Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 42




Lăng Xung Tiêu nhìn thấy Thẩm Luyện tỏ ra ngạc nhiên, bèn hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ ngươi đã từng nghe bài thơ này hay sao?"

"Dường như trước kia đã từng nghe rồi, bài thơ này có phải do một đạo nhân họ Vương sáng tác?"

"Chuyện này thì ta không rõ lắm, lúc ấy tổ sư còn thấy bên dưới bài thơ có khắc một hàng chữ nhỏ, trên đó viết"Cố nhân tàng dĩ khứ, kỳ tự do tồn, dư tâm nhược quý tử hồ", ký tên lại là một chữ Lý."

Lúc đó tổ sư thầm nghĩ bài thơ trên cây này chắc do một người tên là "Tàng Chi Nhân" lưu lại, mà chữ Lý kia có lẽ là một vị cố nhân của "Tàng", còn "Quý tử" là điển cố gì thì tổ sư cũng không có đầu mối phán đoán.

Tổ sư đang chìm trong nghi hoặc, lại bỗng nhiên ngửi được một luồng gió tanh từ trong rừng mai, lúc hắn quay đầu nhìn lại, lập tức chân tay bủn rủn, hóa ra sau lưng là một con Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ.

Xưa nay gió theo rồng, mây theo hổ, đôi mắt của con hổ kia cong vút, trên trán có hoa văn màu trắng.

Nó nhìn chằm chằm tổ sư rồi đột nhiên vồ một cái.

Tổ sư sợ đến nỗi lùi nhanh về sau, sau đó thì ngạc nhiên không thôi, vì con hổ kia không vồ giết hắn được mà bị ngừng giữa không trung, giống như có một sợi dây vô hình treo nó lơ lửng giữa bầu trời.

Lúc ấy tổ sư chỉ nghe được một tiếng trẻ con lanh lảnh, nói: "Ngươi là người phương nào, sao lại đến được nơi này?"

Tổ sư nhìn thấy con hổ kia từ từ hạ xuống ở nơi khác, một nữ đồng tử (*bé gái) chẳng biết đã ngồi lên lưng hổ từ bao giờ, tóc búi thành chỏm, trên tay đang cầm một cây sáo trúc màu xanh lục.

Nữ đồng kia nhìn không quá sáu bảy tuổi, da dẻ dường như trong suốt, lộ ra phần cổ tay trắng ngần, không thua sương tuyết, nhìn xa xa giống như trăng đêm thanh lãnh, nói chuyện lại không khác gì người trưởng thành, tay cầm lấy sáo mục.

Tổ sư ngạc nhiên hỏi: "Tiếng sáo khi nãy là do ngươi thổi sao?"

"Hóa ra chỉ là tục nhân đi lạc vào núi, quên đi, đợi chút nữa sẽ nói chuyện với ngươi sau."

Sau đó lại nhìn về hướng bây bắc, đột nhiên có mấy chục luồng hồng tuyến bay đến.

Mà trong hồng tuyến này tựa hồ có người, hung dữ thét lên: "Lý Thanh Thủy hôm nay nhất định ta phải tiễn ngươi vào Luân Hồi."

Nữ đồng nhìn hồng tuyến, rồi hơi liếc sang tổ sư một cái, dưới chân con Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ kia đột nhiên sinh ra một đám mây đen, bay nhanh về nơi hồng tuyến xuất hiện.

Đêm đó hướng tây bắc không ngừng vang lên tiếng xé gió rung trời, còn có rất nhiều hào quang năm màu, vô số luồng hồng tuyến đan xen ngang dọc.

Mãi đến khi sắc trời sắp sáng mới biến mất không còn tăm hơi.

Trong rừng mai nơi tổ sư đang ở có một ngôi nhà đá, hắn đợi đến lúc bình minh cũng không thấy nữ đồng trở về, lại từ trong phòng đá tìm được một bức tranh, ba quyển kinh thư và một cái mõ.

Về sau tổ sư không đợi được nữ đồng nữa, liền mang theo đồ vật trong nhà đá ra ngoài, hắn không đi hướng tây bắc mà đi về hướng đông nam. Ngọn núi kia không biết lớn bao nhiêu, tổ sư phải đi mười mấy ngày mới tới được bờ biển đông nam, sau đó ở bờ biển cẩn thận tu luyện một quyển công pháp trong đó, đến khi được thành tựu, mới kết gỗ làm bè, trở về lục địa."

Nói đến đây, Lăng Xung Tiêu hơi mỉm cười bảo: "Hiện tại ngươi biết lai lịch của Thần Túc Kinh này rồi chứ."

Thẩm Luyện nhẹ giọng nói: "Xem ra Thần Túc Kinh chính là một quyển bí tịch trong đó rồi? Còn mõ kia chính là cái mõ ông thường gõ phải không?"

"Ngươi đoán không sai, ba quyển kinh thư một quyển gọi là 'Minh Ngọc Công', một quyển gọi là 'Thần Túc Kinh', cả hai quyển có chút giống nhau, nhưng xét về uy lực thì Minh Ngọc Công còn đáng sợ hơn vài phần, cả hai đều yêu cầu tư chất cực cao mới có thể tu luyện, điểm khác duy nhất chính là, tuy Minh Ngọc Công uy lực lớn, lại không hoàn chỉnh. Tên kia luôn cho rằng sư phụ bất công, lại không nghĩ rằng sư phụ biết tính tình hắn cực đoan, nếu tu luyện Minh Ngọc Công, bởi vì công pháp không hoàn chỉnh nên chắc chắn sẽ tổn thương bản thân, thế nên mới để lại cho hắn Thần Túc Kinh.

Còn thiên tư ta quả thật cao hơn hắn một chút, sư phụ luôn hy vọng ta có thể hoàn thiện môn công pháp này, tuơng lai truyền lại cho môn nhân.

Những năm gần đây, quả thật ta có lĩnh ngộ, dựa vào môn võ công này tiến vào cảnh giới 'hàng Bạch Hổ' trong Đạo gia, có thể kéo dài tuổi xuân, nhưng nói muốn hoàn thiện môn tuyệt học có một không hai này, thật sự là quá sức với ta rồi.

Ta vì nó mà lãng phí quá nhiều thời gian nên cũng không định truyền cho ngươi "Minh Ngọc Công", tránh làm chậm trễ tiền đồ của ngươi.

Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm mấy năm nay của ta, "Minh Ngọc Công" tuy rằng rất tinh vi thâm ảo, nhưng căn bản thì nó thoát thoai từ "Thần Túc Kinh", đều là Huyền Môn chánh tông.

Nếu ngươi có thể luyện Thần Túc Kinh đến cảnh giới cao thâm, chắc chắn sẽ thu hoạch không ít, có hy vọng bước lên con đường trường sinh."

Thẩm Luyện nghe Lăng Xung Tiêu nói nhiều như vậy, lại đột nhiên nghĩ tới, "Thần Túc Kinh" kia hình như trước đây hắn đã từng đọc trong một quyển tiểu thuyết Kim Dung nào đó. Hắn mơ hồ phỏng đoán liệu thế giới này có liên hệ gì với nó không, chẳng qua chỉ là một quyển tiểu thuyết, nếu có thể kết hợp với cảm ngộ bây giờ của hắn thì cũng không khỏi quá khó tin rồi.

Tiểu thuyết cuối cùng vẫn là tiểu thuyết, mà hắn lại đang thật sự sống ở dị giới.

"Quyển kinh thư thứ ba, chẳng lẽ là Diệt Thần Kiếm Kinh."

Thẩm Luyện từ từ nói.

"Không sai, kiếm này uy lực to lớn, đã không còn thuộc về võ học giang hồ mà giống như tiên gia diệu pháp, chẳng qua từ đời của tổ sư đến nay, kẻ tu luyện thuật này đều không chết nhắm mắt, cho nên sau này mới nghiêm cấm môn nhân tu luyện. Nếu hắn truyền nó cho ngươi, thứ nhất là không muốn để cho môn kiếm thuật lợi hại này thất truyền, thứ hai chắc có lẽ hắn cũng không có ý tốt gì với ngươi rồi."

Lăng Xung Tiêu cười lạnh nói, trên đời này kẻ hiểu rõ người áo xanh nhất không ai ngoài hắn, nhưng sau khi trải qua chuyện của người áo xanh, Lăng Xung Tiêu đã không muốn chấn chỉnh lại môn phái nữa, nếu Thẩm Luyện đã có duyên, vậy thì cứ truyền cho hắn đi, xem như không đến nỗi cắt đứt truyền thừa.

"Thiên mệnh bất túc úy, tổ tông bất túc pháp (*mệnh trời không đủ khiến ta sợ, tổ tông không đủ để ta lấy làm mực thước), ta cũng không sợ những chuyện đó." Thẩm Luyện trả lời như thế, dưới cái nhìn của hắn, sở dĩ những người luyện Diệt Thần Kiếm kia chết oan chết uổng đều do thần hồn bản thân không mạnh mẽ, còn dám dựa vào thuật này tấn công cường địch, khiến cho thần hồn bị thương nghiêm trọng, dù có thể tĩnh dưỡng khôi phục, nhưng sau đó lại tiếp tục đem ra dùng, lưu lại hậu hoạn, càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng không phải hủy diệt thế giới mà lại hủy diệt chính mình.

Tính tình của người áo xanh như vậy, một nửa là do chính hắn, nửa còn lại có lẽ bởi vì Diệt Thần Kiếm mà nên.

Hắn tu hành thuật này chỉ để hộ thân, tuyệt không mê muội lao vào đấu tranh chém giết, muốn tu hành, trước tiên phải tu tâm, nếu như nội tâm mình cũng không thể điều khiển mà một mực phóng túng, đó chắc chắn không phải là đạo trường sinh lâu dài.

Cứ thế liên tục ba ngày ba đêm, Lăng Xung Tiêu giải thích hết các cửa ải tu hành cho Thẩm Luyện hiểu rõ.

Rồi sau đó để lại một lá thư, lặng lẽ ra đi, cũng không cho Thẩm Luyện biết hắn đi nơi nào.

Sáng sớm hôm nay, là thời điểm khách sạn của Thẩm Luyện khai trương lần thứ hai, không có tiến hành nghi thức gì quá long trọng.

Bốn chữ "Đồng Phúc khách sạn" ban đầu đã được đổi lại thành "Hữu Gian khách sạn".

Chỉ thấy trên cột cửa bên phải có dán: "Hữu nhã khách thời thường huệ cố"

Còn cột cửa bên trái thì dán: "Gian văn sạn tổng thị hoan nghênh"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.