Đông Phong Ác

Chương 16-2: Ngoại Truyện 2: [Kim Ngưu Và Xử Nữ]




Ánh trăng lẳng lặng chiếu lên mặt đất, đêm khuya thanh vắng nhưng Snape thút thít nỉ non vẫn không dừng lại. James chỉ có thể ôm lấy cậu, ở bên cạnh, thẳng đến nước mắt làm ướt gối đầu, thẳng đến vậy hơi thở tử mất trật tự trở nên an tường, chờ đợi Snape từ bi thương phục hồi tinh thần. Đợi đến khi suy nghĩ tỉnh táo, Snape quyết định.

“James, cậu biết điển tịch trường sinh bất lão không?” Snape hít một hơi, hiện tại, trên người cậu đeo bí mật quan trọng nhất của gia tộc Prince. Cậu đã từng cho là mình và gia tộc kia không có quan hệ gì, nhưng huyết thống, liên hệ chém không đứt đó vẫn đưa cậu về điểm xuất phát. Sau khi ông ngoại chết, căn cứ khế ước ma pháp, vậy bản điển tịch rơi xuống tay mẹ. Hiện tại, mẹ đã chết, về phần điển tịch… Dĩ nhiên là về cậu! Bây giờ cậu là người thừa kế của gia tộc Prince! Người thừa kế được khế ước bảo vệ!

“Voldemort muốn thứ đó.” Snape không muốn gọi kẻ kia là Lord, cậu đã mất đi cơ hội trở thành tử thần thực tử. Đã không thể đi theo thì hủy diệt a!

“James, ta muốn đến bên cạnh hắn.” Những gì Snape nói làm James lạnh người.

“Severus, cậu muốn làm gì!” James nhìn đôi mắt đen kiên định.

“Hắn không phải nghĩ trường sinh bất lão ấy ư, ta cho hắn.” Khóe môi Snape nhếch lên sự vui vẻ lạnh lùng, con đê nghìn mét sạt vì ổ mối, có ai phòng bị một con kiến nhỏ như cậu.

“Nghe, James, bây giờ cậu không còn là chúa cứu thế rồi, mà vì cậu đến, chúa cứu thế nhất định cũng không thể xuất hiện. Voldemort hiện tại như mặt trời ban trưa, những gì hội Phượng Hoàng có thể làm chỉ là bọ ngựa đấu xe. Albus, cậu, ai cũng khó có khả năng ngăn cản hắn!” Snape quyết định khi đã nghĩ sâu tính kỹ.

“Voldemort cắt linh hồn làm cho ma lực trong cơ thể hỗn loạn, chỉ có thể dựa vào độc dược của ta ổn định ma lực! Ngoại trừ ta, trên đời này không có người nào có thể cứu được hắn.” Mẹ đã từng nói qua, mẹ kiêu ngạo vì mình, mà cậu sẽ không phụ phần kiêu ngạo này! Severus là người thừa kế mạnh nhất mấy trăm năm qua của gia tộc Prince, thành lũy chắc chắn nếu như không thể phá từ bên ngoài thì để nó chậm rãi thối rữa từ bên trong!

“Voldemort cần ta, ta sẽ thỏa mãn.” Snape đã có kế hoạch, một Slytherin sẽ không ngồi chờ chết.

“Cậu có thể giúp Albus tiêu diệt trường sinh linh giá, làm những trường sinh linh giá biến mất, như vậy hắn cũng sắp chết. Độc dược, ta có thể làm không chê vào đâu được! Dù là ai cũng không tra được!” Nếu như trước kia Snape còn do dự, như vậy trí nhớ của Eileen trợ giúp phá tan một lớp gông xiềng cuối cùng trong nội tâm Snape. Nỗ lực chỉ là muốn chứng minh năng lực của mình, muốn nói cho thế giới này cậu không phải người nhu nhược! Nhưng người cậu muốn nói nhất không phải những người ngoài kia mà là mẹ cậu, người luôn không ngừng mắng, người luôn nói cậu là phế vật. Hiện tại cậu đã biết mình chưa bao giờ là phế vật… Severus Snape là kiêu ngạo của mẹ!

Snape là một người đàn ông chân chính, không thể vĩnh viễn trốn ở cánh chim người khác, không thể dựa vào James trợ giúp sống qua! Phải thay thế mẹ bảo vệ cho điển tịch gia tộc Prince, bảo vệ sự tín niệm và kiêu ngạo của mẹ, phải bảo vệ Lily, bảo vệ những người mình để ý. Snape muốn nhìn Lily sống hạnh phúc, kết hôn sinh con, có gia đình của mình, tuy nhiên cậu sẽ không tham dự cuộc sống của Lily. Lily nên nằm ở trên giường, ở thân nhân xung quanh an tường chết đi mà không phải giống James nói, chật vật chết dưới đũa phép lạnh như băng của Voldemort.

“Không! Không thể…” James không thể để giáo sư lại đi làm gián điệp!

“James, nếu như cậu muốn giúp tôi thì hãy nghe tôi.” Snape nghiêm túc nói, hiện tại Lucius rất xem trọng cậu, tháng 9 sẽ dẫn cậu đi gặp Voldemort. Độc dược ổn định ma lực Voldemort bây giờ còn cần định kỳ dùng, ưu thế của cậu rất lớn! Chờ đến khi lấy được Voldemort tín nhiệm, có thể từng chút từng chút giết chết hắn, bất động thanh sắc lấy mạng của hắn. Nếu như James hủy diệt những trường sinh linh giá kia thì Voldemort sẽ không trông cậy vào đâu được nữa. Không chiến mà thắng là phong cách của Slytherin, cũng là phương pháp báo thù duy nhất của cậu.

“Cậu biết cậu sẽ gặp phải cái gì không Severus!” Những lời nói lạnh nhạt, những hiểu lầm chửi rủa, một người đã từng là tử thần thực tử trong tương lai sẽ khó đi nửa bước, vĩnh viễn đối mặt mọi người hoài nghi. Giáo sư nên giống Albus, được tín nhiệm và tôn trọng mà không phải, mà không phải giống một tử thần thực tử, người người hô đánh!

“James, cậu tin tưởng tôi chứ?” Snape nhìn James.

“Đương nhiên tin tưởng.” Làm sao có thể không tin giáo sư.

“Vậy là đủ rồi James.” Snape rất bình tĩnh.

“Tối thiểu có một người, tin tưởng tôi.” Snape không cần nhiều, cậu chưa bao giờ tham lam. Một người, là đủ rồi.

Đau, để thiếu niên 16 tuổi này nhanh chóng phát triển. James bắt đầu thấy được Severus và giáo sư dần dần hợp nhất, quyết đoán, quyết tuyệt, dũng cảm! Cậu yêu mến, là giáo sư như vậy, Severus Snape như vậy… James ôm chặt Snape, cậu sắp không thở nổi.

“James, cậu còn muốn biến thành mèo sao? Hoặc khắp mặt là mụn đau nhức! Tôi sắp bị ép chết.” Snape nghiến răng nghiến lợi, làm sao cậu có thể quên người này trước đó không lâu còn bày tỏ! Đáng chết! Cái này xem như sỗ sàng sao?

“Severus, tôi thích cậu.” Giọng nói rầu rĩ truyền đến.

“Cậu đã nói rất nhiều lần rồi.” Snape xấu hổ quay đầu đi.

“Tôi không muốn cậu lại đi con đường cũ cậu hiểu chưa?” Có lẽ khi Snape quyết định này, người thống khổ nhất là James.

Snape khó được không châm chọc khiêu khích James, chầm chậm đưa tay ra sau lưng James.

“Đây không phải đi con đường cũ, James, trên thực tế, quyết định này khác một trời một vực.” Sinh hoạt, là bắt đầu mà không phải kết thúc, bản chất bất đồng.

“Cậu đã nói, sẽ giúp tôi, dù tôi làm cái gì.” Snape nhớ rõ đây là James hứa hẹn.

“Tôi sẽ giúp cậu…” James không có mưu kế như Slytherin, cậu chỉ có dũng cảm của Gryffindor. Cậu không am hiểu kế hoạch mưu lược nhưng cậu sẽ trở thành một đôi tay hữu lực để Snape không chiến đấu một mình.

“Nhưng lần này tôi sẽ không làm giáo sư.” Snape trêu ghẹo, dù thành công hay không cậu đều muốn rời xa những quái vật nhỏ kia.

James bật cười, quả nhiên, giáo sư rất chán ghét làm giáo sư…

“Vậy cậu muốn làm cái gì?”

“Có lẽ sẽ làm người lữ hành, rất nhiều độc dược đại sư ưu tú đều đi khắp nơi.” Snape có giấc mơ của mình, giấc mơ độc dược.

“Có lẽ, cậu không rảnh.” James chớp đôi mắt sáng lóng lánh.

“Severus, tôi đang thu sản nghiệp của gia tộc Prince, những người kia cũng không phát hiện.”

“Cậu?” Snape nhìn James.

“Gần nhất đang bận cái đó?”

James dùng sức gật đầu.

“Chờ lúc cậu trở lại thì là người thừa kế chân chính của gia tộc Prince rồi, rất có tiền, đến lúc đó sẽ không có thời gian chạy loạn khắp nơi.” James từng ở Muggle cho nên biết một ít thủ đoạn nhỏ mà phù thủy không biết. Đến lúc sản nghiệp của gia tộc Prince đều có ấn ký gia tộc Potter, đến lúc đó cậu còn không phải muốn thế nào được cái đó sao!

Snape bật cười, người này ngốc, cũng rất đáng yêu, cho là cậu thích tiền sao? Thôi, cậu ta muốn làm cái gì thì làm cái đó đi a. Có một người, thiệt tình muốn tốt cho mình, cảm giác này còn không tệ. James luôn dùng phương thức của mình, từng giọt từng giọt chui vào tâm linh Snape, hiện tại xem ra cố gắng cũng không phải nước chảy về biển đông hoàn toàn.

Chỉ là con đường James phấn đấu vẫn còn rất dài, Snape cũng không phải là người dễ bị bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.