[Đồng Nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Giáo Chủ Nhà Ta Yêu Làm Nũng

Chương 22




“Phi Phi.”

“Ừ?”

“Muốn biết cái khố của Thanh Vân có màu gì không?”

Cả người Đỗ Phi Phi chấn động, “…… Ngươi dám rình trộm.”

“Không muốn biết thì thôi.” Diệp Thần xoay người muốn đi.

Đỗ Phi Phi nắm lấy tay áo hắn, thần bí đè thấp giọng nói: “Màu trắng?”

“Ừ, của ta là màu trắng.”

…… Ai để ý ngươi. Ánh mắt nàng thoáng đảo qua phần eo của hắn.

Diệp Thần tốt bụng tiếp tục cho nàng cơ hội, “Đoán tiếp.”

“Màu xanh?”

“Không đúng.”

“Vàng?”

“Không đúng.”

“Hồng?”

“Không đúng”

“……”

Đỗ Phi Phi mệt đến nỗi thở dốc, “Còn màu sắc gì ta chưa kể sao?”

“Không còn.”

“……” Quả nhiên, lại bị đùa giỡn. Nàng ngẩng mặt, lệ nóng quanh tròng.

Hắn cười tủm tỉm cởi bỏ nỗi băn khoăn của nàng, “Hắn căn bản không mặc tiết khố.”

Nàng vội vàng thu lại nước mắt, “Tại sao ngươi biết?”

“Rình coi nha.” Nói thật tự nhiên.

Đỗ Phi Phi trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói: “Ngươi còn rình coi được cái gì, thành thật nói ra.”

“Trên mông hắn có một cái nốt ruồi.”

Nàng vô cùng kính ngưỡng nhìn hắn, “Ngay cả mông cũng nhìn thấy?!” Mông của Thanh Vân thượng nhân…… A, nhất định cũng rất cao quý hoa lệ.

“Ừ, hơn nữa bên trên còn có hai sợi lông. Một sợi là sợi đực, một sợi là cái.”

“…… Làm sao ngươi biết?” Lông còn có đực cái?

“Bởi vì nếu như có nhổ đi, lại tiếp tục có hai sợi lông con mọc lên.”

Ánh mắt Đỗ Phi Phi hung ác trừng hắn, “Nhổ lông làm sao mà ngươi thấy được?”

“Bởi vì là ta nhổ.” Diệp Thần nhún vai, “Khi hắn đánh cược thua ta.”

……

Quả nhiên, thần tượng vẫn là đứng từ xa kính ngưỡng mới tốt, tuyệt đối không nên quá thân cận, bằng không chính là sụp đổ hình tượng.

“Cho nên…” Nàng chậm rãi nuốt nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Ngươi là Kiếm Thần thật sự?”

Hắn nhướng mi, “Ngươi nói xem?”

Nàng giãy dụa hồi lâu, thở dài nói: “Vẫn…… rất khó phân biệt nha.” Kiếm Thần sao lại có đức hạnh như thế này? Điều này bảo ngàn vạn thanh niên chính trực lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu sao có thể chịu đựng được?

“Vậy ngươi có thể đánh một chiêu cho ta xem được không?” Là lừa hay ngựa, kéo ra nhìn là biết được.

“Ngươi muốn xem chiêu nào?”

“‘Vô Hoa’ có được hay không?” Lòng nàng tràn đầy chờ mong.

“……”

Dưới ánh mắt càng ngày càng nghiêm khắc của hắn, Đỗ Phi Phi đành phải rút lui, “Nếu không, tùy ngươi đi.”

“……”

Ánh mắt vẫn rất nghiêm khắc như cũ. Rốt cục nàng không nhịn được lại nói: “Nếu không, chiêu tiếp theo của ‘Vô Hoa’ được không?” Nàng thật sự không biết Kiếm Thần có những chiêu thức nào. Nàng luyện đao, thần tượng của nàng là Thanh Vân thượng nhân.

“Được rồi.” Diệp Thần dường như là cố gắng hết sức mới đáp ứng được, “Vậy ngươi phải nhìn cho kỹ.”

“Ừ.” Nàng mở to hai mắt, tập trung tinh thần nhìn nhất cử nhất động của hắn.

Tuyệt chiêu tạo nên truyền thuyết ‘Bạch y đạm tảo Nga Mi tuyết, một kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh’ sắp sửa tái hiện trước mặt nàng! Tâm tình Đỗ Phi Phi vô cùng kích động.

Trong thời khắc này, rốt cục nàng có thể cảm nhận được sự ưu việt khi trở thành người hầu của Kiếm Thần.

Diệp Thần chậm rãi vươn hai ngón tay.

Lấy ngón tay thay mũi kiếm sao? Ừ, quả nhiên cao thủ đã đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất. Đỗ Phi Phi càng thêm khâm phục.

“Ta đến đây!” Hai ngón tay của Diệp Thần kẹp lại.

……

Đỗ Phi Phi đã chuẩn bị sẵn tư thế để vỗ tay, thì động tác bỗng nhiên ngừng lại, “Sau đó thì sao?”

“Hết rồi.”

Nàng chậm rãi buông tay, che ngực, đau khổ nói: “Thật ra, ngươi là giả đúng không?”

Hai người tiếp tục đi dạo về phía trước.

Đỗ Phi Phi suy tư thật lâu, cảm thấy nên vì mình mà giành lấy một phần phúc lợi. Ví dụ như từ một người bị lợi dụng chuyển lên thành đồng bọn hợp tác.

“Ách, Diệp đại hiệp.”

Diệp Thần không đáp lời, có điều bước hơi chậm lại, tỏ vẻ đang lắng nghe.

“Chúng ta hiện tại có thể được coi là…… Hai con châu chấu trên một sợi dây thừng đúng không?” Nàng thật cẩn thận chọn từ hình dung.

Thân thể hắn hơi cứng đờ.

“Cho nên, chúng ta nên thẳng thắn đối mặt.”

Chân phải Diệp Thần uốn một cái, thân mình hơi lung lay. Không nhìn kĩ, còn tưởng rằng chỉ là gió thổi bay vạt áo: “Tương đối thẳng thắn.”

“Ừ, ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không?” Rất tốt, thống nhất ý kiến là điều kiện tiên quyết cho việc hợp tác.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ta muốn nói……” Nàng đột nhiên tới gần hắn, dùng giọng điệu đè ép đến cực điểm nói, “Ngươi rốt cuộc đến Đường Môn làm gì?”

“Cứu người…… Thuận tiện kiếm nơi ăn uống miễn phí.”

“Loại nào quan trọng hơn?”

“Ăn uống.”

So với Trung Tâm thành lạnh lùng yên tĩnh, Nội thành cẩn trọng từng bước, ngoại thành thật sự ồn ào và náo nhiệt. Nhất là chợ, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng cười nói, tiếng mắng chửi…… Cần cái gì có cái đó.

Nhưng Đỗ Phi Phi vẫn còn vướng mắc vấn đề vừa rồi, “Sở Việt đã thừa nhận giết người, ngươi còn muốn cứu thế nào?” Chẳng lẽ thật sự muốn đánh vào, sau đó chờ làm bạn tù với Sở Việt?

“Ừ, đây đúng là một vấn đề khó khăn.” Diệp Thần nghĩ nghĩ, trong nháy mắt lại nói, “Không bằng ngươi đi gánh tội thay hắn.”

“…… Cổ Quỳnh là trúng độc mà chết, ta đâu có biết hạ độc?” Hơn nữa cứ cho là biết, cũng quyết không muốn dính vào chuyện này. Cứ cho là dính vào, cũng không có bản lĩnh độc chết được muội phu của Đường chưởng môn nha. Đỗ Phi Phi bị tư duy mạnh mẽ của hắn mà phục sát đất.

Diệp Thần thở dài, “Ngươi thật ngốc nha.”

Gò má Đỗ Phi Phi khẽ cong lên, “Thật xin lỗi.”

Trong lòng tính toán số tiền bán mình ở trong ngực, Đỗ Phi Phi quyết định hôm nay sẽ thỏa mãn bản thân, bù lại nhiều ngày đêm lo lắng sợ hãi.

Kẹo hồ lô, bánh ngọt mã đề, bánh tuyết hoa, hạt dẻ đường…… Gặp qua hay chưa gặp qua nàng đều mua tất.

Nàng đi dạo đến vui vẻ, ngay cả cửa hàng bán quần áo cũng không buông tha, chọn mấy cái cái váy áo tươi đẹp, lại đi đến cửa hàng bán giày.

Ông chủ cửa hàng giày ăn mặc thực gọn gàng, đôi mắt híp lại so với sợi tóc còn mảnh hơn. Nhưng khi Đỗ Phi Phi bước vào cửa, rõ ràng nhìn thấy được trong ánh mắt của toát ra tia sáng tham lam.

Ông chủ bán giày tươi cười chào đón, Đỗ Phi Phi vừa định mở miệng, hắn đã đi đến sát bên người Diệp Thần, khom lưng cười nói, “Vị công tử này, ngài muốn mua cái gì? Nơi này của chúng ta muốn giày gì cũng có, công tử chỉ việc mở miệng là được.”

Khóe miệng Diệp Thần cong lên, “Có giày Tử Ngọc Long không?”

Ông chủ giật mình, “Cái này…… tiểu điếm không có, đây là giày mà Hoàng đế lão gia mới có thể đi, tiểu điếm nào dám bán.”

“Vậy ngươi vẫn nên đứng một bên nghỉ ngơi thôi.”

Ông chủ hàng giày ngượng ngùng quay trở về, nhìn thấy Đỗ Phi Phi, lại vẻ mặt tươi cười nói: “Cô nương muốn……”

“Giống yêu cầu của hắn.”

Ông chủ cửa hàng giày rốt cục cũng phát hiện mình không được hoan nghênh. Nhưng…… cửa hàng này là của hắn, nếu không muốn thấy hắn, thì tiến vào làm gì. Ông chủ hàng giày vô cùng buồn bực.

Đỗ Phi Phi đột nhiên “A” một tiếng, cầm lấy một đôi giày, ghé mắt lại đánh giá: “Đôi giày này……”

Hai mắt của ông chủ hàng giày sáng lên, lập tức tiến lại gần, “Ánh mắt cô nương thật tốt, đôi giày này là mẫu mới nhất của Kim Ngọc phường, nửa tháng trước mới xuất hiện, tiểu điếm tổng cộng chỉ đặt hai đôi. Đây là đôi cuối cùng……”

“Ông nói đôi giày này nửa tháng trước mới có?”

Ông chủ cửa hàng vỗ ngực nói: “Sao có thể là giả?”

“Nếu giả thì sao?” Ngay cả Kiếm Thần cũng có thể giả thì trên đời này còn cái gì không giả được. Đỗ Phi Phi giật mình phát hiện mình bắt đầu có bệnh đa nghi.

“Nếu là giả, ta sẽ làm giày cho cô nương đi.” Ông chủ hàng giày nói đến hùng hổ mạnh mẽ.

“Đôi giày còn lại ông bán cho ai?”

Tròng mắt của ông chủ khẽ đảo, “Tiểu điếm lui tới nhiều người như vậy, sao ta có thể nhớ hết được. Cô nương hỏi cái này làm cái gì?”

“Ta chỉ muốn biết, người nào có ánh mắt độc đáo giống như ta.”

“Thế cô nương có mua không?” Ông chủ rất nhanh nói tiếp.

“……” Nàng nhìn giày, cắn răng nói: “Mua.”

“Cô nương, ngươi còn chưa nói cho ta biết người đi giàu này cỡ chân thế nào. Nhỡ đâu không vừa……”

Chân của nam nhân bình thường dài bao nhiêu nhỉ? Đỗ Phi Phi ra sức nghĩ.

Diệp Thần đột nhiên vươn tay ra, đo đo một lát trên đôi giày, “Ừ, rất vừa.”

Ra khỏi cửa hàng giày, Diệp Thần tươi cười sáng lạn, đối lập với Đỗ Phi Phi đầy mặt đăm chiêu trầm trọng, thật giống như trời nắng và trời mây.

Quẹo đến một chỗ rẽ ít người, Đỗ Phi Phi đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Lông mày của Diệp Thần cong cong lên, ấm áp nói không nên lời.

“Ta nghi ngờ… ” Đỗ Phi Phi nói từng chữ từng chữ vô cùng nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, “Sở Việt bị nhốt ở trong địa lao của Đường Môn là giả.”

“Ồ?” Vẻ mặt hắn chậm rãi trở nên lạnh nhạt.

“Khi ở trong địa lao ta đã nhìn thấy giầy của hắn.” Nàng nhớ lại đôi giầy nhìn thấy trong phòng giam, “Thêu hoa bạc màu xanh…… Giống y hệt đôi này!”

Nhưng đôi giày này nửa tháng trước mới xuất hiện, mà Sở Việt đã bị giam hơn một tháng: “Trừ phi có người đặc biệt mua giầy mới cho hắn, nếu không sao hắn có thể đi đôi giày mới của Kim Ngọc phường được?” Đỗ Phi Phi hoàn toàn đắm chìm trong suy luận của chính mình, “Có điều vào được địa lao, chỉ có thể là người của Trung Tâm thành. Mà người Sở Việt giết lại là muội phu của Đường chưởng môn, ta nghĩ không có ai dám công khai tặng đồ thế đâu?”

“Cho nên……”

“Cho nên ta hoài nghi Sở Việt là giả. Có lẽ nơi này, thật sự có bí mật không thể cho ai biết.”

“Ngươi muốn nói…… chính là chuyện này?”

Đỗ Phi Phi vui sướng gật đầu. Nàng thật sự thông minh, quan sát rất tỉ mỉ.

Diệp Thần đột nhiên từ trong lòng móc ra một nén bạc, “Đi mua sáu cái rương gỗ lớn, trước khi mặt trời lặn đưa đến phòng của ta.”

“……” Sáu cái? Đỗ Phi Phi run rẩy nhận bạc, “Chi bằng mua luôn quan tài đi. Cũng có thể đựng được rất nhiều.”

“Được, mua thêm một cái quan tài.”

“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.