Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 5: Giam lỏng trái phép




Lúc này ở lớp A1, đám thiên kim thiếu gia cũng đang bàn tán sôi nổi về việc có học sinh mới chuyển vào. Bọn họ mặc dù có xuất thân cao quý và quyền lực nhưng muốn vào học viện Thanh Nhật này cũng phải có năng lực thật sự và phải thông qua tận ba kì thi tuyển nghiêm ngặt mới có thể yên vị ngồi đây như bây giờ. Vậy mà ngay khi năm học đã bắt đầu gần như một nửa lại có người chuyển vào, đúng là khó có thể tin mà.

“Bích Như, cậu nói xem là loại người nào mà lại được mấy ông già Thanh Nhật ưu ái đến vậy hả?”Trần Ngọc Nhiên, con gái út của phó thị trưởng thành phố H có mái tóc nhuộm đỏ rực chống cằm hỏi.

Người đối diện cô ta là một cô gái có ngoại hình vô cùng xinh đẹp. Dáng người cao gầy thanh thoát, làn da trắng nõn không chút tì vết như bạch ngọc, mái tóc đen mượt mà được chăm xóc vô cùng kĩ càng điểm xuyết vài con sam cầu kì. La Bích Như, “đệ nhất mỹ nhân” năm nhất của học viện Thanh Nhật, hòn ngọc quý của chủ tịch tập đoàn thực phẩm Vạn Lộc lớn thứ bảy cả nước. Không những thế, thành tích học tập của cô ta cũng cực tốt, lễ nghi thành thạo, cư xử luôn luôn hoàn hảo, là nỗi ghen tị cùng hâm mộ của hàng ngàn cô gái trong thành phố H này. À, còn là con dâu mơ ước của hàng chục phu nhân quyền quý nữa.

Lúc này, La Bích Như đang dùng đôi bàn tay mềm mại lật sách, ánh mắt êm ả như nước trời thu không hề có dấu hiệu dao động nào. Mỗi động tác của cô ta đều toát lên vẻ cao quý thanh nhã như hoa sen, giống hệt như một tiên nữ không thuộc về trần tục dơ bẩn. Nhìn La Bích Như, người ta rất dễ cảm thấy tự ti thua kém không dám đến quá gần, bởi vì như thế sẽ vấy bẩn sự thanh khiết cùng trong trẻo này.

“Này, cậu thật sự không quan tâm một chút nào sao?”Trần Ngọc Nhiên chán nản lên tiếng lần nữa. Hai người làm bạn đã nhiều năm, tính cách không vướng bận thế sự của La Bích Như cô ta đương nhiên biết rõ, nhưng như vậy cũng quá nhạt nhẽo đi.

La Bích Như bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc Nhiên. Cô ta khẽ nở một nụ cười dịu dàng như người mẹ nhìn đứa con ngôc nghịch rồi nói:

“Ngọc Nhiên à, tại sao cậu phải quan tâm nhiều đến thế chứ. Trông cậu hệt như một con chim sẻ ấy.”

Trần Ngọc Nhiên thật không thể chống lại nụ cười thánh mẫu của La Bích Như, lập tức đo ván nằm gục trên bàn.

“Cậu đó. Thừa biết sẽ không có người có thể vượt qua nên mới thảnh thơi thế thôi.”

“Đúng rồi, ai có thể vượt qua đệ nhất mỹ nhân La Bích Như của chúng ta chứ?”Châu Hạo Đình, nam sinh xếp thứ hạng 5 trên bảng xếp hạng mỹ nam của Thanh Nhật đột nhiên xen vào.

Trần Ngọc Nhiên nhìn cậu ta không ngừng nháy đôi mắt đào hoa hòng quyến rũ La Bích Như liền cực kì bực mình. Người này theo đuôi đến ba năm rồi mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đúng là cứng đầu mà.

“Bốp”

Trần Ngọc Nhiên gõ một cái thật mạnh lên trán cậu ta, quát lên:

“Châu Hạo Đình, con cóc ghẻ nhà cậu đừng đến gần Bích Như nhà tôi nữa được không? Phiền quá đi, cư như con ruồi suốt ngày vo ve bay qua bay lại vậy đó!”

Châu Hạo Đình cũng không phải lần đầu tiên bị đánh, mặt dày tiếp tục nhìn La Bích Như nói chuyện, hoàn toàn lơ đẹp Trần Ngọc Nhiên:

“Nghe nói…đó là một mỹ nữ đó.”

“Oa, thật sao?”Cả lớp nghe thấy liền òa lên.

Thấy La Bích Như không hề tỏ vẻ lo lắng, Châu Hạo Đình có chút chán nản. Thực sự là không có gì có thể đả động cảm xúc của thánh nữ này hay sao?

“Gia cảnh thì chưa rõ, nhưng là nữ, mình chắc chắn 100%. Hôm trước mình thấy rõ ràng lão Đống cầm một bộ đồng phục nữ mang lên phòng tiếp khách mà.”

“Người mới, còn dám chen ngang học kì, đúng là không thể chấp nhận mà. Bộ con nhỏ đó không xem chúng ta vào mắt hay sao. Chúng ta phải thi cử vất vả mới được vào, còn nó thì nhờ quan hệ mà một phát ngồi lên đầu chúng ta luôn. Nhất định phải cho nó một đòn phủ đầu thật đẹp mới được.” Trần Ngọc Nhiên tức giận nói to.

“Chúng ta cũng phải bảo vệ nữ thần La Bích Như của chúng ta chứ nhỉ? Dù sao để một người mới láo xược cướp mất danh hiệu đệ nhất mỹ nữ năm nhất là không được. Đúng không?”

Châu Hạo Đình thâm ý nhìn La Bích Như một cái. Nhìn cậu ta bề ngoài có lẽ là một gã háo sắc không ra gì, nhưng thật ra cậu ta lại có một “cái mũi” cực tốt. Đuôi rắn của La Bích Như quả thật rất kĩ, nhưng mùi tanh của rắn cậu ta vẫn có thể đánh hơi được. Châu Hạo Đình theo đuôi La Bích Như lâu như vậy chẳng qua là vì cảm thấy thú vị. Thử tưởng tượng mà xem, một thánh nữ cao cao tại thượng lại ẩn chứa đầy nọc độc, sau đó dần dần bị mất lớp da hoàn mỹ để lộ bản chất dơ bẩn của mình. Chậc, rất phấn khích nha.

La Bích Như vẫn thản nhiên như không, giống như chẳng nghe ra thâm ý sâu xa trong miệng Châu Hạo Đình. Lúc này, tất cả học sinh trong lớp lại phản ứng lời của cậu ta.

“Đúng đó, ủng hộ nữ thần, ủng hộ nữ thần!”

“La Bích Như là số một!”

“Ai đối đầu với cô ấy chính là đối đầu với chúng ta.”

Tiếng hò reo không ngừng vang lên, đột nhiên, cửa lớp bật mở. Lương Đống với thân hình to béo đi vào, phía sau không ai khác chính là An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết đi vào cũng mang theo một luồng ánh sáng cực mạnh, tựa như mặt trời buổi sớm, chói mắt cực kì. Nhất thời tất cả tiếng ồn đều biến mất, mọi người đều nín thở quan sát cô. Mái tóc xõa dài tự nhiên không chút son phấn, làn da trắng sáng như ánh trăng, dáng người thon gầy mảnh khảnh như một con búp bê Nhật Bản. Cô không sắc sảo như La Bích Như, nhưng ngũ quan lại tạo nên cảm giác thân thiết không ngừng thu hút người ta đến gần. Tựa như thiên sứ dang cánh mời gọc các linh hồn tội lỗi, một ánh nhìn có thể xoa bỏ đem tối vĩnh viễn.

“Xin chào, mình là An Tịnh Tuyết, xin được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”An Tịnh Tuyết không đợi Lương Đống giới thiệu, tự mình nở nụ cười chào hỏi.

Nụ cười An Tịnh Tuyết hệt như ánh sáng Chúa Trời, lập tức làm bừng tỉnh mọi người xung quanh. Sự thật đã chứng minh, không chỉ có Bạc Á Thần không thể chống lại sức quyến rũ của cô.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt An Tịnh Tuyết và Liễu Bích Như chạm vào nhau. An Tịnh Tuyết lại không hề có chút kinh diễm nào, thậm chí lại vô cùng chán ghét. Người này có khí chất hơi giống Bạc Á Thần, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa cái gì đó rất không thật. Uhm, thật làm cô muốn xé nát lớp da ấy ra.

La Bích Như không khỏi rùng mình một cái, cô ta chưa bao giờ có cảm giác nguy cơ như thế này. Chẳng lẽ giống như những gì mà tên Châu Hạo Đình kia ám chỉ, ngôi vị của cô ta sẽ bị cướp mất sao? Không, không thể nào. Cô nhất định không cho chuyện đó xảy ra.

La Bích Như âm thầm co chặt tay, mỉm cười dịu dàng đáp lại An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết thầm than một tiếng thú vị, xem ra những ngày tháng đi học của cô sẽ không buồn chán rồi.

“Là cô?”

Lúc này, dưới góc lớp đột nhiên vang lên một giọng nam cực kì ngạc nhiên. An Tịnh Tuyết đưa tầm mắt xuống lại phát hiện mình không có chút ấn tượng nào.

“Là tôi. Trần Phùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.