[Đồng Nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Giáo Chủ Nhà Ta Yêu Làm Nũng

Chương 164: Kết cục hai (6)




Ngày hôm sau khi tỉnh lại từ vòng tay Aquila Draco hoàn toàn không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, cũng không biết nhìn anh trai nhà mình có vẻ “hiền lành ngoan ngoãn” lại “cực kỳ gian xảo” bắt đầu giăng lưới tóm gọn Dra cậu. Cậu chỉ cảm thấy thỏa mãn, mình vừa mới tỉnh ngủ đã thấy anh trai nằm một bên, Draco cảm thấy cả người tràn ngập vui sướng.

“Dra,” Vì vừa mới tỉnh, giọng Aquila hơi khàn khàn, “Sao lại không ngủ trên giường mình?”

Câu hỏi của Aquila khiến Draco đỏ mặt, quý tộc nhỏ da mặt giờ vẫn chưa dày bằng cha không thể nào mở miệng nói “đã quen mùi vị trên người anh” được.

“Chính là ngủ giường anh đó, làm sao vậy, không được à?” Draco hơi gây sự.

“Đương nhiên là được, nếu em thích thì hai ta có thể đổi giường.” Aquila trả lời ngắn gọn.

“Không cần, em thích ngủ chung với anh!” Vì bị Aquila kích thích, Draco thốt lên.

“Dra, em đã không còn nhỏ…” Giọng nói của Aquila ngập tràn sự tiếc hận chỉ sợ không rèn sắt thành thép.

Điều này làm Draco vừa hơi hối hận nháy mắt ném tâm trạng của mình sang một bên, “Sao vậy? Trưởng thành thì không thể ngủ chung à? Ai quy định?!” Cậu hơi hơi nâng cằm, như là đắc thắng, “Anh là anh trai của em, vì sao em không thể ngủ giường anh, hiện tại em nói, về sau em cứ ngủ giường anh đấy!” Đây là kết luận cuối cùng.

Aquila nhìn mắt Draco, người sau không hề nhân nhượng. Thật lâu sau, Aquila mới như bất đắc dĩ, “Nếu em không thích thì như em mong muốn.”

Tự cho là thắng trận Draco như một con công nhỏ kiêu ngạo đi vào phòng tắm chải chuốt lông hoàn toàn không thấy Aquila đang nở nụ cười vì thực hiện âm mưu thành công.

Cho tới giờ Aquila cũng biết, em song sinh của mình không thể nào chịu được kích thích, nhất là đến từ cậu, Draco là Dra của cậu, cậu chắc chắn sẽ không để em ấy bay đi.

Ngày ngày trôi qua trong khi Aquila vội vàng giăng lưới, Draco không hề có cảm giác; Blaise lấy lòng Harry, Kẻ Được Chọn ngây thơ không rõ và những người khác thì xem cuộc vui.

Bọn nhỏ vội vàng hưởng thụ cuộc sống học trò của mình, các người lớn cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là Chúa tể Hắc ám đời trước và gia chủ Malfoy rốt cuộc cũng đơm hoa kết trái, Abraxas chính thức đổi tên “Abraxas Malfoy Grindelwald” nhập vào biệt thự Grindelwald và Nurmengard.

Tuy Abra kiên quyết từ chối đề nghị hôn lễ của Chúa tể Hắc ám đời trước nhưng vẫn đi theo Gellert tới Bộ Pháp thuật đăng ký. Vì thế, các Thánh Đồ đều đều chúc mừng ba ngày, vô số bữa tiệc được tổ chức, Abra thề, cả đời sẽ không bao giờ kết hôn.

Abraxas và Chúa tể Hắc ám đời trước đến với nhau nhận được lời chúc từ Lucius, y không phải không yêu mẹ mình nhưng từ nhỏ nhìn cha mẹ mỗi người đều có tình nhân lâu ngày, Lucius đã sớm chuẩn bị ngày này, tuy rằng y không ngờ cha lại là người “gả” đi. Nhưng kết quả này là tốt nhất, gia tộc Malfoy chỉ có thể có một người làm gia chủ, mà thân phận của Abraxas cũng cần một cái ô dù đủ lớn.

Còn Snape, căn bản anh chưa từng gặp mẹ Lucius, đối với anh mà nói, Abraxas là người nhà, Chúa tể Hắc ám đời trước có thể là bạn nghiên cứu, hai người kia tới với nhau làm anh vui như mở cờ. Cách Snape tỏ vẻ chúc phúc chính là độc dược, nhưng độc dược màu hồng đó khiến Gellert trực tiếp thay đổi sắc mặt, cầm dược sinh con chất lượng cao từ bậc thầy độc dược, Chúa tể Hắc ám đời trước do dự, thứ này, thật sự ông có thể dùng chứ?

Trừ họ ra thì đoàn người ở Hogwarts cũng đang bận rộn, Dumbledore vội vàng chỉnh sửa kế hoạch bồi dưỡng Kẻ Được Chọn của cụ, không có Quirrell, nhưng vẫn phải tiến hành các cửa thử thách trên tầng bốn; giáo sư McGonagall vội vàng xử lý những chuyện liên quan tới Quirrell, là phó hiệu trưởng và trợ lý hiệu trưởng, vào cuộc họp ban giám đốc nghỉ hè bà phải giúp hiệu trưởng giải thích; Snape thì càng bận, trừ việc quan sát thái độ của Dumbledore và tình thế thay đổi, vì giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám “tạm thời từ chức vì sự cố”, Snape không thể không kiêm nhiệm, chức vị mà kiếp trước không xin được lại khiến anh giờ không thể không bay, có đôi khi vận mệnh lại châm chọc như vậy.

Dưới sự tác động của hai lớp độc dược và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, các động vật nhỏ Hogwarts gần như lệ rơi đầy mặt chào đón cuộc thi cuối kỳ, vô số động vật nhỏ đều đang cầu nguyện về nhà khi cuộc thi chấm dứt, họ cần mẹ, họ cần được chữa lành, họ cần được người khác khẳng định là họ vẫn còn có ưu điểm chứ không phải kẻ đần chỉ biết lãng phí lương thực không bằng cả cỏ lác, “Khi mà cái trước còn có giá trị sử dụng, mà họ thì không có” (lời giáo sư Prince).

Ngay khi toàn trường đang hân hoan nhảy nhót chờ mong, cuộc thi cuối cùng đã tới, năm nhất của Kẻ Được Chọn sẽ kết thúc.

— Tôi là đường ranh giới năm nhất sắp kết thúc —

“A, rốt cuộc thi xong rồi…” Pansy duỗi người bỏ qua lễ nghi quý tộc, “Một đôi Q.”

“K!” Bên cạnh Harry cười rất hiền, Hufflepuff quả thật biết cách rèn tính cách con người, ở chung với đàn lửng nhỏ đôn hậu, sự thiện lương và hiền hòa trong tính cách của Harry được khai thác tối đa, xứng với đôi mắt xanh biếc của cậu, cả người hiện lên một vẻ ôn nhu.

Blaise ở bên cạnh công khai nhìn Harry, trong vài người họ, sắc bén thì đã sớm biết, trì độn tới mức đoán không ra cũng phải đoán ra, vì thế Blaise căn bản không buồn che dấu.

“A a, mình nhớ hình như mình đã viết sai thần chú kia, còn cả người phát minh ra cái vạc tự động nữa…” Hermione không ngừng lải nhải, Neville ngại ngùng cười, kéo cô bé sang bên kia, mà sư tử nhỏ Gryffindor trong lòng đều đang chìm đắm nhớ lại nội dung cuộc thi cũng không chú ý tới.

“Aquila, bà Longbottom sẽ không đồng ý.” Draco nói không đầu không đuôi.

“Neville đủ kiên cường.” Aquila trả lời cũng khó hiểu, nhưng hai anh em đều hiểu được ý của nhau. Đó cũng là một sự “tiến bộ” khác của Aquila, trong vô tình, Draco bắt đầu quen một hỏi một đáp với anh trai nhà mình mà không phải giao lưu với mọi người ở cạnh Aquila, Qui âm thầm trải khắp cuộc sống của Draco. Có lẽ ở trước kia, Draco sẽ mà xem nhẹ lời của Aquila vì hoàn cảnh nhưng giờ thì không còn nữa – khi cậu quen bất cứ trường hợp này không có anh trai và mình cùng một hỏi một đáp, mà họ ăn ý căn bản không cần giải thích nhiều thì Draco vĩnh viễn không thể nào xem nhẹ Aquila được nữa.

Thay đổi giữa hai anh em gần như không được chú ý, ngoài Blaise, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Aquila, con rắn nhỏ socola thức thời ngậm miệng lại, dù sao đó là chuyện riêng của Malfoy, cậu vẫn nên cố gắng với Harry nhà mình thì tốt rồi.

Tiểu thuyết vốn dĩ là tiểu thuyết, bởi vì dù đã hoàn toàn thay đổi nhưng vẫn còn cố chấp muốn đi.

Ngay một tuần trước khi nghỉ hè, Kẻ Được Chọn Harry bị bắt cóc.

Chờ Harry tỉnh lại thì cậu đã nằm trong hành lang tầng bốn, một giọng nam và một giọng nữ đang nói gì đó.

“Su, thật sự không sao chứ?” Giọng nam hơi lo lắng.

“Sao có thể, cậu ta chính là Kẻ Được Chọn, hơn nữa chuyện này không dựa vào Kẻ Được Chọn thì cậu dám sao?” Giọng nữ hoàn toàn không có áy náy, khi nói với giọng nam thì còn mang ý xem thường.

“Cậu nói đúng, Kẻ Được Chọn phải đối kháng người kia, cậu ta không tự điều tra ra thì cũng thôi, năm nay trường học có nhiều chuyện như vậy mà cậu ta lại không chú ý tới…” Giọng nam trở nên tự đắc, rồi lại tức giận, “Cậu ta chỉ biết chơi với cái đám Tử thần Thực tử Slytherin kia, quả thực là mất hết danh dự cha mẹ, nếu ba mẹ cậu ta còn sống thì chắc chắn sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà! Giống như người ba đỡ đầu ghê tởm của cậu ta vậy, Slytherin vĩnh viễn đều là Slytherin!” Cuối cùng mang theo chán ghét.

Harry sờ sờ đầu mình, trước mắt chậm rãi trở nên rõ ràng, “Blaise…” Cậu vuốt gương hai mặt trong áo choàng khẽ gọi, trực tiếp mở miệng hỏi, “Các cậu… muốn tôi làm gì?” Harry bị bắt cóc trên đường trở về phòng ngủ, dựa theo thói quen gần đây của cậu và Blaise thì Harry biết lúc này Blaise đang chờ cậu.

Quả nhiên, gương hai mặt bắt đầu nóng lên, nhưng Blaise không phát ra âm thanh nào, đây là sự tin cậy từ Slytherin, gặp được điều lạ thì phải quan sát trước, rồi phân tích mới suy đoán.

Nghe được giọng của Harry, hai giọng nói kia nhanh chóng kết thúc thảo luận, rồi mái tóc đỏ xuất hiện trước mắt Harry.

Ron ở bên cạnh không nói gì, nhưng hung tợn nhìn Harry, cuối cùng như khinh thường mà quay đầu sang một bên.

“Trò Su Hole, trò Ron Weasley… hai cậu đưa tôi tới đây làm gì, đây là chỗ nào ở trong trường?” Không thể không nói, ở Hufflepuff một năm, chuyện Harry được học nhiều nhất là về tự bảo vệ mình, có lẽ các lửng nhỏ chẳng dũng cảm, chẳng biết nhiều, chẳng giảo hoạt nhưng bàn về việc bảo vệ an toàn thì ai cũng kém họ. Ngay trong nháy mắt Harry tỉnh lại, “Làm gì khi bị bắt cóc” ở từ điển Hufflepuff nhanh chóng hiện lên trong đầu Harry, chuyển được gương hai mặt, cố gắng quan sát cảnh vật chung quanh, báo tên kẻ bắt cóc… cho tới giờ, Harry làm rất tốt.

“Trò Su Hole? Harry thật là lạnh nhạt!” Mặt Su lập tức để sát vào, “Là vì trở thành Kẻ Được Chọn nên không muốn giao tiếp với bạn trước kia sao?” Theo toàn bộ ký ức của Su thì cô chính là hàng xóm của Harry, họ vốn là bạn bè, sau khi tiến vào Hogwarts mới phát hiện hóa ra Harry là Kẻ Được Chọn. Rồi họ bất hòa, nhưng Su vẫn không thoải mái, giống như thế giới vốn phải quay quanh cô vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.