[Đồng Nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Giáo Chủ Nhà Ta Yêu Làm Nũng

Chương 10




“Phi Phi, ăn no chưa?” Nụ cười của Tiêu Tiên Tiên hàm súc mang theo vẻ nhiệt tình, nhưng quan sát kỹ có thể thấy được một chút ngại ngùng.

Theo hiểu biết của Đỗ Phi Phi đối với Tiên Tiên, đây chính là ám hiệu của nàng ta khi có việc muốn nhờ người. Có điều đang ngồi ở trong Ngũ Vị Hương lâu nổi tiếng thức ăn đắt đỏ vô cùng như lúc này, Phi Phi quyết định, vô luận lát nữa Tiêu Tiên Tiên có đưa ra yêu cầu người người oán trách, trời đất không tha cỡ nào đi chăng nữa, nàng đều có thể suy nghĩ một chút, “Ừ.”

Tiêu Tiên Tiên điều chỉnh lại tư thế, hai con ngươi tối đen như mực chống lại ánh mắt của nàng, “Có chuyện này ta nhất định phải nói cho ngươi.”

“Nói đi.” Đỗ Phi Phi liếm liếm dư vị trên môi. Thức ăn ở Ngũ Vị Hương lâu vô cùng đắt đỏ cũng là có cái lý của nó. Bảy món vịt như ý mà khiến nàng ăn vừa no vừa thỏa mãn.

Tiêu Tiên Tiên nhìn biểu tình ngây thơ vô tội của Phi Phi, âm thầm thở dài, mở miệng nhưng cố gắng áp chế giọng nói nhỏ hết sức có thể: “Ta quên mang tiền rồi.”

“Ừ, chuyện này dễ thôi, không phải là……” Lời nói hùng hồn của Đỗ Phi Phi bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt trừng lớn,“Ngươi, nói, cái, gì?”

“Ta quên mang tiền.” Tiêu Tiên Tiên lặp lại rõ ràng, phát âm chuẩn xác. Đỗ Phi Phi còn theo động tác khép mở miệng của nàng mà nhìn thấy được một cái răng sâu trong vòm họng. Có điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm là —

“Vậy tại sao bây giờ ngươi mới nói?” Sớm biết có chuyện này nàng sẽ không ăn nhiều như vậy.

“Ta muốn để ngươi an tâm mà ăn, không phiền không lo.” Nàng cũng thực sự là có lòng tốt mà.

“Vậy tại sao ngươi không chờ đến lúc ta rời khỏi đây rồi mới nói?” Như thế nàng có thể an tâm cả đời.

Tiêu Tiên Tiên đặt tay lên bả vai của Phi Phi, nghiêm túc nói: “Ngươi cảm thấy ta là loại người quên mình vì người khác sao?”

“Nhưng ngươi có thể để ta đi trước được không?” Đỗ Phi Phi cũng hỏi lại thật sự nghiêm túc.

“Có thể, chỉ cần ngươi thanh toán toàn bộ tiền của bữa ăn hôm nay, đừng nói ngươi muốn đi trước, kể cả ngươi muốn khỏa thân đi ra, ta cũng không ngăn cản.”

Đỗ Phi Phi sờ sờ túi tiền treo ở bên thắt lưng, vô cùng đau lòng hỏi: “Ba đồng đủ không?”

……

“Ngươi nói xem…… chúng ta phải rửa bát bao lâu mới trả hết nợ?” Đỗ Phi Phi run sợ nhìn bàn tính tiền.

Tiêu Tiên Tiên lắc đầu, “Hiện tại đã không còn lưu hành chuyện rửa bát trừ tiền ăn nữa.”

“Sẽ không chuyển sang việc rửa bô chứ?” Sau gáy Đỗ Phi Phi bắt đầu chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.

“Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm việc này chuyên nghiệp hơn tiểu nhị chuyên môn tẩy bô sao?”

Đỗ Phi Phi lắc đầu, bộ dạng rất biết mình biết người.

“Vậy thì tại sao chưởng quầy phải chọn ngươi thay cho một tiểu nhị chuyên nghiệp?”

Đỗ Phi Phi cúi đầu nghĩ nghĩ, nắm tay nói: “Ta dùng đao vô cùng chuyên nghiệp.”

“Ngươi có thể dùng đao gọt bí đao thành hình dạng như kia không?” Tiêu Tiên Tiên chỉ chỉ tay về phía xa.

Phi Phi nghển cổ nhìn lại, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống. Bí đao mà gọt thành hoa sen sẽ ăn ngon hơn à?

“Cho nên, kết cục của chúng ta chỉ có thể có hai loại.” Tiêu Tiên Tiên vươn hai ngón tay.

“Vẫn còn sự lựa chọn sao?” Đỗ Phi Phi vui mừng.

“Không phải.” Tiêu Tiên Tiên quơ quơ hai ngón tay, “Ngươi một loại, ta một loại.”

“Tại sao chúng ta không giống nhau?”

“Bởi vì bộ dạng của chúng ta không giống nhau.”

…… Ăn quỵt cơm còn quan trọng diện mạo sao? Thế loại nào mới được hoan nghênh? Đỗ Phi Phi 囧*.

*: một icon rất phổ biên bên Trung Quốc, chỉ trạng thái sốc, đơ…

Tiêu Tiên Tiên u oán vỗ hai gò má, “Bộ dạng giống như ta, nhất định sẽ bị bán vào lầu xanh…… Sau đó trở thành nhân vật được vạn người tranh đoạt, chỉ vì cầu một nụ cười của danh hoa.”

Đỗ Phi Phi trừng lớn mắt, “Làm kỹ nữ sao?”

Bốp.

Đầu Phi Phi bị gõ mạnh một cái.

“Là, danh, hoa!”

“…… Thế còn ta thì sao? Làm lá cây?”

“Những chuyện như thế này sẽ không tới lượt ngươi.” Tiêu Tiên Tiên phân tích dựa trên kinh nghiệm mười phần của mình, “Ta đoán ngươi sẽ bị bán cho cửa hàng thịt lợn.”

“Ngươi coi ta làm thịt lợn để bán sao?” Đỗ Phi Phi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Tiêu Tiên Tiên lắc đầu, “Ngươi cho rằng thịt lợn là thứ ai cũng có thể giả mạo sao? Không có chất thịt tốt, căn bản không thể lừa gạt được.”

…… Nàng tự ti đến thế sao? Đỗ Phi Phi triệt để im lặng.

“Ngươi sẽ bị gả cho Vinh thịt lợn.”

Tốt rồi, cuối cùng vẫn là phụ nữ đàng hoàng. Có điều……“Tại sao ngươi biết tên hắn sẽ là Vinh thịt lợn? Ngươi quen biết hắn trước rồi sao?” Càng nghe càng cảm thấy Tiêu Tiên Tiên giống một người từng trải.

“Đây là kiến thức thông thường. Mặc kệ kẻ bán thịt lợn đó họ gì, tên của bọn họ bình thường đều là Vinh. Ví dụ như Từ Vinh, Trương vinh, Mao Vinh Vinh, Hoa Tưởng Vinh, Bán Chủ Cầu Vinh.”

Đỗ Phi Phi khiêm tốn hỏi: “Ai lại tên là Bán Chủ Cầu Vinh?”

“Đây là ngoại hiệu thôi. Nuôi lợn vất vả bao lâu đến khi đem thịt lợn đi bán cũng chỉ mong có thể bán được thịt, cho nên đúng hơn gọi là bán lợn cầu vinh.”

“……” Đỗ Phi Phi nhìn sắc trời dần dần chuyển thành màu cam, thấp giọng nói, “Trước khi bán được thịt lợn, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này trước hay không?”

Tiêu Tiên Tiên trả lời giống như đinh đóng cột, “Không thể.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cứ cho là ta bị bán vào lầu xanh, ca ca ta cũng sẽ tới chuộc thân cho ta, cho nên có muốn cũng không suy nghĩ nhiều được.”

Thiếu chút nữa quên mất ca ca của Tiêu Tiên Tiên là tổng tiêu đầu của tiêu cục lớn nhất thành Dương Châu, có quan hệ thân thiết với cả hắc đạo và bạch đạo, túi tiền cũng đủ phồng. Trên mặt Đỗ Phi Phi bỗng nhiên nở rộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn, “Thế có thể nhờ lệnh huynh tiện tay cứu ta được chứ?”

“Không thành vấn đề. Có điều trước khi chúng ta đến, ngươi nhất định không thể yêu Vinh thịt lợn nha.”

Đỗ Phi Phi nghẹn họng, nửa ngày mới chậm rãi nói: “…… Ta sẽ cố gắng.”

Cuối cùng cũng nghĩ ra được phương pháp ứng phó, hai người đồng thời thở ra một hơi.

Tiêu Tiên Tiên cầm lấy đôi đũa, đang chuẩn bị càn quét những thứ còn lại trên bàn một chút, đột nhiên ngón tay buông lỏng ra, hai chiếc đũa lạch cạch lạch cạch rơi xuống bàn.

Đỗ Phi Phi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao thế?”

“…… Kiếm……” Nửa ngày sau Tiêu Tiên Tiên mới phun ra một chữ.

Đỗ Phi Phi theo tầm mắt của nàng nhìn lại.

Chỉ thấy ở đầu cầu thang lầu, có một thanh niên áo trắng như tuyết, tóc dài đen bóng thả ở sau lưng, đang chậm rãi đi xuống, mày kiếm tinh mâu, khí độ phi phàm.

Được rồi. Bộ dạng của hắn tuy rằng rất được, nhưng nàng và Tiêu Tiên Tiên cũng coi như những người có kiến thức rộng rãi, người này tuyệt đối không thể xếp vào bảng đệ nhất ba mỹ nam được. Nhưng thời điểm Tiên Tiên nhìn thấy ba mỹ nam đệ nhất kia cũng không thất thố như vậy, khi đó nàng còn bình tĩnh tạo dáng, không biết có bao nhiêu thành thạo, nhưng hôm nay……

“Tiên Tiên?” Phi Phi đụng vào khuỷu tay của nàng. Cho dù thế nào thì nàng ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, nhìn chằm chằm một nam nhân như vậy…… Chẳng những càn rỡ mà còn thật sự mất mặt.

Còn thanh niên kia lại coi như không thấy tiếp tục đi ra phía ngoài.

Đỗ Phi Phi nhẹ nhàng thở ra.

Đột nhiên, bước chân của thanh niên hơi ngừng, rồi bỗng quay người lại, đứng ở trước mặt các nàng.

…… Chẳng lẽ hắn muốn luận tội sao? Thế nhưng chỉ là nhìn chăm chú một lúc thôi mà, đâu có được coi là đùa giỡn con nhà lành? Đỗ Phi Phi liều mạng gạt bỏ mất ý niệm loạn thất bát tao ở trong đầu.

“Ngươi dùng đao sao?” Ánh mắt thanh niên dừng trên thanh đao Miên Vũ trong tay Phi Phi.

Quán tính của người luyện võ bỗng nhiên khiến nàng trở nên cảnh giác, cẩn thận gật đầu.

“Học bao nhiêu năm rồi?” Hắn có chút hứng thú hỏi.

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một: “Đã dùng mười hai năm rồi.” Nàng là đao khách, không phải kẻ mới học nghề.

Thanh niên nhớn mi, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi nổi lên.

Không biết vì sao, trong lòng Đỗ Phi Phi bỗng nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, đang nghĩ xem phải đuổi hắn đi như thế nào, lại thấy hắn cười tủm tỉm hỏi: “Thiếu tiền sao?”

“Thiếu!” Miệng nàng so với đầu óc còn phản xạ nhanh hơn. Nhìn thấy biểu tình hài lòng của hắn, nàng càng thêm ảo não, “Có điều, ta không phải người tùy tiện nhận bố thí của kẻ khác.”

“Ta cũng không phải người thích bố thí cho kẻ khác.” Thanh niên từ trong tay áo rút ra một tờ ngân phiếu: “Chỉ là gần đây đúng lúc thiếu một bảo tiêu.”

Một trăm lượng?!

Mệnh giá trên tờ ngân phiếu kia bỗng nhiên hấp dẫn toàn bộ tâm trí của nàng.

Chỉ cần có một trăm lượng, nàng có thể không cần ăn cơm chùa nữa, cũng không cần phải gả cho Vinh thịt lợn kia, hơn nữa còn có thể giải quyết vấn đề thức ăn cho tháng sau. Nhưng…… vì sao nàng lại cảm thấy thanh niên này nhìn nàng cười thật giống như đang chờ con cá mắc câu như vậy?

“Làm bao lâu?”

Thanh niên vươn ra ba ngón tay.

“Ba tháng?” Đúng là một vụ mua bán có lời. Đỗ Phi Phi cắn chặt răng, “Được, có điều ngươi phải đặt cọc tiền trước.”

“Đây là tiền đặt cọc, về phần còn lại…… chờ biểu hiện của ngươi.” Hai mắt thanh niên cong cong như trăng khuyết.

Đã đến nước này, cho dù là đầm rồng hang hổ nàng cũng nhảy vào! Đỗ Phi Phi vô cùng hào khí hô lớn: “Chưởng quầy, tính tiền!”

Thanh niên buông ra hai ngón tay đang kẹp lấy tờ ngân phiếu, mỉm cười nhìn Phi Phi dùng một trăm lượng ngân phiếu sảng khoái tính tiền.

Còn lại chín mươi tám đồng hai tiền.

Đỗ Phi Phi thật cẩn thận đếm đi đếm lại hai lần, sau đó mới bỏ vào trong túi tiền của mình, quay sang nói với thanh niên: “Chúng ta đi thôi.”

Thanh niên liếc nhìn Tiêu Tiên Tiên ở bên cạnh vẫn như đang lạc vào cõi tiên: “Vậy người bằng hữu này của ngươi thì làm sao bây giờ?”

“Không sao, ca ca nàng sẽ đến đón.” Nếu đã nhận việc, Đỗ Phi Phi sẽ vô cùng có trách nhiệm.

“Vậy được rồi.” Thanh niên xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài.

Đỗ Phi Phi cầm lấy đao, vội vã bước theo hắn.

Tiêu Tiên Tiên vẫn vẫn duy trì tư thế rơi chiếc đũa.

Đêm khuya.

Đám tiểu nhị đang thương nghị xem làm như thế nào mới có thể mời vị khách cuối cùng trong điếm này đi ra ngoài, thì đột nhiên nàng vỗ bàn đứng dậy, kêu lên: “Kiếm Thần?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.