Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 35




Tống Tử Hiên nói: “Hay là cô nương đi trước đi, ngộ nhỡ bọn họ đổi ý, chúng ta đều không chạy thoát được”. Suy nghĩ một chút, anh ta duỗi tay chỉ một hướng, nói: “Nếu tôi không nhầm, cô nương đi theo hướng này, chắc có thể ra được đến bìa rừng”.

Tôi giận giữ nói: “Vừa rồi đã nói rồi mà, Phượng Hoàn tôi đâu phải hạng người như vậy”, rồi quan sát xung quanh một chút, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, giận dữ nói: “Thôi quên đi, để tôi cõng huynh đi đi!”.

Đáng tiếc là tôi đến chừng này tuổi, còn bị một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đầu leo lên tấm lưng phượng hoàng cao quý, sau này có bị Long Tam chê cười, danh dự mà tôi giữ gìn cả trăm vạn năm nay sợ là muốn mất sạch.

Tống Tử Hiên còn muốn nói nữa, nhưng tôi khoát tay, không để cho anh ta nhiều lời, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, quay đầu lại nói: “Leo lên đi”.

Cuối cùng anh ta cũng thấp giọng nói: “Vậy làm phiền cô nương”.

Sau đó một thân hình ấm áp leo lên trên lưng tôi, tôi giơ tay ra đỡ mông anh ta, đẩy anh ta lên cao hơn. Thân hình nam nhân trên lưng ta chợt căng thẳng, sau đó cũng từ từ thả lỏng.

Theo như những gì Tống Tử Hiên nói thì anh ta và tùy tùng của anh ta bị tách ra, nên tôi chỉ còn cách đưa anh ta đến nhà tôi ở tạm.

Bây giờ, anh ta đang ngồi trên chiếc ghế tôi thích, cắn hạt dưa mà tôi thích, uống trà Bích Loa Xuân tôi thích nhất.

Tôi đau khổ, hỏi Tống Tử Hiên: “Không biết Tử Hiên có dự định gì không?”.

Anh ta bình tĩnh nói: “Tại hạ đi lại không tiện, lại không dám làm phiền cô nương lần nữa cõng tại hạ về nhà, nên đành quấy rầy cô nương vài ngày, chờ tùy tùng tìm đến đây, lại tính tiếp”. Nói xong, lại nhíu mày, nói tiếp: “Nếu cô nương có điều bất tiện, xin cứ nói rõ, tại hạ mặc dù là đi lại bất tiện, cũng không dám đem đến thêm phiền phức cho cô nương”. Nói xong, lại cười dịu dàng với tôi.

Tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh ta, thì chỉ nhất thời cảm thấy tất cả hoa cỏ trong thiên địa này đều đang nở rộ trong đình viện bé nhỏ này của tôi, làm sao còn nhớ đến việc ngộ nhỡ anh ta ở lại lâu dài, bị anh ta phát hiện ra điểm bất thường thì làm sao bây giờ, chỉ luôn miệng nói: “Không phiền gì hết, Tử Hiên cứ tự nhiên”.

Tống Tử Hiên cứ như vậy mà ở lại phủ đệ nhỏ bé của tôi ở ngoại ô. Những ngày này, tiên sinh ở trà quán vừa lúc kể đến chuyện tình Thôi Oanh Oanh cùng Trương Sinh(13), tôi thật sự thích tính tình dám yêu dám hận của Thôi Oanh Oanh, nên thường hát vài ba câu ở trong viện.

Nếu tôi hát kịch ở trong đình viện, Tống Tử Hiên thường ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng nổi hứng, cũng hát vài câu tiếp lời.

Nếu tôi giặt quần áo trong sân, Tống Tử Hiên cũng ở bên cạnh yên lặng vẽ tranh, tình cờ tôi đi đến xem xem anh ta vẽ cái gì, thì lại phát hiện bức tranh của anh ta chỉ có một bóng hình mờ ảo, hình như, là bóng dáng một nữ tử.

Tôi hỏi Tống Tử Hiên vì sao không vẽ chính diện, anh ta lại nhìn ta cười dịu dàng: “Ban đầu điều làm tôi rung động, cũng là bóng dáng của nàng”.

Tôi lặng lẽ xoay người, cân nhắc hay là hôm nào có cơ hội, đi tìm Lão Quân xin mấy viên đan dược, bồi bổ đầu óc cho anh ta. Trong cơm canh mấy ngày sau, tôi cũng hấp cách thủy mấy cái óc heo cho anh ta.

Qua mấy ngày, tôi nghĩ thương tích của Long Tam chắc cũng đã tốt, cơn giận của Ngao Quảng chắc cũng đã bớt nhiều rồi, tôi muốn sớm quay lại Đông Hải thỉnh tội. Dù sao để lâu chỉ e rằng Ngao Quảng hiểu lầm là tôi cố ý, cơn giận mới lắng xuống lại bị thổi bùng lên mất thôi.

Nghĩ thế nhưng thường ngày tôi lại hay ngây người nghĩ: Tống Tử Hiên ở lại nơi này của tôi, tôi lại đi mấy ngày không về, chân anh ta có tật, hành động không tiện, lại không có tôi ở bên chăm sóc, chuyện cơm nước giặt giũ có nhiều điểm bất tiện.

Vì thế mấy ngày nay lúc tôi nhìn thấy Tống Tử Hiên cứ luôn muốn nói lại thôi, thật muốn hỏi anh ta vì sao tùy tùng của anh ta còn chưa tìm được anh ta, cũng thật là quá thất trách đi.

Cuối cùng, tôi cũng tìm được một biện pháp vẹn toàn.

Ban đêm, tôi đưa Thần Nông(14) tới, hỏi ông ta tật ở chân Tống Tử Hiên có phương pháp nào chữa khỏi hay không?

Thần Nông bấm đốt ngón tay tính toán, nói: “Tật ở chân của người này có từ lúc còn ở trong bào thai, nếu muốn chữa khỏi, cần phải dùng một số dược tính mạnh, nhưng lại sợ dược quá mạnh, anh ta là một người trần mắt thịt lại chịu không nổi”.

Tôi nhíu mày hỏi: “Có cách nào khác không?”.

Thần Nông nhìn tôi một lát, lại nói: “Cô cô là thượng thần thời Thượng cổ, tiểu thần cả gan nói thẳng, không biết cô cô có bằng lòng độ chút tiên khí cho người này hay không, nếu có tiên khí của cô cô, dù không dùng dược tính mạnh cũng không sao”.

Tôi vô cùng bối rối mà nhận đan dược từ tay Thần Nông, khoát tay cho ông ta rời đi.

Lại rón rén đi vào phòng Tống Tử Hiên.

Tống Tử Hiên đang ngủ say, lông mi dài phủ xuống đôi mắt thành một bóng mờ. Tôi nhìn anh ta… khuôn mặt thật tuấn tú, làm tôi cảm thấy khó nhịn được. Thật ra độ tiên khí cho anh ta cũng chẳng sao, có điều bị một lão phượng hoàng hơn sáu trăm vạn tuổi như tôi hôn một cái, nếu như Tống Tử Hiên mà biết, không biết có ghê tởm đến nỗi muốn nôn hay không nữa.

Tôi đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói với Tống Tử Hiên: “Lần này là tình thế bắt buộc thôi, sau này nếu huynh phát hiện, xin đừng trách tội tôi”. Tống Tử Hiên yên lặng ngủ, không hề có phản ứng. “Nếu huynh không nói gì, tôi coi như huynh đồng ý rồi đấy nhé”.

Hứ, tuy rằng anh ta đang ngủ, nhưng tôi đã xin lỗi trước rồi, nên không thể nói đây là lỗi của một mình lão phượng hoàng tôi được.

Tôi lấy tay giữ cằm của Tống Tử Hiên, cầm đan dược đưa vào miệng ngậm, nhẹ nhàng lại gần môi anh ta, hôn lên đôi môi mỏng vô cùng gợi cảm kia.

Người ở dưới thân tôi bỗng dưng mở mắt ra, cười nói: “Thì ra thường ngày chuyện nàng luôn muốn nói lại thôi với tôi, là muốn làm chuyện này phải không?”.

Tôi giật mình, suýt nữa thì đem cái mạng già này quăng mất. Khổ nỗi trong miệng lại đang ngậm đan dược, không thể nói chuyện, đành phải hạ quyết tâm, tay giữ lấy đầu Tống Tử Hiên không cho anh ta ngẩng đầu, sau đó cả thân mình bổ nhào lên trên người anh ta (động tác cụ thể xin tham khảo cảnh chó mèo đánh nhau), dùng sức chặn môi anh ta, cố gắng đẩy viên đan dược trong miệng sang miệng anh ta. Nhưng Tống Tử Hiên thật ra lại rất hợp tác hé miệng ra, ăn đan dược, còn không cẩn thận cắn phải cái lưỡi phượng hoàng cao quý của tôi, cho dù lão phượng hoàng tôi da dày thịt béo, nhưng dù sao đầu lưỡi cũng là chỗ mềm mại, nhất thời một cảm giác tê dại theo đầu lưỡi truyền đến. Tôi muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tống Tử Hiên vươn tay ôm chặt, đặt ở trên người anh ta.

Anh ta hổn hển nói: “Không ngờ A Hoàn cũng có lúc mạnh mẽ như thế, Tử Hiên thân thể yếu đuối, nàng phải trân trọng tôi một chút”. Nói xong ôm tôi đảo một vòng, biến thành anh ta ở phía trên tôi, lại cúi xuống cắn môi tôi.

Trong lòng tôi không ngừng lo lắng, lo lắng anh ta nếm được mùi vị thịt phượng hoàng của tôi, nhịn không được một hơi đem tôi ăn sạch. Thiên Bồng Nguyên Soái từng nói với tôi, ở Phù Tang(*) có một số người, có sở thích ăn sống tôm cá gì đó, còn gọi với mỹ danh là “sinh ngư phiến(**)”. Tôi tự thấy hương vị đôi môi của phượng hoàng hẳn là không kém hương vị mấy vật phàm trong biển kia, vậy tôi phải làm sao đây?

(*) Phù Tang: tức là nước Nhật Bản.

(**) Sinh ngư phiến: dịch theo từ ngữ là miếng cá sống, có thể hiểu là món sashimi của Nhật.

Cũng may Tống Tử Hiên chỉ cọ cọ môi vào môi tôi, rồi lại mút, cho đến khi làm hai cánh môi tôi tê dại, sưng vù, mới dừng lại nói: “Hôm nay tạm tha cho nàng, phần còn lại chờ đến khi chúng ta thành thân làm sau đi”.

Được thả tự do, tôi lập tức nhảy xuống giường, quay về trốn trong phòng mình. Phía sau còn truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tống Tử Hiên.

Tôi đau khổ, nhìn gương mặt với đôi môi sưng đỏ trong gương, vô cùng sầu não. Dáng vẻ này, nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn là sẽ bị nghi ngờ. Tôi còn nhớ lần trước ăn quá nhiều mù tạt, môi cũng bị sưng đỏ như vậy, đã bị Long Tam cười nhạo rất lâu. Nếu lần này Tống Tử Hiên nếm được hương vị thơm ngon của thịt phượng hoàng, mỗi ngày đều làm vài lần như vậy, tôi chẳng phải là thật sự thê thảm?

Tôi không ngủ được, nên tính xem khuyên nhủ Tống Tử Hiên như thế nào. Suy nghĩ của anh ta thật kỳ quái, tôi nhất thời không có biện pháp đối phó. Tuy rằng anh ta còn chưa có nói thẳng ra muốn đem tôi nấu chín để ăn, nhưng dù sao thì phụ thân cũng đã dạy tôi, phải đề phòng với những sự việc còn chưa xảy ra.

Tôi là lão phượng hoàng hơn sáu trăm vạn tuổi, vốn da dày thịt béo, hơn nữa từ xưa tới nay còn lười vận động, chất lượng thịt cũng không thể nào ngon được, mà quan trọng nhất là… tôi chính là ân nhân cứu mạng của anh ta mà, anh ta sao có thể lấy oán trả ơn cơ chứ!

Nếu là người khác muốn đem tôi nấu lên ăn, tôi tuyệt nhiên sẽ chẳng bận tâm, cùng lắm thì đánh kẻ đó hôn mê rồi bỏ chạy, tiếc rằng dáng vẻ của tên ngốc Tống Tử Hiên này thật hợp ý tôi, khiến tôi có chút luyến tiếc.

Hôm sau, lúc Tống Tử Hiên rời giường rất vui vẻ thoải mái, lại vui vẻ chuẩn bị đồ ăn sáng, rồi lại vui vẻ khi thấy tôi ăn hết đồ ăn, cuối cùng mới vui vẻ hỏi: “Đêm qua A Hoàn ngủ có ngon giấc không?”.

Không tốt, hết sức không tốt! Tôi cười nói: “Đêm qua tôi có chút mệt mỏi, liền ngủ sớm, không ngờ sáng nay vừa mở mắt đã thấy bình minh rồi”.

Tống Tử Hiên gật gật đầu, cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn tôi thật dịu dàng.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi thật rất giống ánh mắt ngày xưa tôi nhìn hạt dưa, chính là hạt dưa vị ngũ vị hương. Tôi cảm thấy tê dại từ đuôi chậm chạp tiến thẳng lên đến trên đầu, đáy lòng không khỏi run lên, cảm thấy cái ngày mà mình biến thành phượng hoàng cách thủy cũng không còn cách xa nữa.

Tôi hắng giọng nói: “Tử Hiên, có một số việc, tuy rằng huynh chưa nói, nhưng trong lòng tôi vẫn biết”. Vì vậy huynh không nên muốn nấu chín tôi!

Tống Tử Hiên nghe thấy vậy lại càng cười dịu dàng hơn, duỗi tay cầm móng vuốt của tôi, à không, tay của tôi: “Không vội, tôi có thể chờ câu trả lời của nàng”.

Trời ạ! Chẳng lẽ huynh thấy huynh có thể đợi được đến ngày tôi cam tâm tình nguyện để huynh hầm cách thủy tôi hay sao!!!

Tôi đi tới đi lui trong phòng nghĩ: ngày mai chân của Tống Tử Hiên lành rồi, anh ta cũng biết đường, có thể tự trở vể nhà, vậy tôi có thể yên tâm mà quay về Tiên giới.

Nửa đêm, tôi lén lút thu dọn hành lý, ảo não biến trở lại nguyên hình, bay theo hướng Thần Cung trở về núi Tê Ngô.

Tôi những tưởng rằng ra đi lặng lẽ thần không biết quỷ không hay, lại không hề biết rằng, đêm đó sau khi tôi rời đi Tống Tử Hiên cũng không ngủ, mà một mình lặng lẽ ngồi bên cửa sổ ngắm trăng. Cảnh tôi biến thành phượng hoàng bay đi bị anh ta nhìn thấy không sót tý nào, thậm chí anh ta còn thấy trên cánh tôi có treo một bọc hành lý màu lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.