Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 32: Chương 32




Editor: Nguyetmai

Mộc Thành khổ sở suy nghĩ, đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng: Chẳng lẽ thực lực của Mộc Hàn Yên tăng lên là có liên quan đến người đàn ông này, nếu không vô duyên vô cớ, tại sao người đó lại giúp Mộc Hàn Yên?

Đột nhiên, suy nghĩ này xuất hiện như một tiếng sấm, nổ vang trong đầu óc hắn ta! Thì ra thực lực của Mộc Hàn Yên tăng lên là bởi vì có cao nhân tương trợ phía sau!

Rốt cuộc cao nhân này là ai, hắn ta không có cách nào tìm hiểu, mà chỉ biết một việc: Hắn ta không thể chọc vào cao nhân này, mà Mộc Hàn Yên được cao nhân này tương trợ, hắn ta cũng không thể trêu vào.

Nghĩ tới đây, Mộc Thành cảm thấy tuyệt vọng. Hắn ta không đến mức phải liều mạng đến mức ngươi chết ta sống với Mộc Hàn Yên mới thỏa mãn, nhưng đấu từ nhỏ đến lớn, nữ nhân mình yêu mến lại bị Mộc Hàn Yên làm nhục một cách độc ác, sao hắn ta cam tâm bị Mộc Hàn Yên dẫm dưới chân cả đời chứ?

Mộc Thành vừa tuyệt vọng, vừa cảm thấy phẫn nộ.

Vì sao cao nhân kia lại nhìn trúng Mộc Hàn Yên, hắn là một phế vật quần áo lụa là, dựa vào cái gì mà lọt vào mắt người khác? Nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng Mộc Thành lại dâng lên hy vọng, nhân phẩm tư chất của mình có điểm nào không hơn cái đồ phế vật quần áo lụa là kia, chỉ là vận may không tốt, không gặp được cao nhân này mà thôi.

Chỉ cần mình có cơ hội kết giao với người đó là sẽ có cơ hội được người đó chỉ điểm, sẽ có cơ hội đạp trên đầu Mộc Hàn Yên.

Đúng! Chính là như vậy, nhất định phải nghĩ cách kết giao với cao nhân kia. Người đó đã đi mất, hôm nay nhất định không có cơ hội rồi. Có điều, chỉ cần theo sát Mộc Hàn Yên thì sớm muộn gì cơ hội cũng sẽ tới.

Nghĩ đến việc có thể đào góc tường của Mộc Hàn Yên, cuối cùng cũng có thể giẫm đạp lên đầu hắn, Mộc Thành kích động nắm chặt tay.

Suy tư chốc lát, Mộc Thành lẳng lặng rút lui. Muốn đào góc tường cũng không thể làm quá lộ liễu, không được để Mộc Hàn Yên cảnh giác, việc này còn phải tính kế lâu dài.

Nếu như Mộc Hàn Yên biết suy nghĩ trong lòng Mộc Thành, chắc chắn sẽ thở dài, đại huynh đệ à, ảo tưởng là bệnh, cần phải chữa trị.

Cùng lúc đó, "góc tường" trong mắt Mộc Thành đã bay xa ngoài trăm dặm rồi.

"Đại nhân, Long Huyết Thạch kia cũng được coi là kỳ bảo khó gặp, vì sao không tiện tay lấy về?" Một tên thuộc hạ xuất hiện phía sau hắn giống như cái bóng, nghi ngờ hỏi. Tên thuộc hạ này chính là người trẻ tuổi, nhanh nhẹn nhất kia.

Hắn vừa mới hỏi xong thì bị một tên thuộc hạ khác ở sau lưng bịt miệng lại lôi đi. Người bịt miệng hắn tuổi tác khá lớn, người đó đang phỉ nhổ trong lòng, tên đầu đất nhà ngươi, không có mắt nhìn gì hết! Chẳng trách ngươi không theo đuổi được cô nương mình thích. Với đầu óc của ngươi, có thể theo đuổi được mới là lạ. Mấy ngày qua, lẽ nào ngươi không thấy đại nhân rất để ý đến công tử quần áo lụa là tên Mộc Hàn Yên kia sao?

Hơn nữa, rõ ràng là đại nhân ra tay cứu tên công tử bột kia, sao có thể cướp đoạt thứ mà tên kia muốn chứ? Thế nhưng, trong lòng ông ấy rất lo lắng. Lẽ nào đại nhân thật sự đồng tính? Lẽ nào đại nhân gì gì đó với tên công tử bột kia… Xùy xùy xùy! Lời của trẻ con không có ý gì, không phải vậy, sự việc tuyệt đối không phải như mình nghĩ.

Có điều thật đúng là kỳ lạ, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào dễ dàng hóa giải được phòng ngự của Long Huyết Thạch kia, vì sao tên công tử bột đó lại có thể dễ dàng phá vỡ như vậy? Quá kỳ lạ, quá kỳ lạ rồi.

Dạ Lan Phong liếc nhìn hai người này, không nói gì mà chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, đó là phương hướng Mộc Hàn Yên đang ở.

"Đại nhân, bây giờ chúng ta đến thành Sơn Dương à?" Thuộc hạ tiến lên hỏi.

"Ừ." Dạ Lan Phong gật đầu, không nhiều lời. Hắn dẫn đầu đi về phía trước, mấy tên thuộc hạ vội vàng đi theo phía sau.



Mộc Hàn Yên thấy mấy người gần như đã thu hoạch hết kỳ hoa dị thảo trên sườn núi, mãi cho đến khi trừ nàng ra, mỗi người đều vai khiêng tay cầm bao lớn bao nhỏ mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.