Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 49




Nếu thời gian có thể dừng lại tại đây, vậy thì cuốn truyện “Tình yêu trồng răng” có phần mở đầu khá thú vị này chắc chắn sẽ trở thành một tấn bi kịch đáng buồn.

Nếu thời gian có thể dừng lại tại đây, vậy thì nước mắt của Trần Lãng sẽ cạn, sự băn khoăn do dự của Du Thiên Dã cứ kéo dài mãi, và chiếc máy bay đưa Bao Huân trở về Bắc Kinh sẽ ở lại Đức mãi mãi, khiến mọi người mỏi mắt chờ đợi.

Dĩ nhiên, thời gian không dừng lại tại đó mà vẫn tiếp tục chạy theo chiều kim đồng hồ, ý muốn nói với mọi người rằng: khi tất cả mọi thứ chưa chạm đến điểm tới hạn của nó, thì luôn có thể xuất hiện những chuyển biến bất ngờ.

Chuyển biến này đến một cách vô cùng bất ngờ, khiến người không bị phòng bị, ai nấy đều ngã ngửa.

*

Một tuần sau, trên các tờ báo lớn ở Bắc Kinh đều dành ra một vị trí bắt mắt để đăng tải một mẩu tin tức thế này: “Các đối thủ mạnh bắt tay hợp tác với nhau, Hạo Khang và Bác Văn tạo ra nguyên mẫu trong nha khoa.”

Lâm Hiểu Tuyền tức tối đến độ vo tròn tờ báo thành một nắm giấy, cả giận nói: “Họ nghĩ làm vậy là có thể giải quyết được vấn đề sao? Không dễ thế đâu!” Vừa dứt lời, cô ta đứng phắt dậy định ra ngoài.

Chủ tịch nha khoa Hạo Kiện – Lưu Tử Kiện ngăn Lâm Hiểu Tuyền lại: “Em đứng im đó cho anh! Em chưa quậy đủ hay sao, còn muốn gây rắc rối đến bao giờ nữa?”

Lâm Hiểu Tuyền dừng bước, lùi lại đi đến trước mặt Lưu Tử Kiện, giận tái mặt nói: “Anh nói thế là có ý gì? Sao em lại gây rắc rối chứ? Anh nên biết rằng tất cả những thứ em làm đều vì lợi ích của công ty!”

Lưu Tử Kiện nhìn cô vợ xinh đẹp vẫn mơn mởn trẻ trung của mình qua lớp kính mắt của cặp kính gọng vàng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vì lợi ích của công ty à? Vì lợi ích của công ty nên em mới tạo ra bài báo đó, cái gì mà ‘So sánh độ xa xỉ của các phòng khám nha khoa’? Em nên biết rằng vốn dĩ vị trí của chúng ta và Hạo Khang không cách biệt là bao nhưng em làm như vậy, ngoài đánh vào Hạo Khang, nó còn làm ảnh hưởng đến danh dự của nha khoa Hạo Kiện nữa đấy!”

Không đợi Lâm Hiểu Tuyền tỏ thái độ, Lưu Tử Kiện nói tiếp: “Anh cho em làm tổng giám đốc không phải là muốn để em biến Hạo Kiện thành đối tượng chỉ trích của mọi người!”

Lâm Hiểu Tuyền đang định lên tiếng thì Lưu Tử Kiện đã xua tay: “Thực ra anh không hiểu lắm động cơ để em làm như vậy, cũng không muốn nghĩ nhiều chỉ cần không đi quá giới hạn, anh cũng chẳng hỏi nhiều. Nhưng em ngày càng quá đáng, bây giờ em muốn dùng nha khoa Hạo Kiện để ép Hạo Khang và Bác Văn phải đấu với nhau đúng không? Nếu thật vậy, anh không thể không thu hồi tất cả quyền lực của em!”

Lâm Hiểu Tuyền chợt ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Anh muốn thu hồi chức danh tổng giám đốc của em?”

Lưu Tử Kiện nhìn Lâm Hiểu Tuyền bằng ánh mắt thoáng đăm chiêu: “Anh cũng có suy nghĩ đó. Con còn nhỏ, đang là lúc nó cần mẹ nhất, em nên về nhà bình tâm lại đi.”

Lâm Hiểu Tuyền vẫn định cự lại thì đúng lúc này thư ký gõ cửa rồi đi vào: “Tổng giám đốc Lâm, có một cô gái tên là Đường Uyển muốn gặp chị.”

Lâm Hiểu Tuyền nhìn Lưu Tử Kiện với vẻ chột dạ rồi nói với thư ký: “Không phải tôi đã dặn cô nếu cô ta đến thì bảo tôi không ở đây hay sao?”

Cô nàng thư ký lắc đầu vẻ khó xử: “Em nói rồi nhưng cô ấy bảo hôm nay cô ấy quyết đợi đến khi nào chị về mới thôi.”

Lâm Hiểu Tuyền đang định quở mắng thì Lưu Tử Kiện nhìn cô đầy chế giễu: “Em đi hay anh đi đây? Việc gì nên kết thúc thì hãy chấm dứt nó đi, em đã đồng ý làm gì cho người ta rồi?”

Lâm Hiểu Tuyền im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Cô ta nói sẽ lấy trộm tư liệu về các ca bệnh phức tạp của nha khoa Hạo Khang cho em, đổi lại là cơ hội làm việc ở Hạo Kiện. Giữ lại loại người ăn cháo đá bát ấy cũng như giữ lại một mầm họa.”

Lưu Tử Kiện hiểu ngay, anh lườm Lâm Hiểu Tuyền một cái rồi quay lại nói với thư ký: “Cô mời Đường Uyển đến phòng họp, tôi sẽ đích thân nói chuyện với cô ta.”

*

Khác với không khí lạ lùng ở nha khoa Hạo Kiện, các quản lý cấp cao của nha khoa Hạo Khang ai nấy đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, vì cuộc sống thực tế luôn chênh lệch rất lớn so với dự đoán của con người, cũng giống như trò chơi “con chuột điên khùng” vậy, mỗi lần bạn cảm thấy nên nhảy về phía trước thì nó lại chuyển ngoắt thành góc 90 độ, khiến bạn không kịp chuẩn bị. Kết quả cuộc bình chọn “mười phòng khám hàng đầu” vừa được công bố chưa bao lâu, đôi khi nghĩ lại thấy thật buồn cười, rõ ràng mới cách đây không lâu còn cạnh tranh nhau đầy khốc liệt, thế mà kết quả cuối cùng lại khiến người ta không biết nên cười hay khóc nữa. Nha khoa Hạo Khang, nha khoa Hạo Kiện và cả nha khoa Bác Văn, tất cả đều nằm trong top đầu của bảng xếp hạng, chú thích được đưa ra thật khiến người ta không biết phải nói gì: không xếp được thứ tự.

Nếu nói kết quả cuộc bình chọn mười phòng khám hàng đầu đã khiến người ta rớt kính mắt thì bây giờ, Đặng Vĩ cầm tờ báo đọc nghiền ngẫm thật lâu, rồi rầu rĩ nói: “Không phải tôi không hiểu, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh!”

Sức khỏe của Du Thiên Dã đã dần hồi phục, sau khi trở lại Hạo Khang, anh nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thường ngày của mình, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Thực ra chúng ta đều chỉ là tôm tép, có hiểu hay không cũng vậy thôi.”

Đặng Vĩ suy nghĩ một lát rồi nói: “Cảnh giới của lão gia đúng là cao thật, chúng ta là người thường, không tài nào hiểu được.” Dứt lời, anh ta cúi xuống liếc nhìn Bao Huân đang im lìm: “Cậu thì sao? Cậu cũng không biết gì đúng không?”

Bao Huân ngẩng lên, nét mặt ngây thơ vô tội: “Dĩ nhiên em không biết gì rồi.”

Đặng Vĩ phẫn nộ, tỏ vẻ không tin: “Vậy một nghiên cứu sinh tài giỏi chuyên ngành MBA hãy giải thích cho chúng tôi hiểu, chiến lược liên minh mà bài báo này nói nghĩa là thế nào?”

Câu hỏi này đối với Bao Huân chỉ đáng gọi là “muỗi”, anh nói luôn không cần nghĩ: “Chiến lược liên minh, nghĩa là hai hoặc nhiều hơn hai công ty xí nghiệp, để đạt tới mục tiêu chiến lược chung, họ quay sang hợp tác với đối phương, hành động trên cơ sở chấp nhận cùng phiêu lưu và cùng có lợi.”

Đặng Vĩ nghẹn họng, nhìn Bao Huân bằng ánh mắt trân trối: “Không thể nào, chúng ta cùng phiêu lưu với nha khoa Bác Văn? Cùng có lợi? Có khả năng ấy sao?”

Bao Huân suy nghĩ một lát rồi tỏ vẻ nghiêm túc: “Nếu Sina và Sohu có thể hợp tác, Baidu và Google có thể bắt tay nhau thì Hạo Khang và Bác Văn cũng có thể.”

Đặng Vĩ bị Bao Huân làm rối cả đầu: “Cậu nói thế là sao? Tôi chẳng hiểu gì cả.”

Bao Huân thở dài: “Nghĩa là cùng phiêu lưu, cùng chia sẻ lợi ích không phải một việc quá bất khả thi.”

Diệp Thần là người duy nhất có thể phân tích vấn đề một cách cẩn thận: “Thực ra ý đồ của những hàng chữ trên mặt báo rất dễ hiểu, sự hợp tác giữa Hạo Khang và Bác Văn chỉ là một giả thiết thôi, hoàn toàn không nhắc đến quyền sở hữu, cũng không ràng buộc bằng pháp luật mà chỉ là quan hệ liên minh trên cơ sở hỗ trợ lẫn nhau. Nó chỉ thông qua một cái gọi là ‘Hiệp ước mềm’ hợp với tiêu chuẩn của mỗi bên, các bên cùng giúp đỡ nhau và cùng có lợi.” Suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Thực ra chiêu này rất hay, mặc dù Hạo Khang và Bác Văn trên danh nghĩa là hợp tác nhưng bề ngoài lại là quan hệ bạn tốt giúp đỡ nhau, hóa giải những ảnh hưởng bất lợi từ bài báo trước kia với Hạo Khang. Hơn nữa, nha khoa Bác Văn nổi tiếng là dễ thu hút vốn từ nước ngoài đồng ý giúp đỡ chúng ta, còn đồng hạng với chúng ta trong cuộc bình chọn “10 phòng khám hàng đầu”, cán cân giữa hai bên càng thêm cân bằng.” Dừng lại một lát, Diệp Thần nói tiếp: “Chiến lược liên minh giữa Bác Văn và Hạo Khang chỉ có lợi chứ không hề có hại. Em chỉ không hiểu tại sao lại không sớm hơn hoặc muộn hơn một chút mà lại chọn vào đúng thời điểm này?”

Đặng Vĩ nói khẽ: “Tôi cũng không hiểu, dù có liên minh đi chăng nữa, thì tại sao lại với Bác Văn? Là kẻ thù hay bạn bè còn chưa rõ mà.”

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nói đến đây, Bao Huân liền giận ra mặt: “Lão Đặng, anh vẫn cho Trần Lãng là quân gián điệp đấy à?”

Đề tài này thật quá nhạy cảm khiến cả căn phòng chợt im lặng như tờ. Những chuyện xảy ra trong tuần vừa qua thật khiến người ta hoang mang, ví dụ như Trần Tụng chạy đến nha khoa Hạo Khang làm ầm ĩ một trận, bị Vương Hâm vừa kéo vừa lôi ra ngoài; ví dụ như Bao Huân vừa từ Đức về đến nơi đã tự nhận hết lỗi lầm của vụ việc thẻ tẩy răng miễn phí, khẳng định mình nhất định sẽ tìm ra chân tướng thật của mọi việc rồi sẽ công bố với bàn dân thiên hạ trong thời gian gần nhất. Anh còn nói mối quan hệ giữa Trần Lãng và nha khoa Bác Văn, cô đã nói với anh từ lâu, không cố ý giấu diếm, cũng không phải bí mật.

Diệp Thần nhìn Du Thiên Dã vẫn im lặng từ nãy đến giờ, trên khuôn mặt xanh xao của anh dường như không có biểu cảm gì. Chị suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Bao Huân, sau khi về nước cậu có gặp Trần Lãng không?”

Bao Huân ủ ê: “Không.” Trần Lãng quả thực như đã biến mất khỏi thế gian, không một lần nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Nhưng sau một chốc lát ủ ê, Bao Huân lại phấn chấn: “Em đã nói với các anh chị hàng nghìn vạn lần rồi, em biết bối cảnh của Trần Lãng ở nha khoa Bác Văn từ lâu lắm lắm rồi, cô ấy tuyệt đối không phải gián điệp.”

Lúc này Du Thiên Dã lại bất ngờ quay sang: “Cậu biết từ lâu rồi à? Chính miệng cô ấy nói với cậu?”

Bao Huân gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Du Thiên Dã: “Thực ra anh đáng lẽ phải hiểu Trần Lãng hơn em, cô ấy sao có thể làm chuyện như vậy được?”

Du Thiên Dã không nói gì, nét mặt khó đoán. Đặng Vĩ nói với Bao Huân: “Chứng cứ đâu? Tôi chỉ cần chứng cứ thôi. Tôi có Đường Uyển chính miệng làm chứng đây này!”

Bao Huân hừ một tiếng: “Lời tố cáo của con bé Đường Uyển đó mà anh cũng tin à?” Ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em có tìm nó vài lần nhưng bây giờ nó vẫn chưa nói năng rõ ràng được. Nhưng anh cứ yên tâm, em sẽ mang chứng cứ đến cho anh nhanh thôi. Còn Vương Thượng ở công ty quảng cáo, cậu ta ngày mai sẽ đi công tác về, em nhất định sẽ tìm được manh mối!”

Trái tim Du Thiên Dã đập thình thịch, quay sang nhìn Bao Huân, anh chỉ thấy vẻ kiên định và quyết tâm trên đó, lòng anh rối như tờ vò. Đang suy nghĩ thì tổng giám đốc Lưu gõ cửa đi vào: “May quá mấy đứa đều ở đây, tối nay có tiệc rượu ở Lâm Hồ Hiên, mấy đứa không được trốn đâu nhé!”

Mấy người trong phòng đồng loạt ngẩng lên: “Lý do là gì ạ?”

Tổng giám đốc Lưu nói ngắn gọn: “Chúc mừng chiến lược liên minh của Bác Văn và Hạo Khang được thành lập!”

Mọi người đều nhìn ông trân trối, ông bèn nói thêm: “Tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Bác Văn cũng tới, mấy đứa phải đi hết, nhất là tổng giám Du và chủ nhiệm Đặng, lão gia dặn riêng hai người không được vắng mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.