[Đồng Nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Giáo Chủ Nhà Ta Yêu Làm Nũng

Chương 59: Say rượu




Sau khi suýt nữa bị một chưởng của Diệp Thần vỗ chết, Đỗ Phi Phi xác định được rằng dược hoàn lần trước hắn cho ăn không có độc, cuối cùng cũng an tâm ăn một bữa cơm no.

Diệp Thần an tọa ở trước mặt Đỗ Phi Phi vừa uống trà vừa nhìn nàng ăn, cho đến tận khi ăn xong mới hỏi: “Tra được gì không?”

Đỗ Phi Phi dùng tay áo chà xát khóe miệng, dương dương tự đắc nói: “Ngươi đoán xem?”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ hai cái trên bàn, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu.

Vẻ đắc ý lập tức biến mất. Đỗ Phi Phi thực khiêm tốn đáp: “May mắn không làm nhục sứ mệnh, tra được. Cổ Quỳnh quả nhiên là người của trấn Kỳ Lân. Có điều tên gọi của hắn vốn không phải Cổ Quỳnh.”

“Vậy hắn cũng không phải người làm ăn?”

“Đúng là không phải. Thật ra,” Đỗ Phi Phi mong chờ vẻ chấn động của Diệp Thần, “Hắn là một lang trung hành tẩu bốn phương.”

“Ồ.” Bộ dạng của Diệp Thần lại như đã sớm đoán được.

Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Ngươi tốt nhất nên biểu hiện vẻ khiếp sợ ra bên ngoài, cố nén rất dễ nội thương.”

“Ta nội thương không tốt sao?” Ngón tay Diệp Thần vuốt ve hoa văn là trúc trên chén trà, “Ít nhất, ngươi không thấy ta thì sẽ được chết nhắm mắt.”

“……” Nàng thành kính nói, “Những lời đó ngươi coi như chưa nghe thấy có được không?”

“Không thể.” Hắn lành lạnh cười nói, “Nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt.”

……

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn mặt trời xa xa bị chặn sau chạc cây. Ôi, ban ngày ban mặt, làm gì cứ nói đến chuyện chết chóc?

“Tên thật của Cổ Quỳnh là Hồ Lộc. Hồ trong hồ ngôn loạn ngữ, lộc trong công danh lợi lộc. Có một vị hôn thê, là mỹ nhân nổi danh trên trấn. Có điều cha nàng ta thừa dịp Cổ Quỳnh ra ngoài hành y, đã đem con gái ép gả cho người khác.” Nếu không phải như vậy, có lẽ Cổ Quỳnh cũng sẽ không đến ở rể Đường gia, cũng sẽ không gặp kiếp nạn này.

Có thể thấy được hết thảy mọi chuyện trên thế gian, đều là ý trời. Chỉ là không biết chuyện nàng gặp phải Diệp Thần, là ông trời đang tính toán cái chủ ý thối gì.

Diệp Thần hiển nhiên không biết chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, Đỗ Phi Phi đã suy từ người ra mình, vì vận mệnh của bản thân mà ai thán một hồi. Tâm tư của hắn vẫn đặt ở tin tức nàng mang về như cũ, “Người khác là ai?”

“Hàng xóm cũng không biết đối phương là ai, chỉ biết là một gia đình quyền thế, sính lễ đưa đến những vài xe.”

Diệp Thần nhắm mắt lại, trầm tư thoáng chốc. Giây lát, hắn mở mắt ra, khóe miệng hơi giương lên, giống như định liệu trước điều gì đó, “Nhà vị hôn thê của hắn có phải họ Kiều hay không?”

“Đúng vậy.” Đỗ Phi Phi gật đầu một cái, trong đầu chợt lóa, “Hay là ngươi hoài nghi……?”

“Hoài nghi cái gì?”

Đỗ Phi Phi dùng ngón tay nhẹ nhàng viết ba chữ ‘Đường phu nhân’ xuống bàn đá.

“Ồ, thì ra ngươi hoài nghi Đường phu nhân là vị hôn thê lúc trước của Cổ Quỳnh.” Diệp Thần cố ý lớn tiếng nói.

Đỗ Phi Phi nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn về bốn phía chung quanh, sau đó khẩn trương hạ giọng nói: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Diệp Thần mỉm cười, “Không sao cả, dù gì cũng là ngươi nói.”

“……” Đỗ Phi Phi buồn bực. Rõ ràng hắn cũng có ý tứ này.

“Hơn nữa…” Hắn cười càng thêm ôn nhu, “Đường Hống Hống cũng không có gì đáng sợ đúng không?”

“……” Đường Hống Hống không đáng sợ, Đường Môn cũng không đáng sợ, nhưng dưới sự giúp đỡ của ngài, bọn họ đều vô hại đến chết người!

*

Đường Môn gần đây rất náo nhiệt.

Ngoại trừ thiên hạ đệ nhất cao thủ Kiếm Thần, lại thêm một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoắc Bình Bình.

Tự đáy lòng Đỗ Phi Phi cảm thấy Đường Khôi Hoằng thật sự có thể đổi sang nghề mở khách điếm.

Hoắc Bình Bình cũng ở trong Trung Tâm thành, ở trong ‘Âm Độc cư’ cách ‘Độc Thủ cư’ không xa.

Hơn nữa sự xuất hiện của nàng hiển nhiên được hoan nghênh hơn Diệp Thần và Đỗ Phi Phi nhiều. Ít nhất khi bọn họ đến, trên trời không có nhiều bồ câu đưa tin bay như vậy.

“Ta dám đảm bảo, cột vào chân bồ câu đưa tin nhất định là thư tình.” Giọng nói của Đường Tinh Tinh đột nhiên vang lên ở bên tai.

Đỗ Phi Phi vui mừng quay đầu, “Tinh Tinh?”

“Ta đến tìm cô vài lần, có điều Diệp đại hiệp đều nói cô đi ra ngoài làm việc.” Đường Tinh Tinh giữ chặt tay nàng, “Lần trước không tính, nhưng lần này nhất định cô phải nhớ rõ, vô luận Diệp đại hiệp bắt ngươi đi làm cái gì, cô tuyệt không thể rời khỏi hắn nửa bước!”

Đỗ Phi Phi bị lời nói quyết đoán của nàng làm hoảng sợ.

Chẳng lẽ có người chuẩn bị ám sát Diệp Thần?

…… Như thế nàng nên giúp đám sát thủ, hay là nên giúp Diệp Thần đây?

Hoặc trực tiếp để bọn họ đánh nhau hai bên cùng tổn hại, đồng quy vu tận?

Đỗ Phi Phi đột nhiên phát hiện ra ý nghĩ của mình càng ngày càng âm hiểm. Nàng quay đầu nhìn ba chữ ‘Độc Thủ cư’ trên tấm biển. Chẳng lẽ là do ở nơi này quá lâu?

“Tinh Tinh.”

“Ừ?”

“Làm thế nào mới có thể gỡ bỏ chữ trên tấm biển kia?” Nàng nhất định phải cải tà quy chính, tuyệt đối không thể trở nên xấu xa giống Diệp Thần!

Đường Tinh Tinh nói: “Tìm một tấm biển mới.”

Đỗ Phi Phi từ trong phòng chứa củi tìm một tấm ván gỗ, dùng bút lông đoan chính viết ba chữ ‘Thiện Tâm cư’.

Đường Tinh Tinh nói: “Dùng quang minh để che dấu hắc ám, thiện tâm che dấu độc thủ. Phi Phi, cô đã đạt tới cảnh giới ác độc cao nhất.”

……

“Ta lại không cảm thấy thế.” Đỗ Phi Phi trấn định nói, “Bằng không ta đổi tên thành ‘Phật đường’.”

Một lần nữa đứng trước tấm biển ‘Thiện Tâm cư’, Đỗ Phi Phi cảm thấy cuộc đời của nàng được cữu rỗi trong khoảnh khắc.

“Được rồi, bây giờ chúng ta thảo luận đến vấn đề ám sát Diệp Thần đi.”

“……” Đường Tinh Tinh thương hại nhìn nàng, “Phi Phi, cô nhất định phải bình tĩnh. Người giống Diệp đại hiệp có vài người ái mộ là khó tránh khỏi, nhưng ta tin tưởng ánh mắt của mình, thắng lợi cuối cùng nhất định là thuộc về cô. Cho nên, loại suy nghĩ ‘ta không có được, thì người khác cũng đừng hòng chạm vào’, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn không nên thực hiện thì tốt hơn.”

“……” Đỗ Phi Phi 囧 một hồi, “Nói sai rồi. Thật ra ta là muốn hỏi, có phải có người muốn ám sát Diệp Thần hay không?”

Đường Tinh Tinh hoài nghi nói: “Có người nghĩ quẩn như thế sao?”

Đỗ Phi Phi vụng trộm giơ tay ở trong lòng.

Trên thực tế, trong vô số đêm cô tịch. Khi nàng bận rộn chạy qua chạy lại giữa phòng ngủ và nhà xí, ý niệm này cứ không ngừng xoay quanh trong đầu nàng.

Nếu không phải sợ trên đường chấp hành ý tưởng lại bị đau bụng, có khả năng khi đó nàng đã thành công.

“Có lẽ cô cũng biết, người như Diệp đại hiệp có rất nhiều người ái mộ, nhưng kẻ địch cũng tương đối khổng lồ.”

“Vì sao?”

Đường Tinh Tinh nắm một đoạn chạc cây, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, “Ví dụ đây là Diệp đại hiệp.”

Đỗ Phi Phi nhịn không được mà đạp một cái lên vòng tròn.

……

Đường Tinh Tinh cúi đầu, ở chung quanh dấu chân lại vẽ thêm vài vòng tròn nhỏ, “Ví dụ đây là người ái mộ Diệp đại hiệp.”

……

Đường Tinh Tinh lại đợi, phát hiện Đỗ Phi Phi vẫn không nhúc nhích, nhịn không được nói: “Cô không đạp sao?”

“Ta tôn kính các nàng.”

“Hả?”

“Mỗi người các nàng đều có tinh thần vĩ đại quên mình vì người.”

“……” Đường Tinh Tinh vụng trộm lau mồ hôi, tiếp tục nói, “Sau các nàng lại có rất nhiều người ái mộ, nhất là Hoắc Bình Bình.” Nàng ở bên cạnh những vòng tròn nhỏ vẽ rất nhiều chấm nhỏ, “Vì thế, cô cứ xem những điểm nhỏ này chính là kẻ địch của Diệp đại hiệp.”

Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Nhìn qua là một con số rất khách quan.” Nếu bọn họ cùng nhau đến ám sát Diệp Thần…… Ừ, bảo tiêu của Diệp Thần quả nhiên cần một đội quân.

“Có điều……” Ngữ khí Đường Tinh Tinh đột nhiên thay đổi, lại dùng chân xóa hết những chấm nhỏ đi.

“Có ý gì?”

“Chính là…” Đường Tinh Tinh trầm giọng nói, “Người đối nghịch với Kiếm Thần đều không có kết cục gì tốt đẹp. Đây là giác ngộ được đúc kết từ cộng đồng, cho nên Diệp đại hiệp dường như không có kẻ địch nữa.”

“……” Đây là vô địch trong truyền thuyết sao? Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘Thiện Tâm cư’ —

Quả nhiên, giúp mọi người làm điều tốt mới là chính đạo.

“Có điều Hoắc Bình Bình này, cô vẫn phải cẩn thận.” Thời điểm Đường Tinh Tinh nói những lời này, ánh mắt nhìn Đỗ Phi Phi tràn ngập lo lắng.

“Vì sao?” Thật ra Đỗ Phi Phi đối với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này vẫn hết sức ngóng trông. Giống như tín ngưỡng nàng từng dành cho Kiếm Thần bách chiến bách thắng trong truyền thuyết.

Đường Tinh Tinh trầm trọng nói: “Bởi vì trong số những người ái mộ Diệp đại hiệp, nàng là kẻ kiên định nhất.”

“Cho nên?”

“Cho nên nàng nhất định sẽ xuống tay với cô.”

“……” Đỗ Phi Phi rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, “Vậy cô xem, có biện pháp nào giúp chúng ta giải hòa hay không?”

“Trừ phi cô đem Diệp đại hiệp tặng cho nàng.”

“Được được được, biện pháp này rất được!” Đỗ Phi Phi giống như nhìn thấy ánh mặt trời trong bóng đêm. Từ nay về sau hai người Diệp Thần và Hoắc Bình Bình có thể tương thân tương ái, cho nhau tai họa. Mà nàng lại có thể tìm thấy tự do!

Đây quả thực là biện pháp vẹn toàn đôi bên.

“Nhưng,” Đường Tinh Tinh thấp giọng nói, “Cô xác định Diệp đại hiệp cũng sẽ cảm thấy tốt sao?”

Trong đầu Đỗ Phi Phi đột nhiên hiện ra nụ cười âm trầm của Diệp Thần, liếm liếm môi nói: “Có thể, có lẽ, đại khái là…… Ách, hy vọng là thế đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.