Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 27: Lửa gần rơm...cháy nhà




Băng một tiếng, hắn nghe được trong lòng chính mình không giữ được bình tĩnh mà lên tiếng: “Ta đếm đến mười, nếu cô nương không giải quyết xong, ta lập tức chạy lấy người.” Ngữ khí lạnh lẽo hệt như tháng chạp trời đông giá rét. ( Hơ hơ, từ “chạy lấy người” là của tác giả, ta giữ nguyên bản chính a, Đoàn đại ca, thất bại, thất bại a, đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà lại muốn bỏ trốn a ^^ *cười gian tà*)

“Được rồi, được rồi mà! Muội nhanh sẽ giải quyết a!” Nàng vội vàng chạy đến sau thân cây, lúc này hắn cũng bắt đầu đếm.

“Nhất!”

“Ái… đừng đếm mà!”

“Nhị!”

“Đừng khẩn trương thế mà!”

“Tam!”

“Đừng giục mà, muội đang thoát quần.”

“……Tứ!” (tội nghiệp Đoàn ca ca >”< )

“Oa… trời lạnh quá nha, hại nhân gia lạnh…!”

Hắn nhất banh cánh tay, cả người cứng ngắc.

“Ngũ!”

Lần này, đột nhiên phía sau không có âm thanh, uy hiếp cuối cùng đã dùng được, làm cho nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khi hắn đếm đến mười, phía sau vẫn không có âm thanh, hắn để nàng thời gian đầy đủ, nàng lại muốn đùa hắn cái gì nữa? Hắn nói được sẽ làm được, chân mạn khai bộ pháp rời đi, không ngờ, phía sau lại vang lên tiếng thét chói tai của nàng.

Hắn thân mình lập tức phi đến, chớp mắt đã đến cạnh nàng, nhìn thấy trên thân cây, hiện ra con rắn màu xanh lục, đang nhe nanh độc, nhằm hướng nàng mà công kích.

Đoàn Ngự Thạch một tay ôm nàng, tay kia bổ ra một chưởng.

Tô Dung Nhi gắt gao rúc vào trong lòng hắn, mắt sợ hãi nhìn cành cây cùng thân rắn đã phân thành hai đoạn, hiện tại chỉ còn đang giãy giụa yếu ớt.

Này không phải đùa giỡn, nàng thật sự là hoảng sợ, đối với động vật, Tô Dung Nhi sợ nhất chính là rắn.

Đôi mắt xinh đẹp hiện lên một nỗi sợ hãi kinh hoàng, bàn tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt lấy hắn không buông, đem gương mặt giấu sâu vào trong lòng hắn.

Đoàn Ngự Thạch nhìn khuôn mặt tái nhợt trong lòng mình, rồi lại cảnh giác nhìn chung quanh, đề phòng rắn độc lại tái xuất hiện, tay ôm lấy nàng đi ra khỏi khu rừng, không nói không rằng leo lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa chầm chậm tiến lên phía trước, làm cho nàng từ từ bình tĩnh trở lại.

Nhìn tiểu tử kia bộ dáng chấn động, đáng thương đến trìu mến làm cho tất cả giận dữ của hắn đối với nàng trước kia đều biến mất.

Mặc dù hoảng sợ, nhưng nàng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, vụng trộm hưởng thụ hắn ôn nhu, gương mặt nhẹ nhàng dán tại trong lòng của hắn, khoé miệng không tự giác nở ra một nụ cười yếu ớt.

Vì muốn ở cùng hắn, nên nàng mới nói mình sống tại Hổ thành, bởi vì ra thành chơi đùa không cẩn thận nên mới rơi xuống vực núi. Bất quá vào lúc này, nàng có thể đi theo hắn, việc khác chờ vào đếm trong thành sẽ tính sau.

Nhưng là nàng không ngờ được, chưa vào tới thành đã phải tách rời ra hắn, bởi vì có một lão phụ thân tự xưng là cha của nàng xuất hiện.

“Nữ nhi, cha cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Cụ ông tóc hoa râm, thở hồng hộc hướng bọn họ mà chạy đến, miệng không ngừng gọi nàng, gương mặt già nua thêm nhăn nheo lại vì khóc.

“Ngươi chạy đi đâu? Mất tích hai ngày nay, có biết cha lo cho ngươi lắm không! Ta vì ngươi mà không ăn không ngủ được, khóc đến hai mắt sắp mù rồi!!!”

Cha? Không thể nào, người này nói là cha nàng ư?

“Hai ngày nay không thấy ngươi, cha lo lắng muốn chết, xin hỏi, vị tráng sĩ này là…”

Lão ông đang nói bỗng dưng quay mặt nhìn Đoàn Ngự Thạch tò mò đánh giá.

Đoàn Ngự Thạch thấy Tô Dung Nhi không phản bác gì, tin là thật, trầm thấp mở miệng: “Nữ khi của người lạc trong rừng, bị rơi xuống vách núi.”

“Cái gì!!!” Lão ông vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi: Nữ nhi, có bị thương hay không?”

Tô Dung Nhi quả thật dở khóc dở cười, nhưng nhìn Đoàn Ngự Thạch, nàng cũng đành giả bộ nước mắt muốn rơi, phối hợp diễn xuất.

“May mắn là có vị tráng sĩ này cứu nữ nhi một mạng, nếu không nữ nhi đã sớm quy thiên, không thể trở về dưỡng hiếu cha.”

“Cám ơn tráng sĩ, lão phu thật không biết nên làm thế nào cảm kích người!” Nói xong liền hành lễ cúi đầu bái tạ.

Đoàn Ngự Thạch cúi người ngăn cản lão phụ thân muốn quỳ xuống dập đầu.

“Không cần cảm tạ, Đoàn mỗ còn có việc khác quan trọng nên đến đây xin cáo biệt, mong nhị vị bảo trọng.”

Đã có người đến tiếp nhận, hắn cũng vui vẻ ‘đá điệu’ tiểu yêu tinh phiền toái này. Hắn thản nhiên cự tuyệt lão phụ thân cảm kích, xoay người ôm thắt lưng Tô Dung Nhi đem nàng xuống ngựa, hướng hai người gật đầu, rồi thúc ngựa rời đi.

Tô Dung Nhi ngây ngốc, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, ngay cả lời từ biệt cũng không thèm nói với nàng!!!

Lão phụ thân vui vẻ địa đạo nói: “Thật tốt quá, nữ nhi, cùng cha về nhà đi!”

Tô Dung Nhi quay đầu nhìn lão phụ liếc mắt một cái, hai tay chông thắt lưng, cười mắng: “Cha cái đầu ngươi, không có quy tôn gì hết nha!”

“Ai nha, ngươi cư nhiên dám mắng cha?!” Lão phụ thân vẻ mặt bi thống, còn chuỷ khởi tâm can quở trách nàng: “Ngươi biến mất hai ngày, hai ngày không tin tức, cha vì tìm ngươi, mò tìm khắp sơn cốc đến dòng suối nhỏ, không ngớt tìm kiếm mới tìm được đến nơi này, ngươi thật vô tâm nha!”

“Ngươi mới vô tâm, ta làm mặt nạ cho ngươi không phải để ngươi giả làm phụ thân ta, mau gỡ mặt nạ xuống, Linh Nhi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.