Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 29: Dee




Đoàn Ngự Thạch là cái tên uy chấn bát phương, là cái tên mà các tộc đối địch ở phương Bắc phải kiêng kỵ, dân chúng Trung Nguyên có thể an cư lạc nghiệp chính là bởi vì có hắn trấn thủ biên quan.

Ải Tiên Hạp là nơi phòng ngự phương Bắc quan trọng, cũng là chỗ mà đội quân dũng mãnh thiện chiến - Hổ quân đóng đô lúc này.

“Đại tướng quân thật đúng là lợi hại!”

“Đương nhiên, điều đó không cần bàn cãi! Người có thể lấy một chọi trăm, khi đao rời vỏ, trong nháy mắt là mười đầu người rơi xuống, quân địch đều phải biến sắc.”

“Tướng quân xây dựng hệ thống phòng thủ, đồn điền, có hắn chỉ huy, quân dân đều đồng lòng, ai ai cũng phục tùng mệnh lệnh của hắn, cùng nhau chống ngoại xâm.”

“Bắc Thái ba lần xâm phạm, ba lần đều thất bại, bị chúng ta đánh cho tan tác, đại tướng quân thật anh minh oai dũng lãnh đạo quân chống địch.”

Một thiếu niên diện mạo nhỏ nhắn, đôi mắt tinh anh, cái mũi nhếch cao, miệng cắn bánh bao, bên trái lắng nghe, bên phải gật đầu, ở nhà bếp nghe nhóm đầu bếp không ngừng ca ngợi đại tướng quân.

" Thì ra hắn lợi hại như vậy sao?”

Thiếu niên vừa nghe, ánh mắt theo nội dung mà bắt đầu từ từ toả sáng.

“Tiểu tử, ngươi nếu nghe xong chiến tích nơi vực núi kia, nhất định đối tướng quân sẽ bội phục sát đất.”

“Vậy ư?” Thiếu niên vẻ mặt rất hưng phấn ra sức gật đầu: “Ta muốn nghe.”

Được tên tiểu tử cổ động, những người khác cũng đánh trống reo hò, đại thúc nọ càng thêm hưng phấn kể chuyện.

“Lúc đó, tướng quân chúng ta chỉ dẫn theo ba ngàn binh mã mà có thể đại phá mười ngàn đại quân, tướng quân không những anh dũng vô địch mà còn là một cao thủ binh pháp.”

Nhà bếp rộn ràng tiếng nói, thiếu niên nọ vừa nghe vừa trợn to hai mắt, lòng vô cùng hứng thú.

Không thể tưởng được đại tướng quân anh minh thần võ như thế , khó trách có thể thu phục lòng dân chúng, tiểu tử càng nghe càng hăng hái.

“Xin hỏi, vết sẹo trên mặt đại tướng quân là như thế nào có vậy?”

Đột ngột, cả gian bếp đang ồn ào bỗng dưng im bặt không một tiếng động.

Thiếu niên nghi hoặc nhìn trái phải, người người dường như bất động, đang uống trà cũng dừng lại, giặt đồ tay cũng đang trên không, phụ bếp tay cũng dừng cắt thịt… mọi người tựa hồ như bị điểm huyệt, không những tất cả đều bất động, còn dùng ánh mắt hoảng sợ trừng hắn.

Lạ nha, mình nói sai cái gì chứ? Bọn họ làm như đang gặp quỷ a.

Đầu bếp đại thúc nhìn hắn trách cứ nói: “Tiểu tử, không ai nói cho ngươi biết không được phép đề cập đến chuyện này sao?”

“Chuyện gì ạ?”

“Chính là chuyện ngươi vừa rồi mới hỏi?”

Tiểu tử nói lại: “Chuyện vết sẹo trên mặt phải không a?”

“Hư – hư – hư … “

Chỉ một câu nói, không khí xung quanh như hoảng sợ, giống như thiếu niên nọ đang nói cái gì thật ghê gớm, mọi người bối rối dùng ngón trỏ chặn miệng hắn, tròng mắt trừng to đối hắn.

“Ngươi trăm ngàn lần đừng nói đến chuyện đó nữa, cái gì cũng có thể đề cập, riêng chuyện đó là không được, trong doanh trại đây là đề tài cấm kỵ.”

Mọi người thấp giọng cảnh báo, hiện lên bộ dáng nếu bị người khác nghe được sẽ bị chặt đầu.

“Vì sao vậy a?”

Xem mọi người khẩn trương, thiếu niên lại càng tò mò.

“Không biết!”

“Hả?”

“Tóm lại là không thể đề cập.”

Thiếu niên nhăn nhíu mặt, quái lạ, muốn tìm người hỏi rõ chuyện này, cư nhiên lại không ai biết.

“Được rồi, được rồi, tiểu tử, lo làm việc đi, ít nói một chút, ra kho hàng đem ít củi về đây.”

Đại thúc quyết định chấm dứt đề tài này, miệng ra lệnh cho thiếu niên đi làm việc.

“Vâng.” Hỏi không được, tiểu tử đành đứng lên đi ra khỏi nhà bếp.

Lúc sau, tiểu tử nọ lại trở về.

“Đâu? Củi gỗ đâu?”

Tiểu tử vẻ mặt ngơ ngác: “Củi gỗ gì a?”

“Sao? Không có à?”

Một quyền trực tiếp hướng cái đầu nhỏ mà đánh, đau đến nỗi thiếu niên oa oa kêu to.

“Ngươi đang mơ mộng đi đâu đó? Đi đem củi về đây cho ta nhanh lên.”

Bị đá ra, thiếu niên vẻ mặt nhăn nhó vội vàng hướng kho hàng chạy đến.

Kỳ thật vị thiếu niên vừa rồi là Tô Dung Nhi giả trang.

Ở Hổ thành, nàng rất nhanh nghe được, thì ra là Đoàn Ngự Thạch là tướng trấn thủ biên quan, thống lĩnh mười vạn Hổ quân, hiện tại vẫn độc thân chưa hề có thê tử.

Biết được, nàng vô cùng hưng phấn, nhịn không được đắc ý, nghĩ thầm ánh mắt mình thật tốt.

Rời khỏi nhà bếp, hướng kho hàng đi tới, nháy mắt công phu, vị thiếu niên nhỏ nhắn có đôi mắt tinh nghịch biến thành một vị tráng sĩ binh lính có gương mặt chữ điền.

Vào quân doanh đã được bảy ngày, bảy ngày trước nàng cải trang thành vị binh lính tuần tra, thuận lợi mà vào quân doanh.

Nhưng thực trớ trêu, vừa lúc đó quân tình báo lại, người Bắc Thái bất ngờ xâm lấn, vì thế tướng quân dẫn binh mã ra tiền tuyến chống giặc.

Không nhìn thấy được Đoàn đại ca, nàng chỉ đành ở tại quân doanh chờ đợi, mỗi ngày biến hoá một thân phận khác nhau, không có việc gì làm, rãnh rỗi nhàm chán, nàng làm nhiều mặt nạ để sử dụng bất cứ tình huống nào.

Tuy rằng không biết vết sẹo trên mặt Đoàn đại ca có ẩn tình gì, hơn nữa mọi người đối với vấn đề này đều câm như hến, nhưng nàng cũng không gấp, dù sao sớm hay muộn nàng cũng muốn tra ra bí mật này.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đoàn đại ca, là nàng đều muốn biết.

Lúc nàng vừa đi vừa trầm tư, đột nhiên cửa thành truyền đến tiếng hoan hô của binh lính.

“Chuyện gì vậy?” Nàng cũng tiến vào giúp vui, chộp lấy một vị binh Lính mà hỏi.

“Chúng ta đã thắng trận! Tướng quân hồi doanh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.