Đồng Nhân Triển Hộ Vệ Xin Dừng Bước!

Chương 6: 6: Thăng Cấp Nhanh Chóng Kiếm Pháp




Liễu Y Dạ cứ thế mà sống yên ổn trong Chiêu Hòa cung, người ngoài duy nhất mà cô bé gặp là Liễu Vân Phong cùng tùy tùng của người.

Tới ngày sinh nhật tròn một tuổi của mình, cô vui mừng khi biết rằng tiệc sinh nhật của mình sẽ được tổ chức như một yến tiệc lớn.

Hoàng thân quốc thích và các đại quan sẽ được mời tới dự tiệc. Liễu Vân Phong còn nói sẽ nhân cơ hội này chính thức ra mắt Liễu Y Dạ với toàn thể hoàng cung cũng như bách tính. Ngài còn vui vẻ bảo sẽ tặng cho cô một món quà sinh nhật thật lớn.

Liễu Y Dạ biết món quà của cha cô sẽ chẳng tầm thường nhưng cô không mong thứ đó, thứ mà cô quan tâm hơn là cô sẽ được gặp người ngoài và được ra khỏi cung Chiêu Hòa.

"Kí chủ à! Đây là một cơ hội tốt để cô gia tăng độ dày của danh sách công lược đấy." Hệ thống kia hiện ra cười mừng.

"Ta biết! Sinh nhật này có hơi khác so với trong tiểu sử của ta trong truyện nhưng lần này ta lại tìm được một số đối tượng tốt để công lược đây." Liễu Y Dạ cười nhẹ.

"Cô không cần ta xét duyệt hộ sao?" Hệ thống hơi bất ngờ khi nghe Y Dạ nói đã quyết định được đối tượng công lược.

"Không cần! Ngươi đã từng nói con người ai cũng có ích mà, ta tất nhiên tất nhiên sẽ tận dụng tất cả lợi ích mà ta có thể có." Liễu Y Dạ không thay đổi sắc mặt nhưng lại có cảm giác như có gì đó rất thâm độc trong cô.

"Kí chủ...Đừng nói là cô..." Hệ thống kia lo ngại.

"Ta đã nghĩ lại rồi...Kể cả mấy kẻ mang thẻ đen và thẻ đỏ ta đều sẽ tìm cách công lược miễn là ta thấy có giá trị. Nhưng trong trường hợp tóm lại không được thì...phải giết."

Nụ cười của Liễu Y Dạ bỗng tắt ngúm, ánh mắt và gương mặt xinh đẹp thế nhưng vẫn có phần đáng sợ.

"..."

....

Qua một tuần bận rộn chuẩn bị cho sinh nhật cô, tất cả đều đã xong xuôi và ổn định, chờ ngày khai màn.

Lúc này, ở cung Trường Xuân-cung của Hàm phi.

"Nương! Người nói xem, tại sao phụ hoàng lại yêu thương thập tam muội tới vậy?...Sinh nhật của con lúc đó không có linh đình như vậy. Cả sinh thần thái tử ca và đại tỷ tỷ cũng nhỏ hơn thập tam muội một phần, mà muội ấy lại chỉ mới một tuổi..."

Bát công chúa 6 tuổi-Liễu Minh Châu ngôi trong lòng Hàm Nguyệt nghịch một quả tú cầu nói. Vị bát công chúa này rất nhu nhược, ủy khuất chính là không dám nói ra. Bây giờ kể cả nói chuyện với mẫu thân mình cũng có phần ấp úng lo sợ.

"Con đừng nói nữa! Hoàng thượng không quá sủng ái Chiêu phi, nhưng đứa con của cô ta thì không biết vì sao mà lại được phụ hoàng con sủng trên trời." Hàm Nguyệt có phàn bực tức.

"Con ấy! Tại sao lại yếu đuối như vậy?! Phụ hoàng con không để ý tới con thì thôi đi, lại bị đám con cái nhà quan bắt nạt cho khóc lên khóc xuống, bọn chúng phẩm vị thấp hơn con. Vì sao con không phạt bọn chúng cho ta hả?!"

Hàm Nguyệt bỗng bẻ chuyện, quay qua bất mãn về cô con gái yếu đuối của mình.

"..." Liễu Minh Châu chỉ im lặng xìu mặt, làm Hàm Nguyệt vừa bực mà lại vừa tội nghiệp cho con mình.

...

"Đây rồi, bát công chúa Liễu Minh Châu và anh trai của mình-nhị hoàng tử Liễu Minh Khang." Liễu Y Dạ kéo ra từ bảng nhân vật hệ thống hai cái thẻ nhân vật.

"Kí chủ, cô muốn công lược bọn họ?"

"Chính xác!"

"...Nhưng mà đó là thẻ trắng mà..?"

"Bọn họ là trong bộ truyện kia căn bản không liên quan tới ta nên mới thẻ trắng nhưng giờ thì có liên quan rồi. Hai huynh muội này...có ích!"

Sau khi cô dứt lời, thẻ của hai người này liên có chút thay đổi chuyển màu và hiện ra là hai cái thẻ 2 sao. Liễu Y Dạ cũng như lường trước nên mỉm cười bỏ lại vào hộp bộ nhớ của bảng nhân vật.

"Ta không nghĩ cô lại dùng cách này thêm sao cho nhân vật nhưng mà...sau này chắc chắn không thể dựa vào cuốn truyện kia nữa a...Ta phải đi cập nhật lại hệ thống cho phù hợp rồi!"

Hệ thống thở dài một tiếng, nó chợt nghĩ kí chủ của nó sau này sẽ phiền phức lắm đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.