Đông Phong Ác

Chương 33




Chiega cần khăn lau nước mắt. Đừng hiểu lầm, không phải nghe câu chuyện James biến thành như vậy mà là nghe lúc nhỏ Snape bi thảm, cảm động khóc rống.

“Hiện tại biết rõ vì sao tất cả mọi người thích giáo sư đi!” James nói, lúc nhỏ giáo sư mặc kệ xem mấy lần đều cảm thấy bi thảm.

“Ừm, tôi hiện tại hiếu kỳ vì sao giáo sư sẽ thích anh?”

“Chiega, đừng đả kích tôi…” James thủy chung không cảm thấy giáo sư thích ,ọm, nhiều lắm là quen? Nhưng thói quen luôn dễ dàng bị thay thế, không phải sao?

“James, anh nên có lòng tin với giáo sư, nếu như ngay cả chuyện cơ bản như vậy cũng không làm được, vậy anh không có tư cách nói thích giáo sư.” Chiega là người ngoài cuộc, nhìn tinh tường hơn James nhiều.

“Nhưng Chiega, có khi tôi nghĩ, vì sao lúc đầu tôi không hiểu giáo sư? Vì sao tôi chỉ có thể biết rõ hết thảy từ tưởng ký? Đây là vấn đề phức tạp nhất khi tôi còn là Harry.” James bắt đầu nói đến con đường mình trải qua.

“Tôi vẫn không cho phép mình đi hối hận, bởi vì biết rõ nó vô dụng, cho nên dứt khoát không nghĩ nữa. Giáo sư lạnh lùng cay nghiệt, tôi tự nói với mình, mình hiểu lầm hoàn toàn bình thường, dần dà, tôi cũng cảm thấy như vậy rồi. Nhưng vì sao Borg có thể không thấy giáo sư tốt mà không có pháp thuật giúp? Thậm chí trước kia bọn họ vẫn đối chọi gay gắt.” James rất để ý vấn đề này, vì anh cảm thấy mình không có tư cách thích giáo sư.

“Bởi vì anh đần a.” Chiega đơn giản trực tiếp nói.

“Chỉ số thông minh của anh và Borg không ở cùng một đẳng cấp, vấn đề làm phức tạp của anh không có chút liên quan tới chuyện anh có tư cách thích giáo sư, đó là chỉ số thông minh.” Chiega phân tích, Borg là tinh anh của Durmstrang, James thì là dựa vào kiếp trước trợ giúp mà lịch sử pháp thuật vẫn ngu ngốc, không liên quan đến không có tư cách thích hoặc là trình độ thích, là vấn đề về chỉ số thông minh, nó tin tưởng không có tưởng ký, cho dù một lần nữa cho James vài cuộc đời, anh ta cũng sẽ không phát hiện mặt thật của giáo sư.

“Nhưng giáo sư chưa từng nói thích tôi…” James đến bây giờ cũng không dám khẳng định mình không phải là một bên tình nguyện.

“Ai u, hai người sao không được tự nhiên như vậy a? Nhân loại không phải đều nói cái gì, cái gì thẳng thắn sao?” Chiega đỡ trán.

“Anh cho rằng giáo sư không có việc gì rỗi đi gạch lên tường sao? Anh cảm thấy giáo sư mỗi ngày gạch lên tường, mục đích đơn thuần là đếm ngày sao?” Chiega có cảm giác mặc dù mình chưa yêu nhưng đã vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ) trở thành chuyên gia.

“Mỗi khi gạch một gạch là nhớ anh một lần, mỗi ngày gạch chứng minh mỗi ngày giáo sư đều nhứo. Chỉ có tên ngu ngốc như anh không rõ, còn tưởng rằng giáo sư thật là đếm mấy ngày!”

James vốn chính là sư tử với chính mình có tự tin mù quáng, nghe Chiega cũng nói như vậy thì tinh thần lập tức tăng lên.

“Đúng thôi, nghe cậu nói như vậy tôi thoải mái hơn nhiều. Tên hèn hạ vô sỉ sao so được với tôi a! Chiega, ngày mai đưa tôi về! Tôi muốn thu lại đất đai bị mất!” James nắm tay.

“Ừ ừ! Thu lại đất đai bị mất!”

Đường bàn xoay, nhà Snape, hôm nay, những dấu gạch trên tường đã có 92 cái rồi, đồng hồ treo tường vẫn chuyển động, trong phòng thí nghiệm đứt quãng truyền đến tiếng đối thoại.

“Lúc này lửa phải bé… Bạch tiên, giúp ta cắt…”

“Làm gì mà màu hơi thâm?”

“Ta xem xem… Ừ… Đó là hành ma quỷ cho nhiều hơn nửa li.”

Phanh!

Tiếng động không tầm thường truyền đến làm Snape và Borg đồng thời ngẩn người. Đừng lo lắng, không phải vạc nổ tung, tiếng hình như là từ phòng ngủ Snape truyền đến.

“Đi xem đi.” Borg đẩy Snape bỗng nhiên thất thần, Borg có chút nghi hoặc, làm sao vậy?

Rầm, lúc này như là có một thứ gì đó rơi xuống đất. Snape giật giật, càng thêm thất thần. Vội vàng bước ra như quên Borg vẫn còn ở phía sau mình. Borg cảm thấy không đúng lắm, trước tiên hắn sử dụng phong bế thời gian lên vạc rồi đuổi kịp Snape.

Snape nghe trong phòng ngủ có động tĩnh quen thuộc truyền đến thì phản ứng đầu tiên là sững sờ, anh không thể tin được mình nghe thấy cái gì. Ngắn ngủi thất thần xong, anh xúc động lập tức đi điều tra, thậm chí quên cái vạc vẫn còn thiêu đốt. Đi đến phòng ngủ của mình, Snape như thường ngày đẩy cửa phòng ra thấy thứ trong phòng, sau đó…

Phanh! Snape đóng cửa phòng lại.

James tươi cười cứng ngắc đọng ở trên mặt, anh trừng mắt nhìn, có ý gì? Vì sao nhìn thấy anh không xông đến ôm mà lại đóng cửa!

Biểu tình Snape không có chút sơ hở, bình tĩnh, tỉnh táo, hết thảy bình thường, Borg vừa đến, chỉ kịp thấy Snape mở cửa phòng nhìn thoáng qua rồi lập tức đóng cửa lại mà thôi.

“Làm sao vậy?” Borg dò hỏi.

“Borg, hôm nay nghỉ ngơi.” Snape rất nghiêm túc nhìn Borg.

“A?”

“Hôm nay nghỉ ngơi, ngươi cần phải trở về.”

“Nhưng…” Borg hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Không có gì, hôm nay nghỉ ngơi.” Đẩy đến phòng khách.

“Nhưng tôi…” Đẩy đến cửa.

“Không có gì, ngươi cần phải trở về.” Mở cửa.

“Cái kia…” Phanh! Cửa nhà đã đóng lại.

“Cái kia, vạc còn chưa tắt lửa.” Borg nói với cửa phòng câu nói mình không có cơ hội nói, dù sao hắn cũng đã nhắc nhở đúng không. Borg bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi đến đường phố, mở xe.

Đưa Borg về, Snape dưới bàn chân sinh gió, thoáng cái mở cửa phòng ngủ ra, thoáng cái đến trước mặt James, hung dữ nhìn chằm chằm James.

“Severus…” James đột nhiên cảm giác có chút lúng túng bắt đầu, vì biểu tình của Snape, thoạt nhìn quá kinh khủng.

“Nói!” Snape giờ phút này xác định ánh mắt của mình không có vấn đề, cái tên như da trâu không chết! James đã trở lại!

“Nói?” James không hiểu, nói, nói cái gì?

“Nói cái tên nên xuống Địa ngục xảy ra chuyện gì!”

“Em…” James cũng biết mình lần này làm lớn chuyện, không có cách nào kết thúc xong nhẹ nhàng nhưng anh cũng là người bị hại a!

“Em đến thế giới tinh linh không có cách nào trở về, em không muốn đi. Có một tiểu tinh linh dùng pháp thuật, vừa vặn trùng hợp cửa thế giới tinh linh mở ra, lại vừa vặn trùng hợp em ở phụ cận, cho nên…”

James còn chưa nói hết thì đã bị mạnh mẽ kéo một phát, ôm chặt lấy, nhanh đến mức James hoàn toàn không thể di động. James ngửa đầu, ngơ ngác nhìn trần nhà.

“Giáo, giáo sư…”

“Đừng nói!” Snape cúi đầu xuống, mặt chôn ở bờ vai James, mùi hương quen thuộc tràn ngập, trái tim thoáng cái bình an. Snape cảm thấy giống nằm mơ, anh không rõ hạnh phúc trước mắt là mơ hay đoạn thời gian đáng sợ kia mới được là mơ.

James có thể cảm nhận được Severus sợ hãi thống khổ, từ cánh tay ôm chặt, từ đôi vai rung rung, anh nhẹ vỗ về lưng giáo sư.

“Tốt rồi tốt rồi, không phải em đã trở về sao. Em không bỏ được nhìn anh khổ sở, anh không biết mỗi ngày em nhìn gạch đau lòng thế nào…”

Lời này mới đầu Snape nghe còn cảm thấy rất ấm áp, nhưng sao anh cảm thấy lạ lạ? Cái gì mỗi ngày nhìn gạch? Snape có loại cảm giác thẹn khi bị người khác nhìn bí mật trong nội tâm, sắc mặt đỏ hồng, đồng thời nghiến răng nghiến lợi. Hừ, trước hết nghe nghe, về sau chậm rãi trừng trị.

James hoàn toàn không hiểu tâm lý hoạt động của giáo sư, cái đuôi còn đang vểnh lên trời.

“Ai, Severus, anh yêu em như vậy thì nói sớm đi, làm hại chúng ta lãng phí nhiều thời gian thanh xuân như vậy. Anh xem, bây giờ anh còn cao hơn em, nhưng không sao em thật sự không ngại.”

Không ngại? Tốt a! James Potter. Snape giận quá lại cười rồi, ừ, rất có đạo lý, thì ra mình cao cường tráng không đáng giá a. Tốt, vậy anh cũng không có gì băn khoăn. Đã bị người áp đến đỉnh đầu rồi, như vậy anh bạo lực trấn áp khởi nghĩa cũng sẽ không có ai phản đối đúng không.

Ôm người còn nói liên miên cằn nhằn, không dấu vết di động đến bên giường…

“Em còn tưởng rằng anh không nói là không thích em đâu. Nhưng Chiega, chính là tiểu tinh linh kia. Cậu ta nói cho em biết nên tin tưởng tình cảm của anh với em. Cậu ta… Sev?” Giọng James trở nên cổ quái.

“Em nói, anh đang nghe.” Snape đưa tay cởi ra áo sơmi vướng bận vèo một tiếng bay đi.

“Ừm, cậu, cậu ta nói, chúng ta nên thẳng thắn… Sev anh cưỡi quần của em làm gì thế?” (Làm chuyện nên làm =))))

“Không phải phải thẳng thắn à.” Snape kéo cái quần lót màu trắng cuối cùng ảnh hưởng bọn họ ‘thẳng thắn’.

“Sev, anh, anh không phải ý kia a?” James cảnh giác lui về phía sau, đã xong, theo thể trạng hiện tại chống lại thực lực Severus không khác châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá a. Thật sự là anh rất muốn làm chuyện quan trọng không thuần khiết với giáo sư nhưng sao không giống tưởng tượng a…

“Không phải em nói sao?” Snape nhìn đối phương lui đến đầu giường thì trực tiếp đè ép.

“Chúng ta hiện tại đã ‘thẳng thắn’ rồi, kế tiếp nên làm rồi.”

“Giáo ô… Ô… A đừ ư ậy a (anh đừng như vậy a).”

“Hôn phải há mồm, không nói, đây là thưởng thức.”

“Nhưng…”

“Lúc này đừng nói chuyện.” Ừ, tuy trước kia không thử qua nhưng trình tự đại khái thì hiểu. Một thiên tài như anh, độc dược trường sinh bất lão cũng có thể làm, việc đơn giản này, hẳn là cũng không khó.

“Đừng, giáo sư, đừng kích động như vậy, như vậy tiến đến là không được, không được, không! A!”

Hoa rơi tiêu điều gió bắc thổi, quạ giương cánh bay, tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn ở đường bàn xoay, thật lâu không tiêu tan. Snape chính là loại người đó, nghĩ mãi mà không rõ, nói cái gì cũng vô dụng, khi Snape suy nghĩ cẩn thận… Ai, không cần nói cái gì… Cho nên, James a, nhận đi, ai bảo yêu trước là không may.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.