Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 12: Che dấu




Ninh nhi không phải lần đầu tiên bị cướp. Nói đến buồn cười, trong một tháng nàng bị cướp hai lần, nếu theo sách trinh nữ, nói không chừng nàng nên tự sát rồi.

Nàng bị tên cướp người nhét giẻ vào miệng, bịt kín mắt, còn trói tay nữa. Khi xe rốt cuộc dừng lại, nàng bị kéo xuống.

Mặc dù hốt hoảng, trong bóng tối, tai Ninh nhi lại trở nên hết sức nhạy cảm với âm thanh.

Xe có lúc dừng lại, nàng nghe có người hỏi thăm đi nơi nào, hình như là ra ngoài thành.

Sau đó, xe ngựa một đường chạy như bay, nàng nghe được tiếng chim chóc huyên náo. . . . . .

Ninh nhi bị kéo đi, thỉnh thoảng bị vấp phải đá dưới chân, lảo đảo một phen.

Cuối cùng, nàng bị đẩy vào một nơi an tĩnh, một lúc sau, truyền đến tiếng khóa cửa từ sau lưng.

Ninh nhi vừa kinh vừa sợ, đứng đần ra một hồi, xác định bốn phía không có người nào. Nàng dò dẫm trên đất, không bao lâu đã dẫm vào thứ gì mềm nhũn, hình như là cỏ khô, còn nữa, củi?

Một gian phòng chứa củi?

Ninh nhi trong lòng hồ nghi, cũng không dám vọng động. Trên cổ tay, sợi dây siết rất chặt làm nàng đau. Ninh nhi không biết bọn họ tại sao lại cướp nàng, nàng không trốn được, cũng không nhúc nhích được, cảm thấy vừa sợ vừa uất ức.

Lỗ mũi cay xót, nàng thút thít, nước mắt tràn ra. Chẩn lang, ngươi đang ở đâu. . . . .

Đúng vào lúc này, có tiếng cửa mở truyền đến.

Ninh nhi cả kinh, quay đầu hướng về phía âm thanh kia, lại chỉ có thể cảm thấy có ánh sáng xuyên thấu qua vải bịt mắt. Khi nghe được tiếng bước chân đến gần, cả người nàng căng lên, phòng bị lui về phía sau.

Một lúc sau, vải trong miệng nàng được lấy ra, ngay sau đó, vải bịt mắt cũng được tháo. Ánh sáng mạnh đột nhiên xuất hiện, Ninh nhi khó chịu nheo mắt lại.

Một nam tử đứng ở trước mặt nàng, ngược sáng, nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn có thân hình cao lớn, dáng vẻ hòa nhã.

"Sao lại trói nàng?" Âm thanh của hắn trầm mà ôn hòa, nghe rất dễ chịu, "Một cô gái cũng phải trói lại, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta giễu cợt sao?"

***

Dương Tứ gia ở ngõ Chu Hạng, là kỹ quán nổi danh nhất Lương Châu.

Canh giờ còn sớm, các nương tử tiếp khách suốt đêm còn đang ngủ, tú bà Dương Tứ Nương đã dậy rồi, nàng ngồi trước gương, có ba thị tỳ phục vụ nàng trang điểm.

Đêm qua mặc dù ngủ không nhiều, nhưng nàng vẫn hăng hái dồi dào. Trước bàn trang điểm treo một bức mỹ nhân đồ, trên bàn là trang sức mới nhất thịnh hành ở Trường An, Dương Tứ Nương nhìn mình trong gương, mặc dù thần thái lười biếng, một cái nhăn mày một nụ cười cũng phong tình ngàn vạn, không hổ năm đó người người biết tên.

"Đại nương." Ngoài cửa có tiếng người hầu, "Có người tới cửa."

"Đuổi hắn đi. "Dương Tứ Nương uống một ngụm nước, động tác ưu nhã nhổ xuống chậu nhỏ thị tỳ đang nâng, " Có lý nào tiếp khách ban ngày, buổi tối mới mở cửa."

"Người kia nói hắn không phải là khách." Người hầu do dự một chút, nói, "Hắn nói hắn là Thiệu lang."

Dương Tứ Nương nghe tên, tay cầm khăn đang lau môi liền ngừng lại.

Sảnh đường Dương Tứ gia, bàn ghế tinh xảo, trên bình phong mỹ nhân hoặc đánh đàn hoặc hái hoa, dáng vẻ thướt tha mềm mại, trong không khí vẫn còn sót lại tư vị vui vẻ đêm qua.

Thiệu Chẩn như không có gì, ngồi đó, mặt trầm như nước.

Trong gió bay tới một luồng hương thơm, Dương Tứ Nương bước chân chầm chậm, vừa vào cửa liền nhìn người tới, quả nhiên là Thiệu Chẩn, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười: "Chao ôi, khách hiếm thấy."

Thiệu Chẩn thấy nàng , đứng dậy, thi lễ: "Tứ Nương."

Dương Tứ Nương cười khanh khách, tự nhiên đi tới trước mặt hắn quan sát: "Ba năm trước đây từ biệt, Thiệu lang có khỏe không? Hôm nay không biết phong thủy ra sao lại khiến Thiệu lang nhớ tới tệ xá của Tứ Nương, hạ mình đến thăm?"

Trong lời nói có ý châm biếm, Thiệu Chẩn không để ý, nói: "Hôm nay tới cửa, là có chuyện thỉnh giáo."

"Thỉnh giáo?" Dương Tứ Nương nhìn hắn, cười đến xinh đẹp: "Thiệu lang có biết quy củ nơi đây không, vào cửa 300 văn tiền, mặc kệ vì chuyện gì mà đến."

Thiệu Chẩn không nói hai lời, đem một xâu tiền đặt lên bàn.

Dương Tứ Nương kinh ngạc.

"Tại hạ có chuyện cấp bách, kính xin nương tử chỉ giáo." Thiệu Chẩn nhìn nàng, vẻ mặt không hề có ý cười, "Trường Phong đường Ngũ công tử, Tứ Nương có biết không?"

"Ngũ công tử?" Nghe tên, ánh mắt Dương Tứ Nương ngưng lại, chốc lát, phất tay một cái, đám người hầu liền lui ra.

"Hỏi hắn làm chi?" Nàng nhìn Thiệu Chẩn, nụ cười đã tắt.

"Hắn cướp biểu muội ta." Thiệu Chẩn không che giấu, nhìn nàng, "Lạc Dương Ngũ công tử, sao lại tới Lương Châu?"

Dương Tứ Nương không đáp, ý vị sâu xa nói: "Ngũ công tử, thiếp thật có nghe nói, là chủ nhân của Trường Phong đường, buôn lậu muối, bán binh khí, nghe nói còn nuôi thích khách, tử sĩ, rất nổi danh. Thế nào, Thiệu lang cùng Ngũ công tử từng có quan hệ?"

Thiệu Chẩn không trả lời, lại lấy một xâu tiền khác ra, đặt lên bàn.

Dương Tứ Nương nhìn xâu tiền kia, vẻ mặt sâu xa.

"Thiếp ở chỗ này chỉ là kỹ quán, người của Trường Phong đường mặc dù có tới một hai lần, nhưng chưa từng thấy qua Ngũ công tử." Nàng nói, "Người qua lại cũng chỉ nghe thấy thanh danh, chưa người nào chân chính gặp qua."

"Không sao." ánh mắt Thiệu Chẩn trầm trầm, "Tứ Nương chỉ cần trả lời, sau khi chuyện thành, sẽ có hậu tạ."

***

Ninh nhi cứng nhắc ngồi trên ghế, cảnh giác nhìn người trước mặt.

Khách quan mà nói, hắn có dáng dấp thập phần đẹp mắt. Lông mi dài mắt phượng, mặt thon, trên người mặc một áo trường bào màu xanh thêu trúc, ưu nhã như ngọc. Nếu là bình thường, Ninh nhi đối mặt với người này hẳn là sẽ cảm thấy ngượng ngùng, xao xuyến. Nhưng lúc này, mặc dù nhịp tim nàng cũng lạc nhịp kịch liệt, lại tràn đầy phẫn uất.

Người nọ cũng nhìn nàng.

Cô gái này trên gương mặt xinh đẹp có vẻ sợ hãi, đôi mắt lại nhìn hắn chằm chằm, giống như một con thú nhỏ đang hoảng sợ.

Nam tử không chút bối rối, ung dung cách bàn ngồi đối diện với nàng. Ngay lập tức, hắn nhìn thấy cơ thể cô gái hơi lui về phía sau.

"Không dùng bữa sao?" Nam tử nhìn trên bàn một chút, chậm rãi mở miệng.

Ninh nhi nhìn hắn, không trả lời.

Sau khi rời khỏi phòng chứa củi, nàng bị dẫn tới căn phòng này. Mặc dù cũng là bị nhốt, nhưng nơi này so phòng chứa củi tốt hơn nhiều. Trên bàn có đồ ăn, cho dù Ninh nhi từ sáng sớm đến giờ không ăn gì, nhưng một chút nàng cũng không động đến.

Bọn họ đều là người xấu, có trời mới biết trong đồ ăn này có chứa cái gì.

Lúc này bụng không tự chủ "Ọc” một tiếng, Ninh nhi thấy được ánh mắt đùa giỡn của nam tử, cắn cắn môi, quay đầu đi không nhìn nữa.

"Ngươi là người ở đâu?" Nàng bởi vì rất lâu không mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn, nghe vào tai có chút yếu đuối, "Vì sao cướp ta?"

Nam tử vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, hai mắt giống như đầm sâu, lạnh lùng không đo được.

"Bọn họ gọi ta là Ngũ công tử, nương tử cũng có thể xưng hô như thế." Hắn không trả lời Ninh nhi vấn đề thứ hai, lại hỏi, "Ngươi là người nào? Vì sao đi cùng Thiệu Chẩn?"

Ninh nhi do dự một chút, nói: "Hắn là biểu huynh của ta."

"Biểu huynh?" Ngũ công tử trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, quan sát Ninh nhi, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Thiệu Chẩn làm việc sắc bén, bộ dáng mọi sự đều không quan tâm, cũng sẽ mang theo một biểu muội hối hả ngược xuôi sao?

"Không biết nương tử tên gì?" Ngũ công tử hỏi.

"Hồ Ninh."

"Đó là tên họ để đi đường thôi, " Ngũ công tử vẻ mặt không gợn sóng, "Mỗ muốn biết tên thật."

Đã xem điệp văn rồi còn hỏi. Ninh nhi oán thầm, lấy dũng khí nói: "Tên thật của ta là Hồ Ninh."

Ngũ công tử nhìn nàng, lơ đễnh: "Nghe nói Thiệu Chẩn gọi ngươi là Ninh nhi?"

Ninh nhi không nói lời nào.

Ánh mắt của Ngũ công tử thật sắc bén giống như có thể nhìn thấu tâm can người ta, nhìn thẳng vào mắt nàng chốc lát, hắn cười một tiếng, "Ít nhất tên là thật."

Ninh nhi không ngừng tự trấn định mình, nhìn lại hắn: "Ngươi chưa trả lời vì sao lại cướp ta."

"Hả?" Ngũ công tử tự nhiên tựa vào bàn, mỉm cười, "Bởi vì ta thích Thiệu Chẩn."

Bóng đêm dần dần dày, trăng sáng đã lên đến giữa trời, sao thưa thớt.

Lương Tuấn tuần tra quanh nhà một vòng, không thấy có gì khác thường liền đi tìm Ngũ công tử.

Ngũ công tử đang đọc sách dưới đèn, nghe được tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Thế nào?"

"Vẫn không thấy Thiệu Chẩn." Lương Tuấn trả lời.

Ngũ công tử để sách xuống, chân mày khẽ nhíu.

"Công tử, hắn. . . . . ."

"Hắn sẽ tới." Ngũ công tử lạnh nhạt nói, "Tối nay có một chuyến hàng sẽ tới đúng không, thế nào rồi?"

Lương Tuấn đáp: "Mới vừa có tin tức từ bờ sông, nói hàng chưa đến, gần đây có mưa to, đoán chừng là nước xiết, thuyền không đi được. . . . . ." Lời còn chưa dứt lời, bất chợt, ngoài phòng có người bẩm báo, "Chủ nhân! Phía bờ sông báo tin tới, nói hàng bị cướp rồi !"

Mặt hai người biến sắc, Lương Tuấn lập tức đi ra ngoài, một lúc sau, cầm một tờ giấy đem vào.

Ngũ công tử mở ra nhìn, vừa nhìn thấy chữ viết trước mặt, sắc mặt trầm xuống —— Công tử, giờ sửu canh ba, tại đình nghỉ chân 10 dặm bên bờ sông ngoài thành Lương Châu, người hàng đổi nhau. Thiệu Chẩn.

***

Nước sông dưới ánh trăng lặng lẽ chảy xuôi, trên mặt sông rộng rãi, sóng nước lăn tăn, cùng tường thành Lương Châu xa xa tôn nhau như mộng như ảo.

Đình nghỉ chân mười dặm tựa trên bờ sông, một chiếc thuyền dừng ở bên bờ, lửa được đốt ở mũi thuyền, trong màn đêm rất dễ thấy, Thiệu Chẩn đứng trên thuyền, ánh lửa chiếu sáng một nửa thân hình, nửa còn lại chìm trong bóng đêm.

Ninh nhi bị Ngũ công tử từ trên xe kéo tới, nhìn thấy Thiệu Chẩn, lo âu trong lòng nhất thời giảm đi rất nhiều.

"Biểu huynh. . . . . ." Hốc mắt nàng chua xót, lại sợ thái độ mềm yếu của mình quấy rầy Thiệu Chẩn, cắn môi nhịn xuống.

Thiệu Chẩn cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt đi lòng vòng trên người nàng, xác nhận nàng không bị thương, mới nhìn về phía Ngũ công tử.

"Trí Chi, đã lâu không gặp." Ngũ công tử nắm cánh tay Ninh nhi, mang nàng cùng đi về phía đình nghỉ chân, nhìn Thiệu Chẩn đang đứng ở mũi thuyền nhìn tới.

Thiệu Chẩn mặt không chút thay đổi: "Đã phiền công tử đem biểu muội tới."

"Cần gì phải gấp gáp." Ngũ công tử chậm rãi nói, "Ta và Trí chi đã lâu không gặp nhau, sao không tới đây ôn chuyện cũ?"

Thiệu Chẩn cười, lạnh nhạt nói: "Công tử khi ôn chuyện, thích mang cung thủ tới mai phục sao?"

Ngũ công tử cười to, ánh mắt sáng quắc: "Trí chi nhãn lực vẫn tốt như vậy, thật không làm ta thất vọng." Dứt lời, tay vung khẽ.

Ninh nhi nhìn chung quanh, trông thấy vài cái bóng người từ nơi kín đáo đi ra, mới hiểu thật sự có mai phục.

Quả nhiên là ác nhân! Ninh nhi hung hăng trừng mắt về phía Ngũ công tử.

Ngũ công tử lại hoàn toàn không cảm thấy áy náy, nhìn Thiệu Chẩn: "Hai năm trước, tin tức về Trí chi hoàn toàn không có, làm ta tốn rất nhiều công sức kiếm tìm."

Thiệu Chẩn ôm ngực: "Công tử muốn truy cứu chuyện của Vương Đình?"

"Vương Đình?" Ngũ công tử cười một tiếng, "Vương Đình làm nhiều việc ác, ngươi không giết hắn, ta cũng sẽ ra tay. Nhưng Trí chi," ánh mắt của hắn sâu xa, "Ngươi chẳng qua không tin ta, không nói tiếng nào đã chạy trốn, vứt lại hậu quả cho ta xử lý, thực khiến ta canh cánh trong lòng."

Hết chương 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.