[Đồng Nhân Slam Dunk] Yên Lặng Gặp Lại Anh

Chương 39




Ta khẽ vuốt con cá chép kia, đặt ly trà trở về trong hộp, cười đáp: "Hoàng thượng nhất định sẽ thích."

Một đường đi theo thái giám, ra khỏi Sướng Xuân Viên, được dẫn vào viện của Thành Thân Vương. Hoàng đế đang ở trong hoa viên hưởng thụ niềm vui thú tuổi già, ở đây có Thành Thân Vương, Ung Thân Vương, Nhị Thập a ca cùng vài tiểu hoàng tôn. Đông Đông nhìn thấy bọn họ, thoáng cái liền chạy thẳng tới, níu chặt Nhị Thập a ca nói: "Nhị Thập thúc, Nhị Thập thúc, loại cung lần trước cho con xin thêm mấy cái."

Nhị Thập a ca mới có mười tuổi, có lẽ là ngượng ngùng ở trước mặt phụ huynh thảo luận loại đồ chơi cho trẻ con này, đỏ mặt không trả lời.

Hoàng đế vỗ vỗ chân của mình, kêu: "Thừa Nguyên nha đầu, tới đây."

Đông Đông liền chạy đến bên cạnh hắn, leo lên đầu gối của hắn, hôn mặt của hắn một cái, vừa dùng Hán ngữ vừa dùng Mãn ngữ ngọt ngào gọi: "Tổ phụ, Hoàng gia gia."

Hoàng đế cười ôm nàng ngồi xuống, lại nhìn ta vẩy tay: "Nhà Thập Tứ, bên này."

Ta đi tới bên cạnh hắn hành lễ, sau đó cúi đầu đứng ngay ngắn nghe huấn lệnh. Nơi này trừ Hoàng đế và Đông Đông ngồi trên đùi hắn, những người khác chỉ có đứng.

Hoàng đế hỏi chút tình hình tiến triển của biệt viện, mặc dù thấy kỳ quái sao mà Thập Tứ không có hồi báo, vẫn nhất nhất đáp lại những điều mình biết. Hắn nghe xong, thưởng chút các loại bài trí gia cụ như bình phong ghế nằm, còn có một mảnh đất nối liền với viện kia. Còn hỏi phần thưởng cho ta chuẩn bị dùng làm gì, ta nhất thời nghĩ không ra cách dùng gì để cảm tạ Thánh Ân, đành phải nói, có thể đào cái hồ dùng để nuôi cá thả câu, hoặc là khai khẩn trồng cây. Lần trước thấy phủ Khang Thân Vương trồng một chút cà chua, nhà bọn họ chỉ là dùng để thưởng thức, ta lại nghĩ nhập giống tốt về làm thực đơn phong phú thêm.

Hoàng đế hình như hài lòng, vuốt râu cười, rốt cuộc buông tha cho ta. Tập trung lực chú ý đến tiểu bối bên mình, kiểm tra học vấn của bọn họ. Thành Thân Vương và Ung Thân Vương cùng mỉm cười đứng nhìn. Chỉ có thể tội nghiệp những tiểu hoàng tôn không lớn hơn Đông Đông bao nhiêu kia, bởi vì quá khẩn trương, cả vấn đề Tứ Thư dễ hiểu nhất cũng đáp lắp bắp. Về sau, Hoàng đế liền đổi sang như nói chuyện phiếm hỏi: " Trong ngày thường các ngươi thích đọc loại sách gì nhất?"

Lúc này Hoằng Xiêm phản ứng nhanh nhất: "Tam quốc!" Mấy đứa bé nhao nhao tán thành. Ta nghĩ Tam quốc có lẽ là phổ biến nhất, vật dẫn cố sự rất phong phú (tạm thời lấy nó xem như chuyện xưa), chỉ là đọc sách vẫn phí sức, nghe hí kịch nghe thuyết thư cũng có thể biết tám chín phần mười.

Hoàng đế vừa cười hỏi: "Ừhm, các ngươi cảm thấy trong những anh hùng hảo hán kia người nào bản lãnh nhất?"

Ngay sau đó là "Khổng Minh", "Triệu Vân", "Quan Vũ" cùng vài đáp án khác. Hỏi tới ghét nhất người nào, đáp án lại vô cùng nhất trí —— Tào Tháo.

Hoàng đế chắc là cảm thấy cùng các cháu chọc cười hết sức thú vị, cười nói: "Đều ghét Tào Mạnh Đức, vậy có thể thuộc thơ của hắn hay không? Ai có thể thuộc trẫm có thưởng."

Bọn nhỏ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng Hoằng Hưởng cũng không lưu loát thuộc nửa bài 《 Quy Tuy Thọ 》, Hoàng đế cao hứng thưởng cho một thanh Ngọc Như Ý.

"Văn chương của hắn? Có ai biết hay không?" Hoàng đế lại cầm nhẫn bích ngọc trong tay, đặt ở trên khay trà, cười hỏi.

Mặt dù các Hoàng tôn đều trông mong nhìn chiếc nhẫn, nhưng cũng không lên tiếng, vấn đề này đối với đứa bé sáu bảy tuổi mà nói, xác thực có chút khó khăn.

Hoàng đế nhìn về phía tiểu nhi tử mười tuổi: "Nhị Thập a ca?"

Nhị Thập a ca chắp tay đáp: "Hồi Hoàng a mã, nhi tử biết một bài viết《 nhượng huyền tự minh bản chí lệnh 》."

"Có thể đọc không?" Hoàng đế thưởng nhẫn cho nhi tử, lại hỏi. Vừa rồi chỉ nói biết, chưa nói muốn đọc thuộc lòng, ban thưởng đương nhiên là trả lời mới cho.

"Chỉ nhớ rõ mấy câu." Nhị Thập a ca vui vẻ nhận lấy nhẫn, trả lời.

Lúc này, một âm thanh mềm mại xen vào: "Hoàng gia gia, cái này con biết!" Thấy Đông Đông hưng phấn giơ tay, ta vội vàng nhìn nàng dùng tay ra hiệu nháy mắt ra dấu cũng không kịp.

"Nha đầu, con biết cái gì?" Hoàng đế cười hỏi.

"Con thuộc bài《 nhượng huyền tự minh bản chí lệnh》này." Đông Đông ngẩng mặt nói.

"Hả?" Hoàng đế hiển nhiên không tin, ngắt cái mũi của nàng cười nói, "Con đọc thuộc xem."

"Dạ." Đông Đông nhíu mặt cười, hai cái chân lắc lư liền bắt đầu đọc ngâm nga, "Cô mới chịu tang, thời nay, tự lấy vốn không phải là danh sĩ nham huyệt nổi danh, chỉ vì người trong nước thấy phàm là ngu muội, muốn làm một quận trưởng, làm ra tác phẩm tốt lập nên tên tuổi, để cho đời sau biết rõ . . . . . . Giả dụ quốc gia không có cô, không biết khi mấy người xưng đế, mấy người xưng vương. . . . . . Hoàng gia gia, còn muốn đọc tiếp sao?" Thật ra thì nàng chỉ thuộc hai đoạn mở đầu, phía sau khẳng định không rõ rồi.

Hoàng đế hết sức kinh ngạc, dĩ nhiên không muốn nàng tiếp tục, nói: "Tốt. . . . . . Có thể dừng." Sau đó lại hỏi, "Nha đầu, tại sao con thuộc thiên văn này?"

Đông Đông bĩu môi nói: "Ừhm. . . . . . Lúc nghe hí khúc, con nói Tào Tháo là trứng thối, ngạch nương nói, con phải chép ba lần cái này mới cho phép nói hắn là trứng thối."

Hoàng đế vừa nghe nở nụ cười, liếc ta một cái, lại nhìn nàng hỏi: "Vậy về sau con có còn cảm thấy hắn là trứng thối hay không?"

Đông Đông kiên quyết nói: "Hắn chính là trứng thối!" Sau đó cúi đầu gõ cánh tay phải của mình thầm thì thì thầm, "Văn chương chữ nhiều như vậy. . . . . . Tay đau chết đi được. . . . . ."

Hoàng đế cười to, hai vị Thân Vương cùng một đống nhóc con đã sớm ở một bên cười trộm, lúc này liền thoải mái được rồi. Chỉ có ta và Đông Đông cười không nổi, dĩ nhiên, nguyên nhân là bất đồng. Nàng là bất mãn bị ta trừng cùng với bị tổ phụ bá phụ cùng các đường huynh cười nhạo.

Hoàng đế cười xong mới phát hiện ra nét mặt nàng lã chã chực khóc, vội vàng dụ dỗ nói: "Thừa Nguyên thật thông minh! Trẫm sớm nói có thưởng. Ừhm, thưởng cho con phong hào có được hay không?"

Nàng liền bị dời đi lực chú ý, tò mò hỏi: "Phong hào là cái gì? Ăn ngon không?"

Thành Thân Vương "Phụt" cười ra tiếng. Hoàng đế dựa vào kĩ trà cười một hồi lâu, thuận thuận khí mới nói: "Không ăn được. Bất quá là thứ tốt. Con nên là Đa La cách cách hay là Hòa Thạc cách cách . . . . . ." Hoàng đế nhìn Đông Đông, ngón tay gõ mặt kĩ trà suy nghĩ trong chốc lát, liền nói, "Là Hòa Thạc cách cách đi."

Ta vội vàng kéo Đông Đông quỳ xuống tạ ơn.

Thành Thân Vương cười nói: "Hoàng a mã, đến lúc đó liền ban cho Thừa Nguyên nhân tài xứng đôi là được."

Hoàng đế sờ sờ đầu Đông Đông, mỉm cười nói: "Việc này không gấp. . . . . . Sắc nghi lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị đi."

Thành Thân Vương và Ung Thân Vương kinh ngạc nhìn nhau, sau đó nói: "Thừa Nguyên mới sáu tuổi. . . . . ."

Hoàng đế phất phất tay nói: "Có ban thưởng nào phải chờ mười năm tám năm mới cho!" Hắn giải quyết dứt khoát, những người khác nào có chỗ trống mà xen vào.

Về đến nhà, Đông Đông đắc ý ôm cổ của ta nói: "Nương, con là Quận chúa rồi."

Ta níu nhẹ lỗ tai của nàng hỏi: "Con thích làm Quận chúa như vậy sao?"

Nàng xoa búi tóc, chuyên chú suy nghĩ một chút, trả lời: "Không biết. Nhưng mà nghe rất uy phong nha!" Như vậy xem ra, nàng chỉ là dựa vào trực giác nho nhỏ mà thôi.

Đang nói, Thập Tứ giống như một cơn gió đi vào, ôm lấy Đông Đông từ trong tay ta, vui sướng hỏi: "Ta ở trong phủ Cửu ca liền nghe nói rồi, đây là thế nào?"

Đông Đông kéo kéo vạt áo cha nàng, nói: "A ma, con đọc thuộc lòng sách ."

Thập Tứ để nữ nhi ngồi trên cánh tay hắn, nhấc cao nàng lên cười hỏi: "Đông Đông đọc thuộc lòng sách gì lợi hại như vậy?"

"Chính là bài văn bại hoại kia." Nàng trả lời.

"Bài văn bại hoại kia nhiều nhất con chỉ chép nhiều hơn một lần." Ta nhìn về phía Thập Tứ nói, "Còn lại chữ viết nhìn giống như Hoằng Minh Hoằng Ánh. Làm sao ngươi không dứt khoát tự mình viết hộ?"

Thập Tứ hắc hắc cười khan mấy tiếng, Đông Đông sợ ta lại để cho nàng viết, ôm lấy cổ Thập Tứ liền chôn mặt vào trong. Nhìn bộ dáng của nàng chỉ cảm thấy buồn cười, lại nói: "Thôi. Nương muốn phạt con, ngay lúc đó cũng sẽ không bỏ qua coi như không thấy rồi."

Lúc này nàng mới yên tâm ngẩng đầu, nằm ở trên bả vai Thập Tứ hỏi: "Ama, bài văn đó rất kỳ quái nha! Tại sao nổi danh được ạ? Trứng thối không có nhi tử sao? Tại sao lúc chết muốn viết Mộ Bia cho mình chứ?"

Thập Tứ dở khóc dở cười dỗ nàng mấy câu. Nàng lại nói: "Ama, có phải về sau con cũng có thể lãnh bạc hay không? Ưmh, con muốn mua rất nhiều rất nhiều, một phòng thật nhiều đậu Hoà Lan, ăn không hết mời tất cả tỷ tỷ muội muội tới ăn. Con còn muốn tạo ra một cái lồng sắt thật lớn thật lớn, nuôi một trăm con, không, một ngàn con nai con. . . . . ."

Thập Tứ còn hưng trí bừng bừng nghe nàng hoang tưởng, ta cắt ngang nàng nói: "Đậu Hoà Lan ăn nhiều sẽ không cao lớn; nai có thể nuôi, chờ con để dành đủ bạc rồi đi ngoại ô mua mảnh đất, con muốn nuôi mấy con thì mấy con. Nhưng mà bây giờ còn phải để dành tiền, sau mười năm con chính là cách cách có nhiều bạc nhất trong kinh thành."

Nàng hiển nhiên đối với danh hiệu "Cách cách nhiều bạc nhất trong kinh thành" cảm thấy rất là"Uy phong", cũng không tìm cách xài tiền như thế nào nữa. Thập Tứ lại cùng nàng nói đùa một lát, rồi để nàng đi chơi.

"Viện đã bố trí xong không sai biệt lắm, hai ngày nữa chúng ta liền dời đi qua." Thập Tứ kề vào trán của ta, lấy tay chơi đùa tóc rơi trên gáy ta, "Đến lúc đó mở tiệc mời các ca ca tẩu tẩu tới ngắm cảnh, nàng nói có được hay không?"

"Ừhm." Ta trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.