Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 1-1: Thanh xuân 20 năm (1)




Nước S.

Ở trên thị trấn nhỏ gần ven biển có duy nhất một tòa biệt thự.

Đêm, đúng hẹn tới.

Có một bóng dáng người đàn ông nhẹ nhàng đi vào phòng của cô gái, cởi trói buộc trên người, môi lạnh như băng phủ lên đôi môi anh đào hồng hào của cô gái...

Cô gái đang ngủ say bị bất ngờ bị xâm nhập biến thành có chút khó chịu, chìa tay chuẩn bị bật đèn, lại bị người đàn ông ngăn lại.

"Không được bật đèn."

Một giọng nói hùng hậu bá đạo trầm thấp, mang theo ngôn giọng điệu phách vương giả.

"Tiếng sóng biển bên ngoài quá lớn, tôi sợ..." <DĐLQĐ.com>Giọng cô gái mềm yếu, nghe thấy liền làm cho người ta thương tiếc.

Giọng người đàn ông lạnh lùng, "Sợ cứ ôm chặt tôi."

Cô gái chỉ có thể nghe lời vòng tay ôm cái eo to lớn của anh ta, tùy ý anh ta dẫn mình run rẩy cao nhất...

Đây đã là buổi tối ngày thứ ba.  

Bốn tháng sau.

Cô gái kéo rèm cửa sổ thật dầy ngăn cản ánh sáng, ánh mặt trời ấm áp màu vàng kim xuyên thấu qua khe cửa sổ chui vào, trên mặt đất tỏa ra thứ ánh sáng sặc sỡ.

Ánh mắt cô si mê ánh mặt trời tưng bừng trên bãi biển, ngón tay dần dần vuốt ve tấm kính trong suốt, cho dù đánh vỡ tấm kính thì thế nào, bên ngoài còn có một tầng song sắt.

Đột nhiên, hình như cô hạ quyết tâm xoay người đi ra phía ngoài, vừa đi đến cửa liền bị hai nữ giúp việc ngăn cản lại, "Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Cô gái cắn môi, "Tôi muốn ra ngoài đi dạo, mỗi ngày đứng ở trong căn phòng này tôi sắp ngột ngạt tới chết!"

Nữ giúp việc nhìn thoáng qua bụng hơi nhô lên của cô, cung kính nói: "Tiểu thư, bây giờ cô là phụ nữ có thai, tiên sinh đã phân phó, cô chỉ có thể hoạt động ở trong biệt thự này."

Cô gái tức giận nói: "Tôi muốn thấy tiên sinh các người! Anh ta đang giam cầm phi pháp! Còn có đứa trẻ này, tôi không muốn!"

Nữ giúp việc nhìn cô một cái, "Tiểu thư, ý nghĩ như vậy cô không nên có, có thể thai đứa con của tiên sinh đó là vinh hạnh của cô!"

Vinh hạnh mẹ nó! Đến bây giờ cô cũng không có thấy rõ ràng cái người gọi <DĐLQĐ.com>"Tiên sinh" kia lớn lên trông thế nào, ngộ nhỡ anh ta là ông già thì làm sao bây giờ?

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng cô biết rõ anh hẳn không phải, trong cảnh tối lửa tắt đèn buổi tối, dựa vào cảm giác, vẫn có thể cảm giác được đường cong da thịt rắn chắc của anh...

Nghĩ tới đây, hai gò má cô nhiễm lên đỏ ửng.

"Ta đi xuống vườn hoa một chút!"

"A Bình, cô đi cùng tiểu thư đi, nhất định phải bảo vệ tiểu thư an toàn thật tốt."

"Vâng!" Cô gái giúp việc gọi là A Bình vội vàng lên tiếng đi theo.

Cô gái nhỏ giọng lầu bầu nói: Còn bảo vệ an toàn tôi sao? Không phải là muốn giám thị tôi sợ tôi chạy trốn sao? Thật sự là đáng giận!

Tới nơi này hơn bốn tháng, cô còn không có biết rõ đây là địa phương nào, mỗi ngày chỉ có thể đứng ở bên trong biệt thự này, nơi nào cũng không thể đi, bên ngoài hành lang và lầu dưới vườn hvườn hoa lầu dưới đều trang bị camera 360 độ không góc chết, lại không bàn về số lượng người giúp việc và bảo vệ bên trong biệt thự.

Tường đồng vách sắt, cô muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Cô từng hỏi người đàn ông kia: Vì sao là mình?

Có thể người đàn ông kia chỉ biết niêm phong miệng mình, làm cho cô ngoan ngoãn thừa nhận anh làm cho cô cuồng phong bão táp...

Cảnh trí trong vườn hoa cảnh rất đẹp, đủ loại kiểu dáng hoa tranh khoe sắc, có thể cô gái lại không có tâm tình thưởng thức chúng nó, bây giờ thân thể cô hoàn toàn không có tự do, giống như con khổng tước bị nhốt ở trong lồng tơ vàng.

"Tiểu thư, bác sĩ nói cô phải bảo trì tâm tình vui vẻ, như vậy đối với cục cưng trong bụng cũng tốt." A Bình nói ra.

"Đúng vậy! Sinh đứa bé ra có lẽ sẽ có tự do!" Cô gái im lặng thở dài nói, bàn tay khéo léo nhẹ nhàng phủ lên sinh mệnh nhỏ trong bụng, tâm tình rất phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.