Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 47




"Lucy!" Danny thở hào hển khi ra mở cửa sau khi được báo là cô có khách. Cô quăng hai tay vòng quanh Lucy, ôm cô ấy thật chặt, nhưng một cái liếc mắt tới biểu hiện trên khuôn mặt cô bạn khiến Danny thêm vào, "Có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta đi dạo được không? Chị cảm thấy không thoải mái lắm, ở một nơi như thế này."

Danny hiểu. Lucy không chỉ là một gái điếm, cô ấy ăn mặc giống như vậy và thật lạc lõng trong khu phố này. Cô ngạc nhiên là Lucy đã có thể đi sâu vào đây đến thế mà không bị ai đó cố gắng đuổi đi.

"Đi đến chỗ công viên đi," Danny gợi ý, nắm lấy tau Lucy và dẫn cô băng qua đường. "Làm thế nào chị đến được tận đây?"

Lucy cười khi nghe nhắc đến. "Tìm được một chiếc xe ngựa cho thuê. Anh ta đã rất vui vẻ với chị, anh ta đã hơn cả sẵn lòng đưa chị đến đây. Thực tế" - cô quay lại để gửi một nụ hôn gió đến anh chàng đánh xe đang chờ ngay dưới phố - "anh ta cũng sẽ đợi để đưa chị về nhà nữa."

"Em không ngờ đến một cuộc viếng thăm sớm thế này. Em thậm chí đi chưa được một tuần."

Danny đã sử dụng một ít trong số tiền bà Robertson đưa cho, thuê một thằng nhóc cạo ống khói, để mang địa chỉ mới của cô đến cho Lucy. Bà Appleton đã viết ra hộ cô, và thằng nhóc đã hơn cả vui vẻ giúp cô đưa thư, vì trong mùa hè nó không có nhiều việc làm như mùa đông.

"Tuy nhiên, thật tuyệt khi được gặp lại chị," Danny nói khi họ ngồi xuống một băng ghế, con phố vẫn trong tầm nhìn.

"Chị đã sợ là em sẽ không kiếm được việc làm sớm, với tất cả những rắc rối mà em gặp phải những lần trước. Nhưng hóa ra em đã đỗ lại ngay ở một chỗ rất đẹp. Nhìn em này. Chị hầu như không nhận ra em trong bộ trang phục dễ thương này. Và thật sự chị đã bật ngửa khi người đánh xe chỉ cho chị căn nhà. Em thích ở đây chứ? Dĩ nhiên rồi, làm sao có thể không thích!"

"Em phải làm quen dần, nhưng những người trong đó rất tốt bụng và sẵn sằng giúp đỡ. Thậm chí họ còn đang dạy em nói năng cho tử tế hơn."

"Chị có nhận ra, và không phải là tử tế hơn. Em đã từng nói năng tử tế đến mức nó khiến tai chị đau."

Danny cười khúc khích. "Không, nó không. Chị đã luôn véo em khi em lỡ miệng, trong lúc chị dạy em."

"Chị chưa bao giờ véo đau, chỉ không muốn em bị đá ra vì không phù hợp. Tuy rằng thật ra mà nói, chị luôn cho rằng em sẽ không ở với bọn chị lâu, rằng gia đình em sẽ đến tìm và mang em đi."

"Chị nghĩ thế thật à?"

Danny đã từng hi vọng điều tương tự. Trong nhiều năm, cô đã khóc cho đến khi ngủ thiếp đi vì những người cha mẹ mà cô không thể nhớ được. Nhưng khi cô đủ lớn để suy nghĩ về nó một cách có logic, cô buộc phải thừa nhận mình không còn gia đình nào khác ngoài nơi mà Lucy đã mang cô đến. Nếu có một người họ hàng nào đó, thậm chí họ hàng xa đi nữa, chẳng lẽ cô Jane đã không nhắc đến hoặc cố gắng liên lạc với họ?"

Nhắc nhớ đến việc đằng nào cô cũng bị tống ra khỏi băng, nhiều năm sau đó, khiến cả hai người cùng tĩnh trí lại. "Đã đến lúc em đi con đường của em rồi, Danny, và nhìn xem nó đã trở nên tốt đẹp thế nào."

"Em biết, nhưng em vẫn nhớ tất cả mọi người."

"Em có thể thỉnh thoảng về chơi mà. Nhớ chìa vào mũi Dagger cho anh ta thấy em đã tự mình làm tốt thế nào nhé. Nói đến cái mũi của anh ta, nó bị gẫy."

Danny nhấp nháy mắt. "Tốt cho anh ta. Lúc này thì em chả có chút thông cảm nào với anh ta cả. Nhưng chị không tới đây chỉ để thông báo với em chuyện đó đấy chứ?"

"Thực ra thì, đúng vậy," Lucy nói, giờ không còn thoải mái nữa. "Chị không có mặt khi chuyện xảy ra, nên không nhìn thấy người đàn ông đã làm việc này, nhưng hắn đã quần Dagger kha khá để bắt anh ta nói ra em đã đi đâu."

"Em á?"

"Aye, dĩ nhiên Dagger không thể nói điều mà anh ta không biết. Thằng nhóc mang địa chị của em gặp chị trên phố, vậy nên Dagger không biết chị có nó."

"Nhưng người đàn ông đó tìm em?"

Lucy gật đầu. "Hắn không để lại tên hay lý do tại sao hắn tìm kiếm em. Nhưng hắn làm Dagger sợ, và em biết Dagger không mấy khi bị dọa dẫm. Và điều đó cũng làm chị sợ, vì nếu hắn có thể đánh Dagger chỉ để tìm được em, hắn có thể cũng muốn làm hại em. Và giờ Dagger đã biết rồi."

"Cái gì?"

"Rằng em là con gái. Tên đàn ông gọi em là 'con nhóc tóc bạch kim'."

Danny nhăn mặt. "Anh ta có giận dữ lắm không?"

"Anh ta qúa bận rộn chuyển bọn chị đến một chỗ mới để tên đó không tìm được bọn chị lần nữa, và chăm sóc cái mũi và những vết bầm dập khác. Khó nói được là anh ta giận dữ về những gì vừa xảy ra hay về sự giả trang của em."

"Chị có nghĩ đấy là người nào đó em đã từng trộm không?"

"Chị không thể nghĩ ra lí do nào khác. Nhưng em vẫn luôn cẩn thận để không bị nhìn thấy."

"Em biết, nhưng-" Danny ngưng lại nửa chừng khi một phỏng đoán xuất hiện trong đầu cô.

"Cài gì?"

"Quý ông em trộm tối hôm đó, người hầu của ông ta đã nhìn thấy em. Và mặc dù em đã gỡ được ra khỏi đó, ngày hôm sau ông ta sẽ biết em là một tên trộm, khi những đồ trang sức của Quý ông đó bị phát hiện đã mất tích. Quý ông đó hóa ra cũng là một tên trộm, nên có lẽ ông ta cũng biết thuê một tên côn đò để truy nã em."

"Điều đó nghe không tốt chút nào." Lucy nói một cách căng thẳng.

"Không, nó không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.