Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 1-5: Thanh xuân 20 năm (5)




Đắm chìm trong sự vui sướng của việc có được không gian cường đại, mãi cho đến lúc phải nấu bữa tối Cổ Tiểu Nguyệt mới bình thường trở lại.

Cô quyết định tối nay sẽ để cho mẹ và chị gái dùng thử nước linh tuyền, cô muốn làm cho mọi người phải khỏe mạnh, để cho họ có được một cơ thể hoàn mỹ.

Buổi tối, mọi người ngồi ăn cơm. Đương nhiên bữa tối là do Cổ Tiểu Mạn làm, cô kiên trì nói mình là chị cả, không thể để cho em gái nấu cơm còn mình chỉ ngồi ăn sẵn.

Cổ Tiểu Nguyệt không nói lại, nên dự định ăn xong sẽ rửa chén. Vừa nãy cô đã cho Cổ Tiểu Mạn uống nước linh tuyền pha với nước sôi để nguội, Cổ Tiểu Mạn uống xong vui vẻ nói: “Nước em gái rót ngọt, uống vào rất vào rất thoải mái”.

Nhìn chị gái ngây ngô cười, Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ không thôi, trong vài ngày cô ở nhà nhất định sẽ cải thiện sức khỏe cho chị và mẹ, làm cho họ đều mạnh khỏe.

Nhìn đồng hồ, giờ này mẹ Cổ cũng sắp về tới. Cổ Tiểu Nguyệt rót trước một chén nước, chờ mẹ về sẽ cho bà uống.

Chỉ trong chốc lát, mẹ Cổ về nhà với vẻ mặt tươi cười. Bà vừa nghĩ đến chuyện ở nhà có hai con gái ngoan đang chờ mình về ăn cơm là trong lòng vui đến không nhịn được.

Cổ Tiểu Mạn nấu cơm cũng rất ngon, Cổ Tiểu Nguyệt dẫn mẹ cổ ngồi lên trên ghế, sau đó bưng chén nước nói: “Mẹ, mẹ đi làm vất vả, chỉ cần ngồi đây dùng cơm là được, để con và chị chăm sóc mẹ thật tốt, hì! Đây, trước tiên hãy uống một chén nước giải khát nào!”

Mẹ Cổ hưởng thụ sự chăm sóc của con gái, sau khi uống nước xong, cảm giác thoải mái từ trong ra ngoài, tất cả mệt nhọc của một ngày làm việc lập tức tiêu tan! Mẹ cổ nói: “Có con gái thật tốt, con gái chính là tri kỷ của mẹ, mẹ có được hai đứa thật hạnh phúc biết bao!”

Cổ Tiểu Mạn cười cười bưng món ăn lên bàn: “Mẹ, hãy mau nếm tử món ăn con gái nấu nào, xem thử Tiểu Nguyệt nấu ngon hơn hay con nấu ngon hơn!”

Mẹ Cổ cười nói: “Được, các con đều rất được! Ha ha!” Cổ Tiểu Nguyệt cố ý làm nũng nói: “Mẹ, mẹ mau nếm thử, chắc chắn là con nấu ngon hơn, con chính là đầu bếp đệ nhất”.

Thấy con gái khoe khoang, mẹ Cổ cười gõ nhẹ vào trán cô: “Con hả, đúng là không biết ngại ngùng, hành động hôm nay có phải là muốn dụ dỗ mẹ cho thêm tiền tiêu vặt, để ra ngoài mua đồ đúng không!”

Cổ Tiểu Nguyệt cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Ôi trời, mẹ, sao mẹ lại đoán được, chuyện này, con đúng là chú ý đến tiền! Ôi!” Cổ Tiểu Mạn nghe vậy cười nói: “Mẹ ăn muối còn nhiều hơn so với chúng ta ăn cơm, chuyện vặt này sao có thể không nhìn ra chứ!”

Mẹ cổ càng thêm vui mừng, Cổ Tiểu Nguyệt không những không ngại ngùng, ngược lại còn ôm cánh tay mẹ làm nũng: “Ôi ôi. Mẹ, mẹ cho con đi! Ngày mai con phải ra ngoài đi dạo, mẹ đồng ý nha!”

Bị con gái ầm ĩ không còn cách nào khác, mẹ Cổ nói: “Được được, bà cô nhỏ của mẹ, mẹ đồng ý, lát nữa sẽ cho con tiền, để ngày mai con có thể vui chơi một chút!”

Mục đích của Cổ Tiểu Nguyệt thành công, kích động hôn lên má mẹ một cái, cười lớn: “A, con biết mà, mẹ là tốt nhất! Ha ha, ngày mai có thể mua đồ rồi!”

Mẹ Cổ tiếp nhận sự thân mật của con gái, cũng vui vẻ hẳn. Ở bên cạnh Cổ Tiểu Mạn nhìn cũng vui mừng không thôi, một nhà nhất định phải có phút giây vui vẻ như thế này mới tốt.

Ban đêm, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, Cổ Tiểu Nguyệt cẩn thận khép chặt cửa, lại tiến vào không gian như một làn khói. Không còn cách nào khác, trong không gian quả thật rất thoải mái, cô không thể chống cự được sự mê hoặc này, chỉ cần có cơ hội, cô đều muốn hít thở linh khí trong không gian nhiều hơn.

Trở qua trở lại rất lâu, Cổ Tiểu Nguyệt mới thởa mãn đi ra từ trong không gian. Bên ngoài vẫn là ban đêm, cách trời sáng còn mấy giờ nữa. Mặc dù bây giờ Cổ Tiểu Nguyệt rất hào hứng, nhưng đây dù sao cũng vẫn là đêm, cũng không có việc gì làm, nên đành nhắm mắt ngủ như mọi ngày.

Một đêm không mộng, cảm giác ngủ được thật tốt. Sau khi ăn sáng, Cổ Tiểu Nguyệt xoa xoa tay xuất phát! Lần này không phải đi dạo bốn phía mà là đi thẳng đến cửa hàng bán lẻ!

Tối hôm qua Cổ Tiểu Nguyệt đã lên danh sách những thứ cần mua, bây giờ chỉ cần dựa theo đó mua là được. Nhưng mà, cũng không thể để chị và mẹ biết mình mua nhiều đồ như vậy, nếu không chắc chắn sẽ không giải thích được việc cô làm cách nào để mang hết được xuống nông thôn.

Đi đến cửa hàng mà lần trước cô mua cuốn sổ. Cổ Tiểu Nguyệt dựa theo danh sách mà đi đến từng quầy trưng bày sản phẩm, đem toàn bộ năm mươi đồng mẹ cho mua chỉ còn tám đồng mới thôi.

Đối với con cái mẹ Cổ vô cùng chiều chuộng, cho bao nhiêu tiền, tiêu dùng vào cái gì đều tùy con, chỉ cần con không dùng tiền đó đi làm chuyện xấu, vậy thì bà cũng không nói gì! Đây cũng chính là do bà thương xót các con sớm mất cha, nên con muốn gì bà đều cho cả.

Cổ Tiểu Nguyệt vác theo bao lớn nhỏ về nhà trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nhe nhàng mở cửa nhà, cô phát hiện mẹ và chị không có ở đây, nên mang tất cả mọi thứ ném vào không gian, chỉ sợ chậm trễ một chút sẽ có người tới.

Chạy vào trong phòng, kéo chặt cửa sổ và rèm lại, Cổ Tiểu Nguyệt mặc niệm một câu tién vào trong không gian!

Sau khi vào trong, Cổ Tiểu Nguyệt hít sâu một lúc mới thấy tiêu tan hết mọi mệt mỏi. Trời mới biết cô vác theo nhiều đồ như vậy đi một đoạn thật dài, một phút cũng không ngừng nghỉ chạy về nhà, thật mệt muốn chết.

Nhưng mà nhìn đồ dùng hàng ngày nhiều như vậy, cô cảm thấy mệt mỏi cũng đáng. Nghỉ ngơi xong, Cổ Tiểu Nguyệt mới sắp xếp lại đồ dùng.

Vác toàn bộ túi xách trên đất tiến vào trong phòng nhỏ, xem xét từng thứ. Mua mười bộ đồ lót, với mấy bộ quần áo ngủ. Quần áo bốn mùa, mỗi mùa hai bộ, đồ mặc trong nhà cũng mang theo ba bộ, dù sao nông dân cũng tiết kiệm nên làm gì có chuyện ngày nào cũng mặc đồ mới, nên để lại đây cũng tốt.

Đồ để chuẩn bị đón “dì cả” thì mang theo vải bông và một số thứ khác. Những vật tiện dụng này, có thể dùng thật lâu! Dù sao ở quê cũng không thể dùng những trang bị tốt, kiếp trước cô cũng vì chuyện này mà luôn chịu khổ, không thể quen nổi.

Còn có một cặp kem dưỡng da, mặc dù bây giờ có linh tuyền, những thứ như kem dưỡng đúng là không cần nhưng cô cũng phải dựa vào những thứ này để che dấu bản thân. 

Dung mạo của mình nếu để tên ngốc kia thấy, nghĩ đến bộ dạng Lý Quang Hoa nhìn mình đến trợn mắt há mồm, khuôn mặt đỏ     bừng, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy rất đắc ý! Kiếp trước cũng như vậy, sống qua một đời, nếu cô còn không hiểu thì không biết còn ngu ngốc đến dạng nào.

Cái còn lại là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, khăn lông, giầy, tất... và một số đồ dùng hàng ngày khác trên cơ bản là đã chuẩn bị đủ, hơn nữa còn có thể sử dụng trong một thời gian dài.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Cổ Tiểu Nguyệt cũng thấy an tâm hơn. Bên cạnh việc mua đồ vật hàng ngày cô còn đặc biệt chuẩn bị một chút giống cây lương thực, nmặc dù chưa có tiền mua giống cây ăn quả nên trong lòng cũng chưa hài lòng lắm. Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt hiểu rằng mọi chuyện không thể vội vàng được, phải từng chút từng chút mọi thứ đều sẽ có.

Đem đồ dùng hàng ngày sắp xếp lại trên sàn nhà, không gian này có chức năng tự lọc nên tất cả đồ vật trong gian phòng này đều sạch sẽ, không có một chút vi khuẩn nào. Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm đặt tất cả ở trong góc.

Làm xong tất cả, coi như giải quyết được một việc lớn, nên Cổ Tiểu Nguyệt cũng nhẹ lòng. Dựa theo sự ghi lại của cuốn sách, cô đem giống lương thực trồng một nửa trên mảnh đất đen, mong rằng chúng có thể nhanh trưởng thành.

Nhưng mà, lúc nhìn tới hạt táo cô mới trồng ngày hôm qua đã ra cây non, trong lòng vui vẻ mãi không thôi. Nếu tính theo tốc độ này rất nhanh cô có thể ăn được quả táo vừa to vừa ngọt.

Những hạt trái cây khác chắc cũng có thể trồng như vậy, thế thì sau này ăn xong còn hạt cô sẽ ném hết vào trong không gian. Nghĩ đến chuyện nguyện vọng có thể sớm thực hiện, Cổ Tiểu Nguyệt thấy vui vẻ hẳn lên.

Đi đến bên cạnh giếng linh tuyển, Cổ Tiểu Nguyệt muốn uống thêm nước, chưa nói đến hiệu quả của nước, chỉ tính đến việc ngọt của nó, cô đã thấy yêu thích không thôi.

Nhưng mà, luôn dùng tay uống nước cũng không tiện lợi, cô phải chuẩn bị một cái cốc mới được.

Nghĩ là phải hành động liền, trong nhà bây giờ không có người. Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng đi ra khỏi không gian, lấy một cái cốc trong nhà, rửa sạch sẽ sau đó tiến vào trong không gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.