Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 39: Mắt đau




Quân doanh phía Bắc luôn huấn luyện quân sĩ rất nghiêm chỉnh, thế nên sau khi bột phát hỗn loạn không lâu, các tướng quân đã thấy rõ tình thế, triệu tập quân sĩ duy trì trật tự.

Nhưng người hưởng ứng lệnh triệu tập cùng người đưa tiễn ước chừng mấy ngàn, trong đó không ít người không rõ chân tướng, lại nghe có người khàn giọng hô to hết sức: "Quan quân muốn giết người!" Mọi người kinh hãi, lại thấy thật sự có quân sĩ cầm vũ khí tới đây, vội vàng tứ tán chạy. Nhất thời, đám người đông đúc càng thêm hỗn loạn.

Người của Kinh Triệu Phủ vốn mắt tinh, trong hỗn loạn, có người thấy được bóng dáng Thiệu Chẩn hét lên: "Bắt lấy tên áo đen đeo đao!"

Thiệu Chẩn kinh hãi, hướng tới phía ít người mà chạy, lại thấy mấy tên quân sĩ hướng đến phía hắn vây lại. Không có đường lui, chỉ có thể phá vòng vây. Thiệu Chẩn bình tĩnh, vừa tăng nhanh bước chân vừa rút đao ra.

Đúng vào lúc này, bốn phía đều có người chạy tới, mặc một dạng quần áo giống hắn, cầm đao trong tay.

"Đi!" Có người hướng hắn kêu.

Thiệu Chẩn giật mình, thấy những người này cùng quân sĩ ra tay, không suy nghĩ nhiều, lập tức tìm lỗ hổng xông ra.

Tiết Đình cởi ngựa, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Thiệu Chẩn. Đột nhiên từ bên sườn hắn xông ra một người, vung đao đánh tới, Tiết Đình lanh lẹ tránh đi, giơ đao đánh xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi nồng đậm nhiễm đỏ lưỡi đao.

Nhưng người này còn chưa ngã xuống, bên kia lại có một người xông tới, người chung quanh quá loạn, Tiết Đình không kịp đón đỡ, vội vàng bật khỏi lưng ngựa, khó khăn tránh được một đao.

"Bắn tên! Bắn tên!" Một vị tướng quân cực kỳ tức giận la lớn.

"Không thể bắn!" Triệu Nghị chỉ huy, "Đông người hỗn loạn, không thể làm bị thương người vô tội!"

Con ngựa bị giật mình chạy đi, Tiết Đình vừa mới đứng vững, đã có kẻ bổ đao tới. Tiết Đình vội vàng chống đỡ, định thần nhìn thì là Thiệu Chẩn.

Binh sĩ xung quanh muốn xông lên, Tiết Đình quát: "Người này để ta đối phó, các ngươi đi bắt thích khách!" Dứt lời, dùng sức đẩy đao của ra Thiệu Chẩn, mạnh mẽ phản công.

Binh sĩ tự biết mình không đánh lại, bên cạnh lại có người tấn công, đành phải chia nhau ứng chiến.

"Ta đã rời đi, vì sao còn cố tình cưỡng ép!" Trong lúc giằng co, Thiệu Chẩn trợn mắt, gầm nhẹ hỏi.

Tiết Đình dùng sức, đạp hắn một cước, cười lạnh: "Cưỡng ép ngươi? Tự đánh giá mình quá cao!" Dứt lời, nói vung đao tấn công.

Thiệu Chẩn ngăn đỡ, bàn tay mơ hồ chấn động.

Ban ngày, hai người đều thấy nhau rõ ràng.

Tiết Đình dụng đao bén nhọn mà linh hoạt, Thiệu Chẩn cùng hắn so chiêu, trong lòng hơi hoảng. Hắn biết Tiết Đình là con em thế gia, tập luyện võ thuật, phần lớn bái danh gia làm sư phụ. Tiết Đình giao thủ hoàn toàn không dư thừa, từng chiêu từng thức đều gọn gàng, đánh tới chỗ yếu hại.

Tiết Đình đêm đó từng cùng Thiệu Chẩn so chiêu, đối với chiêu thức của hắn cũng có mấy phần quen thuộc. Thiệu Chẩn tuy theo đường giặc cướp, nhưng võ thuật thân pháp của hắn tuyệt không phải dụng đao lung tung không chiêu thức, chiêu trước hợp với chiêu sau xảo trá nhiều thay đổi, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Hai người đang triền đấu không phân thắng bại, đột nhiên, một hồi ngựa hí truyền đến. Cách đó không xa dưới một cây đại thụ, một đám ngựa chẳng biết bị buộc ở đó từ lúc nào đột nhiên thoát cương, bị giật mình chạy tới bên này. Đám người rối loạn cùng quân sĩ đều không kịp ứng phó, vội vàng tránh né.

"Thiệu lang! Lên ngựa!" Thiệu Chẩn nghe được có người kêu hắn, trong lòng xẹt qua một tia sáng. Nhưng Tiết Đình không chịu lui, thừa dịp hắn phân tâm trong chớp mắt, bổ tới một đao.

Thiệu Chẩn không thể không toàn lực ứng chiến, bất chợt, phát hiện phần dưới Tiết Đình có sơ hở, hắn lập tức tấn công vào.

Lưỡi đao xẹt qua, Tiết Đình đau kêu một tiếng, trên đùi bị chém một đao, ngã xuống đất.

Thiệu Chẩn không ngờ hắn thế nhưng không tránh, có chút giật mình.

Tiết Đình lại nhìn hắn chằm chằm, cắn răng, âm thanh thật thấp: "Đi đi!"

Thiệu Chẩn mở to hai mắt, lúc này, một con ngựa đã chạy tới trước mặt, hắn túm lấy bờm ngựa, tung người nhảy lên. Con ngựa xông về phía trước, mọi người vội vàng tránh né. Thiệu Chẩn quát lớn một tiếng, chạy như bay ra bên ngoài. Đám thích khách cũng đã lên ngựa, thừa lúc hỗn loạn chạy đi.

Binh sĩ vội đuổi theo ngăn trở, bất đắc dĩ ngựa chạy trốn quá nhanh, ngoài quân doanh cũng không đặt chướng ngại ngăn ngựa. Một vị tướng quân rống to, binh sĩ cầm cung tên đuổi ra, trên đường chỉ còn dư lại bụi vàng cuồn cuộn.

Ngựa chạy rất nhanh, hai bên cây cối "vèo vèo" lui về phía sau. Cho dù như thế, Thiệu Chẩn vẫn nghe được tiếng vó ngựa của truy binh đuổi theo.

Phía trước có một đội xe trâu chở gỗ, Thiệu Chẩn vừa phi ngựa qua, liền nghe tiếng "rầm rầm", cây gỗ trên xe tất cả đều lăn xuống đất.

Thiệu Chẩn nhìn lại, trong lòng sáng tỏ, trên đường phía sau rối loạn, truy binh cũng bị chặn lại.

Mấy con ngựa mọi người đang cưỡi đều không phải là ngựa tốt, người dẫn đường mang mọi người theo ngã ba vào một ngõ nhỏ, dưới bóng cây, đã có người dẫn theo vài con ngựa tốt đứng chờ.

"Thế nào?" Người kia hỏi.

"Chết ba người." Thủ lĩnh mặt không chút thay đổi đáp, vội xuống thay ngựa.

Thiệu Chẩn cũng đi theo đổi một con ngựa khác, mọi người nhanh chóng cởi áo khoác, lộn lại rồi mặc vào, y phục biến thành nhiều màu sắc khác nhau.

Thủ lĩnh nói với Thiệu Chẩn nói: "Chủ nhân phân phó, Túc hạ theo ta đi."

Thiệu Chẩn không nói, gật đầu một cái.

Mọi người lên ngựa, tự mình tản đi.

Theo phía tây một hơi chạy hơn mười dặm, thủ lĩnh mang Thiệu Chẩn vào một cánh rừng. Thiệu Chẩn trông thấy phía trong có một cái đình lợp cỏ, bên cạnh dừng một chiếc xe ngựa.

Tiêu Vân Khanh ngồi ở trong đình, phía trước mặt bày một lò trà nhỏ, thấy Thiệu Chẩn long đong mệt mỏi xuống ngựa, hắn tự nhiên cười cười, nhấp một ngụm trà: "Thế nào? Người của ta vì ngươi mà đắc tội quan quân ở đây rồi."

Thiệu Chẩn mồ hôi ướt lưng áo, đi lên phía trước, mở miệng liền hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Ngũ lang làm, hắn đưa bức họa của ngươi cho Kinh Triệu Phủ." Tiêu Vân Khanh nói: "Ta cũng mới biết, muốn ngăn trở ngươi nhưng không kịp."

Thiệu Chẩn kinh ngạc, suy nghĩ một chút: "Là hắn báo cho ngươi?"

Tiêu Vân Khanh cười lạnh.

"Hắn muốn hại ta, vì sao còn để cho ngươi biết được?"

"Hắn biết ta sẽ đi cứu ngươi." Tiêu Vân Khanh nói, nói xong thở dài cười cười, "Ta nguyên muốn cùng hắn phân chia địa phương, ta tới Trường An, xem ra là Ngũ lang không muốn."

Thiệu Chẩn cau mày, còn muốn hỏi nữa, Tiêu Vân Khanh lại không nói nữa, từ bên cạnh cầm lên một bao quần áo ném sang.

Thiệu Chẩn tiếp được, nặng trĩu.

"Vàng cùng Điệp văn đều ở bên trong. Ở tình thế này, ngươi đi Tây Vực là tốt nhất, tới phía nam thành Túc Châu tìm chủ khách điếm ‘Tưởng Ngũ gia’, hắn sẽ giúp ngươi xuất quan."

Thiệu Chẩn thu lấy bọc quần áo, sắc mặt phức tạp nhìn hắn: "Ngươi và Ngũ công tử. . . . . ."

Tiêu Vân Khanh vẻ mặt bình tĩnh: "Không cần ngươi quan tâm. Nếu ta là ngươi liền đi ngay lập tức, triều đình nếu muốn bắt ngươi, không bao lâu sẽ thông truyền khắp nơi, không còn thời gian chuyện phiếm nữa rồi."

Thiệu Chẩn không hỏi thêm nữa, trên mặt có một khối bầm tím, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Đa tạ, ngươi bảo trọng."

Tiêu Vân Khanh ngẩn người, hình như không ngờ được hắn sẽ nói ra ngoài mấy từ này.

"Buồn nôn chết ta." Hắn cười mắng, "Nếu như ngươi thật muốn cám ơn ta, thì giữ lấy mệnh, lần tới gặp mặt ta muốn đòi lại."

Thiệu Chẩn cười cười, xoay người đi.

Tiêu Vân Khanh nhìn hắn lên ngựa, chợt nghĩ đến cái gì, nói: "Trí Chi!"

Thiệu Chẩn quay đầu lại.

Tiêu Vân Khanh ý vị sâu xa: "Ninh Nhi vẫn còn ở trong kinh, ngươi muốn cho nàng ngốc nghếch đợi ngươi sao?"

Thiệu Chẩn ngẩn ra, siết chặt dây cương trong tay, trầm mặc chốc lát mới nói: "Vân Khanh, còn phải nhờ ngươi giúp ta một chuyện."

***

Hoàng hôn, ánh mặt trời bị đám mây che đi.

Vi thị mời một vị Ni cô vào phủ giảng kinh cho nữ quyến. Trong Phật Đường, hương khói nghi ngút, tiếng tụng kinh chậm rãi không dứt.

Ninh Nhi ngồi ở bên cạnh Vi thị, nghe Ni cô tụng: ". . . . . . Xá Lợi Tử, là pháp vô tướng, không sinh không diệt, không bẩn không sạch, không tăng không giảm, không thể nghĩ bàn, không mùi vị, không hình tướng. . . . . ."

Ninh Nhi liếc nhìn Vi thị, nàng vẻ mặt thành kính, mắt nhắm lại, tựa như đang nghe lại tựa như nghe đến quên mình.

“Không tức thị sắc”. Ninh Nhi nghĩ tới mấy chữ này, rồi lại nghĩ đến Thiệu Chẩn, trong lòng thở dài một hơi.

Nàng biết Vi thị làm vậy là có ý tốt, khuyên nàng nghĩ thoáng một chút, quên Thiệu Chẩn đi. Nhưng là, làm thế nào để quên?

Nàng mở mắt sẽ nghĩ tới hắn, nhắm mắt lại cũng sẽ nghĩ đến hắn, ban đêm nằm mơ, hắn nhìn nàng mỉm cười, mang nàng vào xe ngựa chạy trên đường.

“Chẩn lang”. . . . . . Trong lòng nàng nói thật nhỏ, “chàng bây giờ đã trên đường rời khỏi Trường An rồi phải không?”

Không quá lâu sau, một người hầu vội vã đi vào, vẻ mặt hốt hoảng: "Phu nhân! Lang quân bị thương, được người ta mang trở về!"

Lời này nói ra, mọi người đều chấn kinh.

"Bị thương?" Vi thị vội đứng lên, chạy tới trước nhà.

Nhìn thấy hai đồng liêu mang Tiết Đình vào cửa, Tiết Đình đi khập khễnh, trên đùi phải quấn băng vải.

"Sao lại như thế này?" Vi thị vừa kinh sợ vừa đau lòng, "Không phải đi vào cung sao? Sao lại bị thương thành như vậy?"

Tiết Đình mỉm cười, vội an ủi: "Mẫu thân không cần lo lắng, chỉ một chút vết thương nhỏ, Lang trung đã xem, không đáng ngại."

Đồng liêu cũng nói: "Phu nhân an tâm, Nguyên Quân bị thương chưa tới gân cốt, ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe. Hắn hôm nay bắt cướp lập được công, chờ vết thương lành, sẽ được khen ngợi đấy."

Vi thị nghe được lời này, lại thấy Tiết Đình vẫn tỉnh táo như thường, thoáng an tâm, gọi người hầu đỡ hắn vào, lại phân phó người đi mời thái y đến xem.

Ninh Nhi theo ở phía sau, cũng rất lo lắng. Thấy vải trắng trên đùi Tiết Đình rỉ ra màu máu cảm thấy sợ hết hồn hết vía.

Tiết Đình được đặt lên giường, Vi thị lại gọi người hầu lấy chăn, lại lấy thêm đệm cho hắn kê chân.

"Không cần phiền toái như vậy. . . . . . Mẫu thân, không cần thêm đệm nữa đâu!"

Tiết Đình bị một đám người phục vụ cảm thấy không tự nhiên, chợt, hắn nhìn thấy Ninh Nhi đứng ở cách đó không xa nhìn hắn, vẻ lo lắng. Ánh mắt dừng lại, Tiết Đình khẽ cười với nàng.

Thiệu Chẩn xuống tay không ác, Tiết Đình cũng là cố ý để cho bị thương, chỉ là có chút da thịt đau khổ.

Nói cho cùng, một đao kia là hắn vì Ninh Nhi mà chịu. Tiết Đình cũng cảm thấy mình chịu oan uổng, nhưng không biết vì sao thấy Ninh Nhi ân cần nhìn hắn, tức giận trong lòng hắn chạy trốn không còn bóng dáng.

Ninh Nhi thấy Tiết Đình nhìn mình, tiến lên nói chút lời an ủi. Không bao lâu, Thái y tới. Vết thương ở trên đùi, Ninh Nhi không tiện lưu lại, liền lui ra ngoài.

Tiết Kính ở phủ nha được Triệu Nghị báo chuyện Tiết Đình bị thương, vội vàng chạy về nhà.

"Công Thai yên tâm, lang quân chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, nửa tháng là khỏi hoàn toàn." Thái y nói với Tiết Kính.

Tiết Kính cám ơn, đợi đến lúc tiễn thái y về xong, ông quay lại phòng Tiết Đình.

"Là Thiệu Chẩn làm con bị thương à?" Ông trầm mặt thẳng thắn hỏi Tiết Đình.

Tiết Đình biết không thể giấu được, vuốt cằm nói: "Hôm nay con theo Triệu bá phụ tới quân doanh phía Bắc gặp phải Thiệu Chẩn." Dứt lời, vội bổ sung: "Phụ thân, Kinh Triệu Phủ tra được Thiệu Chẩn muốn sung quân, hôm nay chính là muốn đi bắt hắn."

Ánh mắt Tiết Kính thật sâu.

"Con cố ý?" Ông hỏi.

Tiết Đình suy nghĩ một chút, nói: "Con cảm thấy, nếu hắn bị bắt lại càng không tốt."

Tiết Kính thở dài, gật đầu: "Con làm vậy cũng được, kể từ nay Tiết gia ta cùng hắn đã hết nợ nần rồi."

Tiết Đình vốn tưởng rằng phụ thân sẽ trách cứ, nghe được lời này, thần kinh run lên, đang muốn nói, bất chợt, ngoài cửa truyền đến một tiếng vỡ.

Hai người đều giật mình, Tiết Kính vội mở cửa xem. Ông thấy Ninh Nhi đứng ở ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.