Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 8




“Mẹ nó, là dân Nhật Bản!” Có người kịp thời phản ứng lại, sau đó, lại có tiếng người gọi, trong một khoảng thời gian ngắn, không gian nguyên bản vẫn yên tĩnh lại trở nên đầy tiếng quát phẫn nộ.

“Quỷ Nhật Bản, người Nhật Bản!!!!!”

“Chó Nhật Bản!”

Người phụ nữ bị dọa, ôm chặt đứa trẻ, đứa trẻ vẫn còn bệnh, biểu tình có chút dại ra, để mặc mẹ mình ôm, bắt đầu khóc nức nở.

Trường hợp như vậy đến người lớn còn hoảng sợ, huống chi chỉ là một đứa trẻ.

“Mẹ nó, đem kẻ Nhật Bản này giết chết đi!” Có người nghiến răng nghiến lợi rống, lại bị người đàn ông truyền máu ngày hôm qua ngăn lại, “Cậu làm cái gì vậy lão Tam!”

“Đại ca, anh không nghe thấy gì sao? Bọn chúng là người Nhật Bản, chó Nhật Bản đấy!”

“Nhưng mà bọn họ là phụ nữ và trẻ em!”

“Phụ nữ và trẻ em, đám khốn kia có để ý đến phụ nữ và trẻ em của chúng ta sao?” Người đàn ông nóng nảy kia gào, cầm theo là chiếc ghế bên cạnh bàn định bổ đến.

“Dừng tay, cậu làm như vậy có khác gì đám súc sinh kia đâu!” Người đàn ông giữ chặt hắn lại, rống to.

Phồn Cẩm đồng thời cũng che trước mặt hai mẹ con kia, “Dừng tay, đây là bệnh viện!”

Người đàn ông nhìn cô, một lát sau lại nhìn người đàn ông mình gọi là lão đại, không cam tâm tình nguyện, buông chiếc ghế trong tay xuống.

Nháy mắt, trong phòng lâm vào một mảnh yên lặng, chỉ còn tiếng đứa trẻ khóc nấc. Tất cả mọi người đều đứng lên, loại tình huống này Phồn Cẩm cũng chỉ mới gặp lần đầu, cô khó xử nhìn bác sĩ, lại nhìn đám người lòng đầy căm phẫn trước mặt, không ai mở miệng.

Cuối cùng vẫn là bác sĩ phá vỡ trầm mặc, “Tóm lại, chúng ta làm bác sĩ cứu người, bọn họ một người bị thương một người bị bệnh, trước tiên hãy để bọn họ bình phục rồi hãy nói sau!” Mấy người đàn ông bên kia đồng loạt nhìn người nằm trên giường, một lát sau, người nọ gật gật đầu, quay đầu nói với người đàn ông nóng nảy lúc nãy, “Phải canh chừng người đàn bà này thật kỹ vào!”

Người được gọi là lão Tam trầm mặc, quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn hai mẹ con nọ một cái.

Sau đó, người đàn ông trên giường chậm rãi nhìn mấy người Phồn Cẩm, “Bác sĩ, chúng tôi sẽ không để mọi người gặp thêm phiền toái nữa, sáng mai chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này!”

Bác sĩ yên lặng gật đầu, lại bắt đầu trở lại bận rộn ở các giường bệnh.

Hết thảy khôi phục yên tĩnh, chỉ còn người đàn ông ngồi bên cạnh hai mẹ con kia, vẻ mặt vẫn còn phẫn nộ.

“Tiểu thư!” Người phụ nữ lại kêu Phồn Cẩm, khẩu khí e dè khiếp sợ, người nam nhân không hờn giận hừ một tiếng.

“Tiểu thư, có thể giúp tôi chăm sóc cho đứa trẻ được không?” Lúc này cô mới nghe rõ, khẩu âm của người phụ nữ hơi cứng, nếu không phải tình huống đêm nay quá khẩn cấp, Phồn Cẩm không lý gì lại không nhận thấy, trách không được cô không muốn nói, những câu trả lời đều là những từ lẻ ít ỏi đơn giản.

Người đàn ông kia lại không hờn giận nhíu mày. Phồn Cẩm có chút khó xử, nhưng nhìn thấy đứa trẻ bị ôm trong lòng kia thần tình kinh hoàng, cô chậm rãi gật đầu.

“Đứa trẻ còn nhỏ, sợ bị dọa!” Cô nói với hắn, sau lưng, người đàn ông đang dưỡng thương mở miệng, “Lão Tam, cứ như vậy đi, đứa trẻ còn nhỏ!”

Phồn Cẩm ôm đứa trẻ, cảm kích nhìn hắn một cái, chỉ là đứa trẻ trong lòng cô lại khóc nháo không ngớt, không ngừng dùng tiếng Nhật Bản gọi mẹ, mẹ.

Người phụ nữ không ta, đi tới, ôn nhu nói mấy câu tiếng Nhật, Phồn Cẩm mơ hồ nghe được mấy từ, đứa trẻ trước làm ầm ĩ, dần dần, cũng ngoan ngoãn nằm im trong lòng Phồn Cẩm, người phụ nữ cười với cô, “Cảm ơn cô, đứa nhỏ rất ngoan.”

Phồn Cẩm yên lặng gật đầu, nhìn người đàn ông kia đã có chút biểu tình khó chịu, vì vậy bế đứa trẻ ra ngoài. An bài sang một phòng khác, thuận tiện sờ trán nó, đã hạ sốt, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào, bệnh viện còn mấy đứa trẻ khác, bọn chúng đều còn rất nhỏ, căn bản không thể phân biệt được đâu là người Nhật Bản, đâu là người Trung Quốc, trong phòng lại còn thêm đến một bệnh nhân nữa.

Người phụ nữ kia nói rất đúng, đứa trẻ rất ngoan, lẳng lặng nằm ở đó, thỉnh thoảng lại sợ hãi nhìn ra cửa sổ, sau đó lại nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lông mi nó rất dài, lúc chớp mắt khóe hơi giương lên, lông mi lay lay.

“Cháu hiểu tiếng Trung không?”

Đứa bé trai đầu tiên là trầm mặc, cả nửa ngày mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn cô, suy nghĩ một lát, gật đầu, cũng e dè hỏi, “Bọn họ…… sẽ giết mẹ sao?”

Thân mình Phồn Cẩm run lên, nhìn thấy sợ hãi trong mắt nó, “Sao có thể? Chú vừa rồi mới nói, sẽ không đâu!”

“Như vậy, vì sao bọn họ lại muốn giết bọn cháu?” Đứa bé trai vẫn như trước không hiểu, lời nói ra khiến cô phải giật mình.

Giết bọn họ?

“Mẹ nói có người xấu muốn giết bọn cháu, bọn cháu phải chạy trốn!” Có lẽ đứa trẻ căn bản không biết mình nói cái gì, nhưng vẫn nhớ kỹ lời mẹ dặn dò, Phồn Cẩm á khẩu không trả lời được, trước mặt, gương mặt thiên chân vô tà của đứa bé trai khiến lòng cô quặn đau, cô không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng đành phải trầm mặc.

Thật ra, mặc kệ là người Trung Quốc hay là người Nhật Bản, người không tham gia chiến tranh đều là người bị hại, cuối cùng, bị thương tổn vẫn là những người đó.

Cứ như vậy, Phồn Cẩm cứ câu có câu không trò chuyện với đứa bé trai, đến lúc chiều, trạm cứu hộ lại có thêm mấy người nữ đến, Phồn Cẩm không cách nào phân thân, đàng phải dặn dò bà lão cứu hộ vài câu, tự mình cũng gia nhập vào hàng ngũ cứu trợ.

Đến khi hết thảy xong xuôi, cũng đã là chạng vạng, cô đi vào phòng bệnh thăm người phụ nữ kia trước, cô ta vẫn bị trông coi chặt chẽ, nhìn thấy Phồn Cẩm liền hỏi han tình hình đứa trẻ, tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ vẫn là đáng thương nhất, Phồn Cẩm nói đứa trẻ đã hạ sốt, vẫn đang ngủ, người phụ nữ lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Lại nói với cô mấy câu cảm ơn.

Phồn Cẩm đi gặp bác sĩ, cô khéo léo nói với hắn suy nghĩ của mình, bọn họ tuy là người Nhật Bản, nhưng mà, phụ nữ và trẻ em là vô tội.

Thầy thuốc chỉ lắc đầu, thần tình bất đắc dĩ.

“Phồn Cẩm, làm người Trong Quốc, chúng ta thật sự không có cách nào công bằng được, làm bác sĩ, chúng ta cũng chỉ có thể làm được đến nước này!”

Cuối cùng, lúc Phồn Cẩm bưng cơm chiều chậm rãi đi về phòng bệnh trẻ em, từ xa đã nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ, đền gần nhìn, mấy đứa trẻ chơi đùa thật vui vẻ. Nằm trên giường cười hi ha đùa giỡn.

Lúc này, đứa bé trai kia cũng đang ngồi bên cạnh một đứa trẻ da ngăm đen, nó được đưa đến một tháng trước, ở nhà bị đạn lạc làm bị thương, mất đi một chiếc chân phải, mà cha mẹ cũng đã chết.

Mấy đứa trẻ hét lên vui vẻ, đều là những đứa trẻ con nhà nghèo khổ, ồn ào túm tụm lại, còn đứa bé trai kia, đứng tại chỗ, nhìn cô. Muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng, lẳng lặng đúng. Khuôn mặt có chút ửng đỏ.

Chắc là xấu hổ đi, Phồn Cẩm đoán vậy, đứa trẻ này tuy rằng mới mấy tuổi đầu, nhưng chắc hơn nửa là trong nhà dạy dỗ rất nghiêm khắc, vẻ ngây thơ trên mặt đã thay bằng vẻ chín chắn hơn tuổi, bằng không mới vừa rồi người mẹ mới nói mấy câu cũng sẽ không lại liền ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Đổi lại đứa trẻ khác nhất định sẽ làm ầm lên.

Vì thế cô hòa ái vẫy vẫy tay với nó, “Lại đây, mỗi người đều có phần!”

Đứa bé trai kia suy nghĩ một lát, lại bước tới.

Phồn Cẩm đưa cho nó một hộp, nó ngoan ngoãn nói một tiếng “Cảm ơn!”

“Nhã Trị biết viết chữ!” Có một đứa trẻ giống như đang hiến vật quý, nói cho Phồn Cẩm.

Nhã Trị, thì ra cậu bé tên gọi là Nhã Trị. Phồn Cẩm gật gật đầu, nhìn gương mặt đứa trẻ kia hồng hào, lúc này mới phát hiện có dính mực nước, một đường dài kéo đến cổ.

Cô hơi buồn cười, quay đầu nói với đứa bé trai kia, “Lợi hại như vậy? Cháu viết được cái gì nào?”

Đứa bé trai đang ngoan ngoãn ăn cơm, ngửa đầu nhìn cô một cái, còn chưa mở miệng, đã có một đứa trẻ sôi nổi chạy qua, một lát sau, cầm một tờ giấy tuyên thành lại đây.

“Cô ơi!”

Lần đầu tiên, hắn nhẹ nhàng gọi Phồn Cẩm một tiếng.

Bộ dáng có chút xấu hổ.

“Để tớ, để tớ!”

“Để tớ đưa cô y tá xem, để tớ!”

Đầu bên kia, mấy đứa nhỏ tranh nhau cướp tờ giấy cho Phồn Cẩm xem, tờ giấy tuyên thành bị giằng kéo trong mấy bàn tay nhỏ bé.

“Đừng tranh, đừng tranh!”

Giấy tuyên thành bị kéo, ‘roẹt’ một tiếng, nháy mắt chia thành mấy mảnh, mấy đứa trẻ ‘a’ một tiếng, Nhã Trị ở bên cạnh Phồn Cẩm cũng kêu, vẻ mặt thất vọng.

Căn phòng mới rồi còn ầm ĩ nháy mắt yên lặng lại, đứa trẻ mặt ngăm đen nhếch miệng, nước mắt đảo quang hốc, “Thật xin lỗi, Nhã Trị!”

Mấy đứa trẻ còn lại cũng đều cúi đầu xuống.

Phồn Cẩm đang định lên tiếng, Nhã Trị đã mở miệng trước, “Không sao, tớ có thể viết lại, cha tớ dạy tớ rất nhiều lần, tớ sẽ viết lại!”

Phồn Cẩm vui mừng cười, đứa trẻ này tuy còn nhỏ, lại thật thông minh hiểu chuyện.

Nhã Trị nói xong, buông bát cơm trong tay, xoắn tay áo lên, bàn tay tròn trịu nhỏ nhắn cầm lấy bút lông trên bàn.

“Đây là tên tiếng Trung của mẹ!”

Nó nói.

Phồn Cẩm nhíu mày, mẹ cậu bé, chẳng lẽ người phụ nữ kia là người Trong Quốc?

Đang nghi hoặc, lại nhìn thấy Nhã Trị trải giấy tuyên thành lên bàn, vung bút viết, bàn tay dùng bút rất cứng cáp, vừa thấy liền biết đã luyện rất nhiều ngày, Phồn Cẩm cảm thấy kỳ quái, đứa trẻ này mới mấy tuổi, sao lại biết viết chữ bằng bút lông, hơn nữa, nó hẳn là người Nhật Bản đi, vì cái gì.

Hết thảy nghi hoặc được cởi bỏ khi Nhã Trị hân hoan giơ tờ giấy tuyên thành kia về phía cô.

Nụ cười trên mặt Phồn Cẩm trong nháy mắt đọng lại, ‘binh’ một tiếng, cà mèn trong tay cô nặng nề rơi trên mặt đất. Một lát sau, Phồn Cẩm nhắm mắt lại, nước mắt không nhịn được, vỡ đê tràn ra……

Đã từng, Phồn Cẩm nghĩ mình đã đủ kiên cường, nhưng tại một khắc này, cô cảm thấy mình đã điên mất.

Trước mặt, gương mặt vui vẻ của đứa bé trai khiến tờ giấy tuyên thành phá lệ chói mắt.

Trên đó, viết rõ ràng ba chữ:

Triệu Phồn Cẩm!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.