Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 31: Chương 31




Editor: Nguyetmai

"Tôi bảo cô tiếp tục, sao cô cứ lề mề thế?" Trì Nguyên Dã lại bất mãn thúc giục lần nữa.

Điềm Tâm liếc mắt nhìn anh, tăng tốc đút cho anh ăn.

Cứ như đang cố ý kéo dài thời gian, Trì Nguyên Dã nhai nuốt cực kì cẩn thận, chậm đến mức Điềm Tâm cũng sắp phát điên.

Điềm Tâm lén liếc sang đồng hồ, thấy sắp đến giờ học, vậy mà cô lại phải ở đây hầu hạ tên ác ma đáng chết này!

"Này, cậu có thể ăn nhanh hơn chút được không? Tôi sắp đi học muộn rồi đấy!" Điềm Tâm không nhịn được thúc giục.

"Cô đi học muộn thì liên quan gì đến tôi?" Trì Nguyên Dã nhíu mày, nói với vẻ thờ ơ. Dù sao hôm nay cậu đã thông báo với trường là xin nghỉ rồi.

"Cậu..." Điềm Tâm tức giận vứt thìa vào bát cháo.

"Lạc Điềm Tâm!" Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, giọng lộ rõ cảnh cáo, "Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn, nếu không, tôi sẽ ăn bữa sáng này đến trưa đấy, cô tin không?"

Rõ ràng cậu ta đang cố ý làm khó cô mà!

Điềm Tâm uất ức bĩu môi, lại tiếp tục cầm thìa lên.

"Vậy mới ngoan."

Trì Nguyên Dã buồn cười, liếc nhìn gương mặt nhỏ nhăn nhó của Điềm Tâm, tâm trạng đột nhiên tốt hơn hẳn. Khóe miệng cong cong ngả ngớn, điên đảo chúng sinh.

Trì Nguyên Dã rất hài lòng với tay nghề làm bếp của Điềm Tâm. Chẳng mấy chốc, đã chén sạch bữa sáng cô nấu.

Không ngờ con nhóc tiểu học đáng ghét chẳng làm được trò trống gì, lại nấu ăn ngon đến thế.

Điềm Tâm nghiêm túc mím đôi môi đỏ thắm, đút cho Trì Nguyên Dã ăn xong miếng cháo cuối cùng mới buông thìa xuống, như vừa trút được gánh nặng, quay sang nhìn cậu: "Giờ thì cậu thả tôi đi được chưa?"

Trì Nguyên Dã điềm nhiên xua tay: "Phắn!"

Lựu đạn, cái tên ác ma tự phụ bất lịch sự này!

Điềm Tâm nghiến răng, nhấc mông đứng dậy, thầm khinh bỉ Trì Nguyên Dã rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Sau khi đóng chặt cửa lại, Điềm Tâm dứ nắm đấm về phía cửa phòng. Muốn đấm một cái vào mặt tên ngu ngốc kia quá đi mất!

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay. Ôi mẹ ơi, sắp đến giờ vào học rồi, cô phải nhanh lên mới được.

Nghĩ vậy, Điềm Tâm vội vàng chạy về phòng mình, khoác cặp lên vai rồi lao xuống tầng một.

Chú Trì khăng khăng đòi lái xe đưa cô tới trường, Điềm Tâm không lay chuyển được ông, chỉ đành thỏa hiệp, Nào ngờ... Xe đi được nửa đường lại bị chết máy!

Trời ạ, ngài muốn giết con sao!

Điềm Tâm nhảy xuống xe, dáo dác nhìn hết một vòng từ trái sang phải.

Biệt thự nhà họ Trì tọa lạc ở khu nhà giàu nằm ngay giữa trung tâm thành phố.

Những kẻ có tiền thì thường chú ý tới thẩm mỹ. Khuôn viên xung quanh khu biệt thự được xây dựng rất đẹp, hệt như công viên rợp bóng cây. Cả khu được bao quanh trong màu xanh um, tựa cảnh bồng lai giữa trung tâm thành phố náo nhiệt.

Con đường nhựa thẳng tắp nối từ khu biệt thự ra đường cái của thành phố, bình thường lái xe chỉ khoảng 15 phút. Mà chiếc xe đưa Điềm Tâm tới trường lại đúng lúc hỏng giữa đường!

"Vâng, vâng, được ạ, tôi hiểu rồi." Tài xế Trương cúp điện thoại, cho Điềm Tâm hay, "Cô Lạc, nếu cô không gấp lắm thì ngài Trì đã cử tài xế khác trong biệt thự lái xe tới, tối đa mười phút sẽ có mặt."

"Nhưng mà..." Điềm Tâm muốn khóc, cô sắp muộn học mất rồi!

Cô là một người rất có ý thức về thời gian. Mặc dù học hành không giỏi, nhưng từ khi học tiểu học đến nay, cô chưa hề đi học muộn lần nào!

Hoan hô!

Bốp bốp bốp...

Ôi trời, không đúng, không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ vẩn vơ tới chuyện này! Điềm Tâm đau khổ ôm đầu.

Tin tin!

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu bạc chạy đến từ sau lưng, chậm rãi đỗ lại ngay bên cạnh Điềm Tâm.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ một gương mặt vô cùng tuấn tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.