[Đồng Nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Giáo Chủ Nhà Ta Yêu Làm Nũng

Chương 39




Sau khi được hưởng hai lần ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’, rốt cục Đỗ Phi Phi cũng rút ra một kết luận —

Hồ điệp không đáng sợ, đáng sợ là, không ngờ hồ điệp cũng có loại lớn như vậy.

Nhưng, có một con hồ điệp lớn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, một con hồ điệp lớn như vậy lại có một khuôn mặt giống Diệp Thần y như đúc.

Đỗ Phi Phi từ trong mộng cảnh tỉnh lại, phát hiện toàn thân đều là mồ hôi, giống như mới được vớt ra từ trong nước.

Nàng chậm rãi thở dài một hơi, ngồi dậy, vừa quay đầu, đã thấy khuôn mặt của Diệp Thần đang ung dung ngồi bên giường, chén trà cầm trên tay giống y như chén trà ngày hôm qua.

Con ngươi Phi Phi đột nhiên mở lớn.

Con hồ điệp lớn cánh trắng pha hồng trong ảo cảnh lại mơ hồ hiện lên trước mắt, dùng cùng khuôn mặt, cùng biểu tình nhìn nàng.

“Phi Phi à.”

Đỗ Phi Phi khẩn trương đứng lên, không hề chớp mắt nhìn bờ môi của hắn khép lại mở.

“Ta rất cảm động, thời điểm ngươi nằm mơ cũng hô tên của ta.”

Đỗ Phi Phi nhìn hắn tỏ vẻ sung sướng tươi cười, chậm rãi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở ra, cười làm lành nói: “Đâu có đâu có, đây là chuyện ta nên làm.”

“Nhưng,” Ngữ điệu của Diệp Thần thay đổi, trên mặt lại xuất hiện nụ cười âm lãnh quen mắt, “Nếu sau khi gọi tên ta, không nói thêm câu kia ‘Ngươi, con hồ điệp đáng chết này’, ta càng cảm động.”

……

Đỗ Phi Phi giật giật môi, rưng rưng nói: “Ta có nói như vậy?”

Diệp Thần gật gật đầu.

“……” Nàng run rẩy vươn tay, mở ra trước mặt hắn, “Đưa qua đây đi.” Còn cứ tiếp tục như vậy, nàng nếm ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’ có lẽ còn nhiều hơn Diệp Thần ăn cơm.

Ánh mắt Diệp Thần đảo qua lòng bàn tay của nàng, mi mắt hơi cụp xuống.

Đỗ Phi Phi thấy hắn không nói bất động, tay càng run dữ dội hơn, “Chẳng lẽ…… Ngài lại có loại độc mới gì?”

Bụp.

Hắn đập lên tay nàng, bỗng nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía nàng, khoanh tay nói: “Còn không đi thu thập.”

Thu thập? Chẳng lẽ rốt cục hắn không thể nhịn được nữa muốn đuổi nàng ra khỏi nhà?

Đỗ Phi Phi cố nén hưng phấn, nhỏ giọng hỏi: “Làm gì?”

“Tra án.”

…… Ôi. “Như thế ngài có thể đi ra ngoài chờ được không?” Hắn không đi ra, nàng thay quần áo như thế nào đây?

Ngón tay Diệp Thần chắp sau lưng nhẹ nhàng bắn ra, “Ngươi muốn ta đứng chờ như thế này, hay là xoay người đứng thẳng?”

“……”

Đỗ Phi Phi lưu loát đổi quần áo, phát hiện nước súc miệng, nước rửa mặt đều đã chuẩn bị tốt.

“Cái này……” Khó trách vừa rồi hắn không trừng phạt nàng chuyện nói mơ, thì ra đã sớm chuẩn bị sẵn trò mới.

“Hử?” Diệp Thần vẫn không quay đầu.

Đỗ Phi Phi đem mặt ghé đến sát chậu nước, nhìn bóng ngược của mình ở trong nước chập chùng lên xuống, vặn vẹo thành đủ loại hình dạng, không khỏi mang cầu xin nói: “Không rửa có được không?”

“Cho dù ngươi ra ngoài không sợ bị chê bẩn, nhưng ta sợ dọa người.”

Đỗ Phi Phi run giọng nói: “Nhưng mang theo người bị hủy dung đi ra ngoài, không phải càng dọa người hay sao?”

“Ai nói ngươi sẽ hủy dung?” Diệp Thần nghiêng đầu, khóe mắt mang theo sát khí.

Đỗ Phi Phi phù một tiếng, khuôn mặt lập tức vùi vào chậu rửa mặt.

Rửa xong mặt, Đỗ Phi Phi đứng trước gương đồng xác nhận một hồi rằng khuôn mặt không hề bị biến dạng, mới thở ra một hồi.

“Phi Phi.” Diệp Thần không biết khi nào đã xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn nàng. Hai con ngươi bí hiểm toát ra chút bất đắc dĩ.

Đỗ Phi Phi lập tức khép hai chân lại, đứng thẳng tắp, “Có.”

“Thật ra, ” Hắn đột nhiên thở dài, “Mỗi lần kê đơn, ta đều rất khổ sở.”

……

Khổ sở?

Hai gò má Đỗ Phi Phi bỗng nhiên run rẩy, “Thứ lỗi cho ta ánh mắt vụng về, thật sự nhìn không ra.” Nàng chỉ cảm thấy mỗi lần hắn kê đơn, trên mặt dường như đều viết tám chữ lớn ‘Ta thực sung sướng, ta thực chờ mong’?

“Nhưng,” Sắc mặt Diệp Thần khẽ biến, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng, giọng căm hận nói, “Không xuống tay, ta càng khó chịu.”

Đỗ Phi Phi không nói gì nhìn trần nhà.

— biến thái là một loại bệnh, biến đổi sẽ thành muốn mạng người.

Nói đến tra án, có một nơi không thể không đi.

Đó chính là nơi phát hiện án mạng.

Có điều bởi vì chuyện xảy ra cách đây hơn một tháng, thư phòng của Cổ Quỳnh đã được quét tước sạch sẽ, cho nên thời điểm Diệp Thần và Đỗ Phi Phi đến nơi, nhìn qua cũng không có gì khác những thư phòng bình thường.

Đỗ Phi Phi nhìn bức họa treo trên tường, tán thưởng nói: “Dường như rất đáng giá.”

Diệp Thần tùy tiện liếc mắt một cái, “Ngô Đạo Tử, Lý Tư Huấn, Hạng Dung, Dương Đình Quang…… Ừ, thu thập rất đầy đủ, có điều đều là hàng giả.”

Sự nhiệt tình của Đỗ Phi Phi lập tức bị dội một gáo nước lạnh, không phục nói: “Ngươi tùy tiện nhìn như vậy là có thể biết được hàng giả hay không sao?”

“Cái này không liên quan gì đến chuyện tùy tiện hay không tùy tiện, có liên quan đến người nào.” Hắn cười nhạo nói, “Giống như ngươi, cho dù có cẩn thận tìm tòi ba ngày ba đêm, cũng không nhìn ra nó là hàng giả đi?”

Đỗ Phi Phi vẫn mạnh miệng nói: “Ai nói ta nhìn không ra? Ta ngay cả xem cũng không cần xem đã biết tất cả đều là hàng giả.”

“Ồ? Vì sao?”

“Lấy nhân phẩm thấp kém như Cổ Quỳnh, sao có thể xứng với bút tích thực.”

Diệp Thần cười nhẹ nói: “Tuy rằng không có đạo lý gì…… Nhưng ta đồng ý.”

……

Vừa rồi miệng Diệp Thần phun ra là ‘ta đồng ý’, mà không phải ‘ta khinh thường ngươi’?

Đỗ Phi Phi thật cẩn thận hỏi lại: “Câu nói vừa rồi ta không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?”

“Không có đạo lý gì.”

“Không phải, là câu sau.”

……

“Phi Phi à.” Diệp Thần lại cười nói, “Ngươi thường xuyên nghe không rõ lời của ta, để nó vào tai này ra tai kia sao?”

Đỗ Phi Phi cúi đầu nhìn mũi chân. Làm người phải khiêm tốn, đắc ý cũng không thể quên hình tượng — tuy rằng chuyện khiến nàng đắc ý lại……hèn mọn như vậy.

Có người hầu vào nhà quét tước, nhìn thấy Diệp Thần và Đỗ Phi Phi hơi lắp bắp kinh hãi.

Đỗ Phi Phi lập tức nở nụ cười thân thiết: “Tại hạ Đỗ Phi Phi, hắn là……”

“Kiếm Thần đại nhân.” Ánh mắt người kia hừng hực như hai ngọn lửa, sáng ngời nhìn hắn.

Diệp Thần mỉm cười gật đầu, “Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề hay không?”

Người hầu hưng phấn nói: “Đương nhiên đương nhiên, từ khi ta mười tuổi đã được nghe sự tích về đại nhân, từ đó vẫn sùng bái đại nhân đến nay.”

……

Thời điểm lão nhân gia ngài mười tuổi, Diệp Thần hình như còn chưa sinh ra thì phải. Vuốt mông ngựa cũng phải có chừng mực. Nông cạn như vậy, nhất định sẽ bị Diệp Thần khinh bỉ. Đỗ Phi Phi sung sướng khi người khác gặp họa.

Quay sang lại thấy Diệp Thần chân thành nói: “Như thế thật sự là vinh hạnh của ta.”

……

Đỗ Phi Phi nhớ lại chiến tích thảm thiết mỗi lần mình vuốt mông ngựa, quay sang nhìn hai người vui vẻ tươi cười trước mắt, lòng đầy căm phẫn nghĩ: Quả nhiên không liên quan đến chuyện tùy tiện hay không, liên quan đến người.

Vì thế, thêm một lần nữa nàng xác nhận, Diệp Thần đại nhân không ưa nàng.

Diệp Thần thản nhiên mời người hầu ngồi xuống.

Đỗ Phi Phi vừa định đi đến vị trí đối diện bọn họ ngồi xuống, thì thấy Diệp Thần mỉm cười nói: “Phi Phi, còn không dâng trà?”

…… Dâng trà?

Đỗ Phi Phi giơ lên ngón tay, chỉ chỉ vào mình, không tiếng động bày tỏ nghi vấn.

Diệp Thần thong thả mà kiên quyết gật đầu.

Đỗ Phi Phi cắn môi dưới. Nàng là bảo tiêu, không phải chân sai vặt, không phải nha hoàn, không phải……

“Vẫn nên để ta đi.” Người hầu vội vàng đứng lên, lại bị Diệp Thần đè lại, “Chút việc nhỏ ấy, để Phi Phi làm là được.” Thời điểm hắn nói, còn cố ý vô tình vẫy vẫy tay áo.

Đứng ở góc độ của Đỗ Phi Phi, mơ hồ có thể nhìn thấy trong tay áo, bình ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’ đang an ổn nằm nghỉ.

“……” Đỗ Phi Phi cứng ngắc nhấc khóe miệng, “Châm trà phải không? Ta đi là được rồi. Tốt xấu cũng cho ta một cơ hội…… Vinh, hạnh, vinh, hạnh.”

Khi Đỗ Phi Phi cầm bình trà bước vào, Diệp Thần và người hầu đang nói chuyện đến vui vẻ.

Nàng cười tủm tỉm rót trà cho hai người.

Diệp Thần có thâm ý liếc nhìn nàng một cái, nâng chén, khẽ nhấp một ngụm, sau đó ung dung thả xuống, sắc mặt như thường.

Đỗ Phi Phi cố gắng duy trì tươi cười, không để nó càng khuếch tán càng lớn.

Người hầu hàn huyên này nửa ngày, thấy khát nước, không khỏi nâng chén muốn uống, lại bị Diệp Thần một tay đỡ lại.

Người hầu và Đỗ Phi Phi đồng thời nhìn phía hắn, vừa kinh ngạc, lại căng thẳng.

Khóe miệng Diệp Thần khẽ câu, cười nhẹ nói: “Quấy rầy lâu như vậy, thật sự không dám giữ ngươi ở lại lâu hơn nữa.”

Người hầu tuy rằng tim đập loạn nhịp, lại cười đứng lên, nói: “Vâng, tiểu nhân cáo lui.”

Đỗ Phi Phi nhìn bóng dáng hắn cúi đầu đi xa, cảm giác bất an càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa Diệp Thần không nói một lời, chỉ nhìn nước trà trong chén trà cười.

“Ách, chúng ta…… vẫn nên nhanh chóng đi tìm chứng cớ đi.” Nàng ra vẻ bận rộn mò mẫn quanh vách tường.

Nụ cười của Diệp Thần càng sâu, “Phi Phi à.”

…… Đến rồi.

Là phúc không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi. Đỗ Phi Phi mặc cho số phận đi đến trước mặt hắn ngồi xuống.

“Lần sau ngươi muốn nhổ nước miếng, phun vào một ly là đủ rồi, không cần liên lụy người khác.”

……

Đỗ Phi Phi cầm lấy chén trà đưa cho người hầu nhưng một ngụm cũng chưa uống, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lau lau khóe miệng, quyết tâm liều mạng, không thèm đếm xỉa nói: “Ngươi yên tâm, ta vốn không thích hại người vô tội. Trừ ngươi ra, ta không sử dụng thủ đoạn thấp hèn như vậy với bất kỳ ai khác!”

Nàng nói xong, trừng lớn hai mắt, chờ Diệp Thần vỗ bàn nổi bão. Ai ngờ Diệp Thần chỉ mỉm cười cười nói: “Ta có thể hiểu thành, ngươi cho rằng nước miếng của ngươi chỉ có thể để một mình ta hưởng hay không?”

Đỗ Phi Phi ngẩn ra nói: “Nước miếng của ta ngươi uống thế ta uống nước miếng của ai?”

Không khí quỷ dị cứng đờ.

……

Giây lát.

Diệp Thần thu hồi nụ cười, nói: “Ta có một chuyện cần ngươi làm.”

Đỗ Phi Phi theo bản năng hỏi: “Mua quan tài?”

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, “Nếu ngươi muốn mua cũng được, có điều phải đợi chuyện này xong xuôi.”

Đỗ Phi Phi lui đầu cười làm lành nói: “Ngài nói, ngài nói.”

Diệp Thần nói: “Ta muốn ngươi đi điều tra Cổ Quỳnh.”

“Đi chỗ nào điều tra?”

“Thục Trung.”

“…… Có thể thu nhỏ phạm vi lại một chút hay không?” Thục Trung quá lớn rồi.

Diệp Thần nói: “Không thể. Bởi vì không ai biết Cổ Quỳnh rốt cuộc từ đâu tới đây, chỉ biết là hắn ở một vùng nào đó trong Thục Trung làm ăn.”

“……” Đỗ Phi Phi uể oải nói, “Như thế không phải mò kim đáy bể sao? Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, ta đều không có số chó ngáp phải ruồi.”

Diệp Thần xoay người đi đến bên cạnh bàn học, cầm lấy một cuộn tranh dùng vải gấm Tứ Xuyên bao quanh, chậm rãi mở ra.

Trong tranh, một thanh niên mày rậm mắt to, thần thái phấn chấn đang vén rèm mà cười.

Đỗ Phi Phi tiến lại gần, “Hắn là ai vậy?”

“Cổ Quỳnh.”

“Thật trẻ tuổi.” Hơn nữa còn hoàn toàn tương phản với hình tượng đáng khinh trong tưởng tượng của nàng.

“Là thời điểm hắn còn trẻ.”

“Sao ngươi biết?” Đỗ Phi Phi không đợi hắn trả lời, tự đáp: “A, nhất định là vừa rồi người kia nói cho ngươi.”

Nàng thấy ánh mắt hắn dừng lại thật lâu bên dưới chỗ ký tên, không khỏi thì thầm: “Đường Khai Tâm. A, thì ra là thê tử của hắn vẽ, khó trách lại dễ nhìn như vậy.”

“Vì sao?” Diệp Thần thu hồi ánh mắt, đem tranh cuộn lại.

“Cái đó gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Trong mắt thê tử, đương nhiên trượng phu của mình là đẹp nhất.”

Diệp Thần nhíu mi, “Vậy sao ngươi lại cảm thấy hắn dễ nhìn?”

Đỗ Phi Phi biện giải nói: “Hiện tại không phải ta nhìn hắn, mà là Đường Khai Tâm đang nhìn hắn. Nói đến Đường Khai Tâm, vì sao chúng ta đến Đường Môn lâu như vậy, còn chưa có chưa gặp được bà ta?”

“Bởi vì hiện tại bà ta không có ở Đường Môn.” Diệp Thần dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Có lẽ là ra ngoài giải sầu.”

Đỗ Phi Phi gật gật đầu, thở dài: “Cũng đúng. Trung niên mất vợ hay chồng đều là chuyện đau khổ.”

Diệp Thần đem tranh cuốn nhét vào trong tay nàng, “Ngươi dùng nó đi thăm dò, nhất định sẽ đem lại không ít hiệu quả.”

……

Đỗ Phi Phi đáng thương ôm bức tranh, “Không còn manh mối nào khác?”

Ánh mắt Diệp Thần quét toàn bộ phòng một lần, cuối cùng dừng lại trên bàn nghiên mực, chậm rãi cầm lấy nó.

Đỗ Phi Phi hưng phấn mà nhìn hắn, “Có phải có đầu mối mới hay không?”

Diệp Thần lấy ngón tay nhẹ nhàng vặn chuông nhỏ trên nghiên mực, “Ta nghĩ, ta biết hắn là người phương nào.”

“Thần kỳ như vậy sao?” Đỗ Phi Phi cũng duỗi tay vặn thử, lẳng lặng đợi một lúc, cuối cùng thành thật nói, “Ta vẫn không biết.”

……

“Nếu ta nhớ không lầm, thắt chuông ở trên nghiên mực là tập tục của Kỳ Lân trấn, lấy chuông treo nghiên mực – mang tâm ý linh nghiệm. Bọn họ mê tín cho rằng chỉ cần dùng loại nghiên mực này mài mực viết tâm nguyện, tất nhiên có thể thành sự thật.”

Đỗ Phi Phi nói: “Thật hay giả?” Như thế nàng có tâm nguyện muốn sớm phá xong án, phá xong án sớm chút nào là có thể sớm rời khỏi Diệp Thần chút đó?

“Đương nhiên là giả.” Diệp Thần nhanh chóng dập tắt ngọn lửa hy vọng, “Nếu là sự thật, Hoàng đế đã sớm hạ lệnh chuyển hết vào hoàng cung.”

……

“Có đạo lý.” Lý do này, Đỗ Phi Phi vui lòng phục tùng.

Diệp Thần mỉm cười, buông nghiên mực, “Như vậy, mười ngày sau, ta muốn biết hết thảy về quá khứ của Cổ Quỳnh.”

Đỗ Phi Phi xoay người đi một bước, lại dừng lại hỏi: “Chuyện này rất quan trọng sao?” Người chết ở Đường Môn, không phải nên tra xét Đường Môn mới là trọng điểm sao? Chạy đi tìm tung tích của người chết làm gì?

Lông mi Diệp Thần khẽ nhíu, lại cười nói: “Ngươi nói quan trọng hay không quan trọng đây?”

“……” Vẻ mặt Đỗ Phi Phi chân thành nói, “Ngài nói đều quan trọng, nếu không quan trọng, nhất định không phải là ngài nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.