm thấy không bình thường.

Nhưng đối phương là người xuất thân từ gia đình huấn luyện viên, chưa từng tiếp xúc với mình, sao cậu ta lại quen mình chứ?

"Đi, hợp một đội, chúng ta cùng tâm sự."

Lâm Châu vỗ vai của Lý Diễm nói.

"Ha ha ha, không chung đội với dân thường."

Lý Diễm trợn mắt lên.

Trời, ngay cả việc mình xuất thân dân thường cũng biết, lại còn không chịu chung đội với dân thường.

Lâm Châu nhếch môi, trong lòng thầm nghĩ đây chính là mâu thuẫn giữa huấn luyện viên "Máu thuần" và "Muggle" mà Lưu Lạc nhắc đến trước đó sao?

Cậu không hiểu kiểu bài xích vô căn cứ này sinh ra từ đâu, một tay túm lấy cổ tay Lý Diễm khẽ vặn ra sau.

"Ai ya! Đau! Đau! Nhẹ một chút! Chung! Chung đội! Cậu nói chung thì chung!"

Cổ tay Lý Diễm bị vặn đau đớn, gào khóc oai oái khiến không ít người xung quanh đều liếc mắt sang nhìn bọn họ.

Torracat đi bên cạnh xù lông, đôi đồng tử thẳng đứng nhìn Lâm Châu không rời mắt, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, rõ ràng là đang cảnh cáo cậu mau thả chủ nhân của nó ra.

Lâm Châu buông tay ra, chê bai nhìn tên ngốc trước mặt mình. Cậu còn chưa dùng lực mà, kêu cái beep gì! Chẳng biết là diễn tốt hay thận yếu nữa.

Lý Diễm nhăn nhó khẽ lắc cổ tay, nhìn Lâm Châu ở trước mặt.

Dù thế nào cậu ta cũng không ngờ rằng, mình còn chưa đi tìm Lâm Châu, mà tên oắt này đã chủ động tìm đến mình rồi…

Giờ phải làm sao? Cậu ta muốn làm gì? Chung đội? Có cần phản ứng lại không? Hay cứ quay người bỏ đi?

Lý Diễm xuất thân từ gia đình huấn luyện viên, đối với những huấn luyện viên xuất thân dân thường không thể đề cập đến yêu ghét gì được, chỉ có thể nói là không có hứng thú kết bạn với loại người như bọn họ.

Việc này giống như đi thi đại học tại địa phương khác, thí sinh có điểm số cao đến cạnh tranh tại khu vực tuyển sinh đại học có điểm trúng tuyển thấp, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi gây ra bất mãn và bài xích về tâm lý của thí sinh tại địa phương đó.

Những đứa trẻ xuất thân từ gia đình huấn luyện viên đã được thừa hưởng điều kiện sống do cha mẹ ban cho ngay từ lúc nhỏ. Bọn họ sống trong vùng thoải mái, mỗi người được sắp sẵn một vị trí riêng, có thể rất ung dung.

Nhưng hơn mười năm gần đây, càng ngày càng có nhiều dân thường thi đậu tư cách huấn luyện viên tràn vào.

Tuy có sự chênh lệch, nhưng cũng có khả năng sẽ cạnh tranh một số cơ hội việc làm với bọn họ.

Họ cũng cảm nhận được áp lực đè nặng, không thể tiếp tục thoải mái giống như trước nữa.

Cho nên mới nảy sinh mâu thuẫn giữa hai bên.

Bấy giờ Lý Diễm đang cân nhắc về tình trạng hiện tại của mình, vừa hay đang cần đến một người "đồng đội". Cậu ta nghĩ ngợi một lúc, sau khi hạ quyết tâm bèn nói:

"Cậu biết xem bản đồ không?"

"Ừm? Hả?"

Vẻ mặt Lâm Châu khó hiểu.

Lý Diễm xua tay.

"Không có gì, chúng ta có thể chung đội, nhưng đi đâu đều phải nghe tôi. Hơn nữa Pokemon cấp huấn luyện viên mà bài sát hạch yêu cầu phải ưu tiên cho tôi bắt chước. Với cả, nếu có cô em nào đến nhờ giúp đỡ, phải để tôi ra tay, cậu không được gây chú ý…"

Lâm Châu thầm nghĩ trong lòng, trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú quá rồi, nơi núi rừng hoang vu này có thể đào ra một cô em đến cho cậu sao?

"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, tùy cậu, ma nữ tìm đến đều giao cho cậu hết."

Lâm Châu thấy cậu ta vừa nói đã liến thoắng không ngừng, bèn vội vàng cắt ngang lời cậu ta, không muốn thằng oắt này nhì nhèo làm khổ lỗ tai mình nữa.

Cứ thế hai người đã thành công kết bạn chung đội.

Còn về việc đội này có thể duy trì được bao lâu…

Lý Diễm muốn để Lâm Châu dẫn đường giúp mình, đưa cậu ta đi bắt xong Pokemon, sau đó lại dẫn cậu ta trở về.

Còn Lâm Châu lại muốn tìm người này để hỏi thêm những việc liên quan đến thế giới huấn luyện viên, giúp cậu hiểu rõ hơn.

Chờ đến hai ba ngày, đào được kha khá thông tin rồi sẽ tìm một nơi đá cậu ta đi…

Lý Diễm đáng thương, nào có biết suy nghĩ trong lòng Lâm Châu, cậu ta vẫn đang hí hửng nghĩ rằng bản thân đã tìm được một tên dẫn đường.

Cậu ta lấy Pokedex của mình, mở bản đồ mê cung, đưa cho Lâm Châu và chỉ vào đó:

"Trước khi đến sát hạch, tôi đã mua thông tin liên quan đến Viridian Forest, biết được có một nơi sản xuất Pokemon, thực lực và chủng loại đều rất được. Cậu lấy Pokedex của cậu ra, tôi đánh dấu nó cho cậu, sau đó chúng ta sẽ đi theo hướng đó."

Bắt được Pokemon có thực lực mạnh, chủng loại hiếm có thể nhận được điểm số cao, tất nhiên Lý Diễm phải ra sức giành lấy.

Lâm Châu nhún vai, đi đâu cũng được, dù sao đây là lần đầu tiên cậu đến mê cung nên không hiểu rõ về nơi này.

Nếu Lý Diễm đã thu mua được tin tức, vậy mình cứ đến nơi mà cậu ta nói đi.

Hai người bàn bạc xong điểm đến bèn nhanh chóng xuất phát…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.