[Đồng Nhân Slam Dunk] Yên Lặng Gặp Lại Anh

Chương 37




"Tỷ tỷ biết tàng hình, tỷ đang ở đâu? Không có ở đây sao?"

Nghe được tiếng gào quen thuộc truyền đến từ sau lưng, trong mắt Thang Mộ lóe lên một tia bất đắc dĩ. Nàng chui ra từ trong bệ cửa sổ được ngăn cách bằng bức rèm dầy nặng, vẫy vẫy tay với cậu bé: "Ja . . . . . Verne, tỷ ở đây nè."

Đôi mắt ngọc bích của cậu bé sáng lên, lập tức nhào tới đây: "Thật là lợi hại! Tỷ tỷ vô hình, tỷ đang chơi trò chơi sao?"

". . . . . ." Không, nàng thật sự không cảm thấy tình huống hiện tại lợi hại chỗ nào cả. Thang Mộ nhìn vào thân thể đang xuyên qua rèm cửa sổ của mình, im lặng nghèn nghẹn. Không sai, nàng bây giờ hình như là ở trạng thái linh hồn, không còn là mặt than, nhưng mà lại không có cách nào dùng sức với bất kỳ vật gì. Thí dụ như nàng có thể ngồi ở trên bệ cửa sổ, lại không có cách nào nhấc tấm rèm nhung màu đỏ tím này lên, chỉ có thể đi xuyên qua nó. Bất luận kẻ nào nhìn thấy tình huống như thế đều sẽ cảm giác kinh hãi, cũng chỉ có duy nhất cậu bé có thể nhìn thấy nàng này là cảm thấy lợi hại thôi nhỉ?

Cho tới bây giờ, có lúc Thang Mộ lại cảm giác đứa nhỏ này không phải Jarrett. Rõ ràng có khuôn mặt và hơi thở giống nhau, nhưng tính tình lại khác hoàn toàn với lần đầu tiên nàng nhìn thấy Jarrett, không hề như con chó Ngao bé nhỏ thận trọng từng tí, ngược lại giống như con báo nhỏ tuỳ ý chạy băng băng dưới ánh mặt trời-- hắn thật sự là Jarrett trước lúc bốn tuổi sao?

Đang lúc suy tư, cậu bé đã kéo rèm cửa sổ lên rồi "Hì hà hì hục" bò lên trên bệ cửa sổ chỗ Thang Mộ đang ngồi. Một chút sơ sẩy, chân của hắn trợt xuống, cả người lập tức lăn xuống.

"Cẩn thận!" Thang Mộ theo bản năng đưa tay ra, lại chỉ bắt được một mảnh hư vô. ". . . . . ." Nàng ngẩn người. Quả nhiên vẫn không thể nào lập tức quen với tình trạng này được.

Rồi sau đó chỉ thấy một bàn tay nhỏ nhỏ đưa tới trên tay nàng, đặt giữa hư không, cậu bé xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, cười rực rỡ nói với nàng: "Tỷ tỷ, cám ơn tỷ giúp đệ."

Thang Mộ trừng mắt nhìn, kìm lòng không được mỉm cười, đưa tay sờ sờ đường nét gương mặt bé trai, mặc dù nàng hoàn toàn không đụng tới được.

Lần nổ lực tiếp theo bắt đầu, sau lần thất bại thứ hai ba gì đó, cậu bé tinh lực tràn đầy rốt cuộc thuận lợi bò lên bệ cửa sổ mà Thang Mộ đang ngồi.
Sau khi thở hổn hển mấy cái, hắn "Oa!" một tiếng rồi ghé sát vào tấm cửa kính: "Bên ngoài có tuyết rơi! Thật là đẹp!"

"Đúng vậy, tuyết rơi." Thang Mộ hơi xê dịch chỗ ngồi, rồi cùng thằng bé ngồi ngắm hoa tuyết rơi như lông ngỗng bay bay giữa trời đất. Rõ ràng chỉ cách một lớp cửa sổ, lại giống như hai thế giới, hoàn toàn không cảm thấy khí trời lạnh lẽo bên ngoài.

''Tỷ tỷ biết tàng hình thật là giảo hoạt, ngắm tuyết cũng không thèm gọi đệ!" Cậu bé phồng mặt bánh bao lên, bất mãn nói.

"Vừa nãy đệ còn ở trên giường ngủ nướng mà?" Nàng nhìn chằm chằm vào bộ áo ngủ tơ lụa được may vá tinh xảo trên người cậu bé, cười ranh mãnh.

"Tỷ tỷ không phải cũng giống như vậy sao?!"

". . . . . ." Không sai, trạng thái linh hồn của nàng đang mặc cái bộ áo ngủ ban đầu nàng xuyên tới đây. Hệ thống trò chơi chỉ có tác dụng ở trên thân thể nàng, cho nên với bộ dạng linh hồn bây giờ của nàng thì coi như muốn thay đổi quần áo cũng là có tâm vô lực.

"Tỷ tỷ."

"Sao?"

"Tỷ đọc truyện cổ tích cho đệ được không?"

"Tối hôm qua không phải mới vừa đọc rồi sao?" Nàng dựa lưng vào vách tường, một tay chống cằm, "Đọc còn chưa tới mười phút thì đệ đã ngủ mất rồi."

"Không có đâu! Đệ rõ ràng kiên trì được mười lăm phút mà!" Cậu bé bày tỏ kháng nghị, lắc đầu. Do hắn mới vừa ngủ dậy còn chưa kịp chảy đầu nên mái tóc ngắn đen óng có hơi nhếch lên, ngược lại thật sự giống như động vật nhỏ xù lông, vô cùng đáng yêu.

"Có khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có!"

"Được rồi, được rồi." Thang Mộ không tiếp tục trêu chọc hắn nữa, hỏi, "Đệ muốn nghe cái gì?"

''Chờ một chút!" Cậu bé vừa nói xong, liền lần nữa nhảy xuống bệ cửa sổ. Vì nơi này là thư phòng cho nên tìm sách vô cùng dễ dàng, chỉ chốc lát sau, hắn đã mang một quyển sách dầy bên ngoài được mạ vàng hoa mỹ tới đây.

Cách bọn họ kể chuyện xưa vô cùng đặc biệt, bởi vì người cầm sách, lật sách không phải là người kể chuyện, mà là người nghe chuyện xưa .

Cậu bé ôm sách nhìn chung quanh một chút, dứt khoát rúc vào trong thân thể Thang Mộ. Thật sự là trong thân thể. . . . . . Thang Mộ nhìn thân thể mình bị đối phương xuyên qua, quả nhiên, vô luận xem bao nhiêu lần đều vẫn cảm thấy kinh hãi. Nhưng cậu bé hiển nhiên cảm thấy rất vừa lòng với tư thế như vậy. Hắn thõa mãn híp mắt cười, giống như thú con uống no sữa, ngón tay béo múp míp mởtrang sách ra, nói: "Tỷ tỷ tàng hình, đệ muốn nghe cái này!"

Cái này là. . . . . . Thang Mộ sửng sốt.

"Tỷ tỷ?"

"A, xin lỗi." Thang Mộ từ trong sững sờ phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng đọc những dòng chữ kia.

"Lúc ban đầu, trên đời vốn là không có ánh sáng, cũng không có bóng tối, tất cả mọi thứ đều giống như thời kỳ hỗn mang. . . . . ."

"Thần Ánh Sáng hiện ra mang đến cho mọi người ánh sáng, và đối lập với điều này, thần Hắc Ám cũng đúng thời cơ mà sinh ra. Ánh sáng và bóng tối, tướng. . . . . ."

"Cả vùng đất dần dần xuất hiện thật nhiều sinh linh . . . . . ."

"Một ngày nào đó. . . . . ."

A a, không sai, là quyển sách này. Jarrett đã từng học cho nàng nghe rồi, là lúc dỗ nàng ngủ. Đây coi như là --thần vận mạng chuyển hướng sao?

Thang Mộ có chút buồn cười, rồi lại có chút chua xót. Chia cách chỉ mới 1-2 tuần thôi mà nàng đã vô cùng nhớ hắn rồi. Mặc dù cậu bé nho nhỏ này cũng là Jarrett, nhưng cũng không phải là Jarrett mà nàng biết.

Rốt cuộc vận mạng của hắn vào năm bốn tuổi đã xảy ra bước ngoặc như thế nào đây? Nàng còn nhớ rõ Jarrett từng nói, cha mẹ hắn là một cặp Mạo Hiểm Giả, bây giờ nhìn lại, rõ ràng không phải. Mạo Hiểm Giả bình thường làm sao có thể ởtoà trang viên như vậy, hơn nữa. . . . . . Cho tới tận bây giờ, nàng chỉ mới nhìn thấy người hầu thôi, chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ của cậu bé. Tình huống như thế này thì thấy thế nào cũng không bình thường nhỉ?

"Tỷ tỷ? Sao tỷ không đọc nữa?"

Thang Mộ lúc này mới phát hiện trong lúc vô tình mình đã dừng đọc, đã như vậy, nàng dứt khoát nói: ". . . . . . Đúng rồi, Verne, cha mẹ của đệ đâu? Sao tỷ chưagặp bao giờ?"

". . . . . ." Nụ cười trên mặt cậu bé lập tức biến mất, lần đầu tiên lộ vẻ mặt gần như là ưu buồn ra ở trước mặt nàng. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, ném quyển sách trên tay xuống đất, rồi sau đó cũng tự mình nhảy từ trên cửa sổ xuống, đưa lưng về phía nàng, một lát sau mới lên tiếng, "Mấy người đó căn bản không cần thiết, đệ không có!" Nói xong, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi luôn.
Thân hình nhỏ bé lại tạo cho nàng một loại cảm giác kiên quyết, hơn nữa, nàng thế mà lại thấy được bóng lưng quen thuộc của Jarrett trên người cậu bé đó-- Khí thế lúc tức giận thật giống hệt, quả nhiên là cùng một người sao?

Nhưng mà, cuối cùng là chuyện gì xảy ra thế?

Thang Mộ nhíu nhíu mày, sau đó cũng xuyên qua bệ cửa sổ nhảy xuống. Sau khi suy tư một hồi, cuối cùng nàng quyết định bay tới chỗ tụ tập của người hầu. Một đám phụ nữ, dù có chuyện hay không có chuyện cũng đều thích bát quái, từ nơi đó, nàng hẳn có thể tìm được chút đầu mối nhỉ?

Sự thật chứng minh, nàng phỏng đoán là chính xác.

Sau khi mất vài ngày tỉ mỉ thu thập tin tức ở tòa trang viên khổng lồ này, nàng rốt cuộc chấp vá được đại khái về thân thế của Jarrett. Đơn giản mà nói, đây thực sự là một chậu máu chó. Phụ thân của hắn là một vị Bá tước, mà mẫu thân là con gái của một vị Bá tước khác, hai người chính là hôn nhân chính trị, môn đăng hộ đối nhưng không có một chút nền tảng tình yêu.
Nói đơn giản chính là, trước khi kết hôn mạnh ai nấy chơi, lúc kết hôn rồi thì cùng chơi chung với nhau, rốt cuộc sau khi chơi ra cái thành quả là Jarrett, thì hai người đem con ném, tiếp tục mạnh ai nấy chơi, một năm cũng khó về được một chuyến. Cũng khó trách khi nhắc tới bọn họ thì bé Jarrett lộ ra vẻ mặt như vậy. Nếu đổi lại là nàng, đoán chừng cũng không khá hơn chút nào.

Nghĩ như vậy, việc nàng hỏi vấn đề kia, quả thực là rắc muối lên vết thương. Thật đúng là quá không nên.

Phải nói xin lỗi mới được.

Trước mắt có một cơ hội rất tốt, ngày mai chính là Jarrett sinh nhật, nghe nói hắn ra đời là vào ngày tuyết rơi dầy khắp nơi. Muốn nói xin lỗi, không có gì thích hợp hơn bằng tặng quà sinh nhật nhỉ? Nhưng mà, nàng bây giờ, hình như quà tặng duy nhất có thể đưa ra. . . . . . Chỉ có cái kia nhỉ?

Cứ luôn cảm thấy. . . . . . Mặc đồ ngủ mà làm cái đó, Thang Mộ vừa nghĩ tới liền không kìm hãm được mà nước mắc tuôn rơi. Nhưng theo tình huống thân thể của nàng bây giờ, coi như trong lòng có vô số ý tưởng thì cũng là lực bất tòng tâm thôi. Cho nên, nên thừa dịp có thời gian rãnh rỗi thì luyện thật giỏi tập đi!

Trong lúc rối rắm, ngày nhật sinh của thiếu gia Verne bé nhỏ đã tới. Trong trang viên giăng đèn kết hoa, trang trí vô cùng lộng lẫy, thậm chí ngay cả mấy cành cây khô trong hoa viên cũng được buộc thêm những dãy ruy băng màu sắc rực rỡ. Thang Mộ bay bay ở đỉnh phòng bếp, nhìn chăm chú đám người ra vào phòng bếp. Dưới mi mắt nàng là từng đợt thức ăn toả ra mùi hương ngây ngất được đặt lên mâm bưng ra. Nàng lại chỉ có thể nghe mùi hương, thật là quá độc ác!

Thế nhưng, nhìn nhìn ngửi ngửi một chút cũng là một loại hưởng thụ nha . . . . . Nàng đáng xấu hổ mà nhìn ngó từ đầu đến cuối, thậm chí thỉnh thoảng còn bay tới bên cạnh chỗ món ngon mà ngửi một cái. Cho đến khi món ăn cuối cùng đã được đưa đi, nàng mới lướt theo nữ hầu cùng nhau đến phòng ăn được trang trí lộng lẫy.

Mới vừa vào, lòng của nàng lập tức quấn cả lên.

Trên bàn ăn dài khổng lồ bày đầy các loại thức ăn hảo hạng, nhưng mà. . . . . . cũng chỉ có một mình cậu bé, lẳng lặng ngồi ở vị trí đầu. Có lẽ là đầu hắn thật sự quá nhỏ so với bàn ăn, cảnh tượng như vậy không chỉ không khiến người ta cảm thấy vui mừng, ngược lại cực kỳ cô đơn.

Gian phòng này thật sự là vừa quá lớn lại vừa quá trống trãi.

Thang Mộ nhìn thấy Tiểu chủ nhân của trang viên phất tay, nhìn thấy đám người hầu theo thói quen rời đi, nhìn thấy cậu bé mấp máy môi, cầm dao nĩa lên bắt đầu an tĩnh dùng cơm một mình. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng vang. Chỉ là, hiện tại chính là thời điểm làm chuyện đó tốt nhất đúng chứ? Nếu căn phòng đã an tĩnh như vậy, nàng sẽ làm cho nó náo nhiệt lên là được rồi! Mặt mũi? Cái thứ đó ai mà cần chứ!

Nghĩ như thế, Thang Mộ đột nhiên vỗ tay, vừa đánh nhịp vừa cao giọng hát lên: "Mừng ngày sinh nhật của em~ Mừng ngày sinh nhật của em ~~ Mừng ngày đó em sinh ra đời~~~ chúc Verne sinh nhật vui vẻ!"

Cậu bé bị âm thanh bất thình lình làm giật mình rơi dao nĩa trong tay xuống. Dao nĩa bằng bạc tiếp xúc với mặt bàn phát ra tiếng vang vô cùng không phù hợp lễ phép "Leng keng". Thế nhưng hắn lại chẳng quan tâm mà nhìn về nơi truyền đến âm thanh. Chỉ thấy một cô gái tóc đen mặc đồ ngủ đang khoa tay múa chân hát ca khúc với âm điệu kỳ quái, vừa hát còn vừa dùng bàn tay đánh nhịp.

Rõ là. . . . . . Thật khó nghe. . . . . .

Verne nghĩ như vậy. Hắn chưa bao giờ nghe thấy ca khúc khó nghe như vậy. Nhưng mà, hắn lại không ghét chút nào, không chỉ không ghét. . . . . . Còn vô cùng vô cùng. . . . . .

Thang Mộ hát liên tiếp bảy tám lần mới ngừng lại, vô cùng có khoái cảm sau khi ca hát kết thúc. Nàng chắp hai tay sau lưng, cười nói với cậu bé đang ngây ngốc tại chỗ: "Thế nào? Nghe hay không?"

". . . . . ."

Đáp lại nàng chỉ có một mảnh trầm mặc. Mặt của Thang Mộ đỏ lên, cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn được. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, đứa nhỏ này thật là quá không đáng yêu. Thôi, quên đi, dù sao cũng là nàng có lỗi trước, không bằng. . . . . .lại một lần nữa?

Nghĩ như thế nên nàng xoay người, bay về phía cửa, nghĩ xem lần này nên dùng phương thức gì nhảy vào thì mới có phong cách.

"Đừng đi!"

". . . . . A?" Thang Mộ quay đầu lại. Đúng lúc thấy cậu bé từ trên ghế thật cao nhảy xuống. Bởi vì động tác vô cùng vội vàng, đầu gối đụng mạnh vào bàn, nhưng hắn vẫn không thèm xoa xoa, chỉ nhanh chóng chạy tới chỗ nàng, rồi sau đó, hung hăng nhào tới trên người nàng.

Thang Mộ theo bản năng điều chỉnh tư thế giang hai cánh tay, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bé xuyên qua thân thể mình. . . . . . Rồi sau đó ngã ầm trên đất.

Lại quên. . . . . . Thật không cách nào tiếp nhận được chuyện này. . . . . . Nàng cười khổ một cái, đang chuẩn bị nói gì đó thì cậu bé vốn ngã quỵ ở trên đất đột nhiên bò dậy, rồi sau đó giả vờ ôm hông của nàng, vội vàng hô lên: "Đừng đi! Đừng bỏ đệ lại một mình nữa!"

". . . . . . Hả?"

"Đừng giống như cha mẹ đệ. . . . . . Bỏ đệ lại một mình . . . . . ." Cậu bé gục đầu xuống, cúi đầu khóc oà lên, "Một mình ngắm tuyết vào buổi tối, thật là quá lạnh, lạnh quá . . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.