Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Chương 4: Tôi sẽ chết ?




Tới làm gì ư?

Chính Trữ Khanh Khanh mình cũng rất muốn biết rốt cuộc nàng tới chỗ này làm gì, nàng cười hắc hắc, "Ta nói là ta không cẩn thận té từ phía trên xuống , ngươi tin sao?"

Độc Miệng Vương Gia nhếch môi cười, " Núi Tễ Nguyệt cao đến ngàn thước, cô nương bị ngã vẫn bình yên vô sự, xem ra bản lĩnh cũng không tệ."

Rõ ràng là cười cười nói nói, nhưng khi nghe lời "ca ngợi"này, Trữ Khanh Khanh lại cảm thấy ớn lạnh, không nhịn được ôm cánh tay chà xát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn toét miệng cười haha, lời nói hết sức khiêm tốn, "Đâu có đâu có, cũng bình thường thôi."

"Cô nương ở chỗ nào trên núi Tễ Nguyệt?" Độc Miệng Vương Gia giơ tay,chống nhẹ lên trán, động tác nhàn hạ, câu hỏi lại bắt đầu khẩn bách .

Làm sao mà nàng biết ở đâu được?

Giờ xuyên qua ông trời đúng là thật bất trách, tốt xấu gì cũng phải để cho nàng biết tên họ mình, nơi ở, đã có gia đình hay chưa a!

Vị Vương Gia trước mặt này vừa nhìn đã biết là không thể lừa gạt, dù một lần nói dối, không phải cũng càng nguy hiểm sao?

Trữ Khanh Khanh dừng lại do dự một chút, mắt Độc Miệng Vương Gia khẽ động, ít đi một phần phóng khoáng nhiều hơn một phần lạnh lẽo, lại mở miệng , thanh âm như tuyết đầu mùa trong trẻo lạnh lùng nhuộm thêm một tầng gió lạnh thấu xương,

"Nếu không phải rình Bổn vương tắm, thì nửa đêm xông vào bồn tắm của Bổn vương, chỉ có thể là thích khách."

Hắn khẽ mỉm cười, cằm ngọc trắng như tuyết ánh lên tia lạnh, vừa lạnh lại rét, làm đáy lòng người nhìn phải rùng mình .

"Vương Gia nói chuyện cũng không thể kiên quyết như vậy được. Không phải rình xem, thì cũng chưa hẳn là thích khách a!" Trữ Khanh Khanh trong lòng rét run, mỉm cười mở miệng, giống như là đang giải thích cho hắn, nhưng một giây kế tiếp, thân hình của nàng liền lao ra ngoài cực nhanh! (==")

Nàng có thể cảm thấy trong giọng nói ấy nhiễm sát ý thấu xương, nói giỡn, biết là không thể giải thích rõ ràng , thì chỉ có chạy!

Lúc trốn thoát đại đao, thì nàng đã cố ý quan sát kiến trúc xung quanh, nháy mắt xoay người nhảy tới cửa sổ gần đó, chống song cửa vượt ra ngoài.

Nàng cảm thấy tốc độ của mình đã vô cùng nhanh, dù là thị vệ của Độc Miệng Vương Gia đuổi theo, cũng chưa chắc hiệu quả nhanh như vậy!

Lúc nàng đang chắc chắn thế, mặt đất đã có một vật thể đang đến gần nàng với tốc độ cự nhanh, ngay ở phía sau.

Nhanh như vậy đã đuổi theo! Thủ hạ của tên Độc Miệng Vương Gia thật sự lợi hại thế sao!

Đánh nhau thì Trữ Khanh Khanh không dám xưng là thứ nhất, nhưng mà chạy bộ nha, khóahuấn luyện ma quỷ của gia gia, ngày thường nàng bỏ ra bao công sức, hoàn toàn có thể xưng bá coi rẻ!

Nhưng hình bóng trên đất kia, vẫn không nhanh không chậm như cũ đuổi theo sau nàng.

Nàng nhanh, nó cũng vậy, nàng chậm, nó cũng thế, giống hệt như cái bóng của nàng.

Gió đêm thổi tay áo của cái bóng lên, như vẽ lên từng gợn sóng, cực kì phiêu dật, nhưng Trữ Khanh Khanh lại có chút nóng nảy.

Cho dù nàng có ngu đi chăng nữa, cũng biết cái bóng này căn bản là đang chơi nàng a!

Nàng vừa chạy về trước vừa nhìn, phát hiện trước mặt có một mảng tường bị sụp, trên đất rớt xuống vài miếng ngói cao cao, bây giờ nàng không có vũ khí, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi !

Dồn sức đi bằng mũi chân, Trữ Khanh Khanh chạy nhanh đến chân tường, đôi tay dùng tốc độ thật nhanh nhặt lên miếng ngói ở phía dưới, vèo vèo vèoném tới cái bóng phía sau!

Hưu hưu hưu --

Tiếng gió lạnh lùng, ánh trăng yên tĩnh.

Mỗi một khối ném ra cũng không tạo ra âm thanh va chạm.

Trữ Khanh Khanh quả thật không thể tin được, tốc độ ra tay của mình nhanh vậy, thế nhưng cũng không trúng một cái.

Chẳng lẽ phía sau căn bản là không có người? Kỳ thật tất cả đều là ảo giác của nàng?

Nàng vừa quay đầu nhìn, một cỗ áp lực vô hình đột nhiên đè xuống,

Trong nháy mắt, năm ngón tay thon dài trắng tuyết, lại lạnh lẽo như băng đã bóp thật chặt cổ nàng.... ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.