[Đồng Nhân Slam Dunk] Yên Lặng Gặp Lại Anh

Chương 3




"Lạc lão phu nhân." Trong giọng nói của Bà đỡ Trương có một tia chậm chạp, phảng phất đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra miệng. Đứng ở trong nội thất nhìn Lạc lão phu nhân kia, đột nhiên phát hiện qua hai năm hình như Lạc lão phu nhân già đi không ít, tóc cũng sắp trắng hơn phân nửa.

"Bà đỡ Trương, thân thể vợ lão đại ta thế nào rồi? Lúc nào thì sinh?" Lạc lão phu nhân giơ cao đàn mộc phật châu trong tay, cười nhìn Bà đỡ Trương: "Ngươi là bà mụ nổi danh trong thành Nghiễm Lăng, hẳn liếc mắt là có thể nhìn ra."

"Lão phu nhân, Lạc Đại phu nhân hẳn còn có ba bốn ngày nữa sẽ chuyển dạ, ta mới giúp nàng xem Mạch, lại sờ bụng một cái, thai nhi kia đã sắp ra rồi." Bà đỡ Trương khoanh tay đứng đó, đôi mắt nhìn mủi chân mình, trong đầu suy nghĩ, Lạc lão phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm tới thân thể con dâu, nhất định là có nguyên do gì.

"Bà đỡ Trương, ta xin ngươi giúp một chuyện." Giọng nói Lạc lão phu nhân không nhanh không chậm: "Quá ma ma, mau mau lấy vật kia tới."

Trong lòng Bà đỡ Trương căng thẳng, nhìn thì quả nhiên như bà đoán, Lạc lão phu nhân chuẩn bị hạ thủ với vị Lạc Đại phu nhân này.

Quá ma ma nâng một cái mâm đi tới, vạch trần tầng vải bên trên, chỉ thấy mấy thỏi vàng sắp xếp trên đó, phát ra ánh sáng lòe lòe nhi, bên cạnh còn có một cái hà bao, guồng chỉ năm màu sặc sỡ, bên trên hà bao thêu một đóa hoa xiên xẹo, bên trên còn thêu hai chữ.

"Lạc lão phu nhân, đây là..." Bà đỡ Trương thấy thỏi vàng thì trong lòng hiểu rõ, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: "Chuyện sát sinh này, tốt nhất vẫn là không nên làm tiếp."

"Ta lúc nào nói muốn ngươi sát sinh rồi hả?" Lạc lão phu nhân cười một tiếng: "Bà đỡ Trương, bảy năm trước ngươi dạy ta một phương pháp, đến bây giờ ta còn ghi nhớ trong lòng."

Bà đỡ Trương run sợ, quả nhiên, khi đó mình nhất thời hồ đồ, tạo ra sai lầm lớn, bị người nắm nhược điểm, mình muốn vật lộn ra ngoài cũng không được. Bà nhìn Lạc lão phu nhân một cái, thấy bà ta cười giảo hoạt, trong lòng có mấy phần khiếp sợ: "Lạc lão phu nhân, ngươi chuẩn bị để cho ta làm gì?"

"Ta, muốn ngươi đi báo quan." Lạc lão phu nhân chỉ chỉ cái hà bao đó: "Thấy hà bao kia không? Đó là trưởng tôn nữ của ta thêu cho ta nhân tiết Đoan Dương, bên trong vốn để đỗ trọng và bạch chỉ."

Bà đỡ Trương lặng nhìn cái hà bao kia, khen một tiếng: "Lạc đại tiểu thư mới bảy tuổi, đã có thể thêu ra hà bao như vậy, quả thực hiếm thấy. Không cần xem hoa trên hà bao thêu thế nào, cũng là một mảnh hiếu tâm của nàng."

"Hiếu tâm?" Khóe miệng Lạc lão phu nhân lệch một cái, giận đến sắp nói không ra lời, dùng một cái hà bao lừa tín nhiệm của mình, âm thầm bày bàn cờ, tâm cơ như vậy, thật sự là lớn người cũng khó có! Vì sao tiết Đoan Dương kia người què không lừa bán nàng ta đi! Lạc lão phu nhân cầm phật châu, trong lòng đại hận.

"Bà đỡ Trương, ngươi cũng đừng quản chuyện hiếu tâm không hiếu tâm này, ngươi chỉ cần theo lời lão phu nhân chúng ta làm là được rồi." Quá ma ma nhét thỏi vàng và hà bao vào trong tay Bà đỡ Trương: "Ngươi cầm, cầm."

"Bà đỡ Trương, một ngày sau khi ngươi thay vợ lão đại đỡ sinh, hãy cầm hà bao này đi Cao gia phố Đông."

"Đi Cao gia làm chi?" Bà đỡ Trương có vài phần kinh ngạc, bà hoàn toàn không hiểu Lạc lão phu nhân muốn làm gì, hà bao là Lạc đại tiểu thư làm đưa cho Lạc lão phu nhân, bây giờ Lạc lão phu nhân lại cho bà, để cho bà cầm đi tìm Cao gia... Trong lòng Bà đỡ Trương đột nhiên động một cái, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lạc lão phu nhân: "Lạc lão phu nhân, chẳng lẽ ngươi nghĩ giá họa cho Lạc đại tiểu thư?"

"Bà đỡ Trương đúng là một người thông minh." Lạc lão phu nhân nở nụ cười, giọng cười khặc khặc, như bóng tối mang theo khàn khàn và âm lãnh, bay lượn trong nội thất u ám này: "Ở bên ngoài lăn lộn nhiều, liếc mắt thì nhìn thấu ta muốn làm gì."

Ban đầu Lạc lão phu nhân nắm trong tay không ít cửa hang và bạc, nhưng gần đây bị Tương Nghi đòi đi chin vạn lượng bạc bốn cửa hang mặt tiền, không khỏi tổn thương nguyên khí nặng nề, hơn nữa cũng làm bà cảnh giác với hơn mười cửa hàng của Lạc Đại phu nhân. Lần trước Lạc Đại phu nhân tìm nha đầu chết tiệt kia, không phải lãnh giáo nàng chuyện đòi đồ cưới về? Trong lòng Lạc lão phu nhân rất lo lắng, nếu Lạc Đại phu nhân đòi đồ cưới của nàng trở về, chi tiêu khổng lồ hàng năm của Lạc Phủ này phải làm thế nào?

Hơn nữa bà cũng phải tính toán để dành sính lễ cho cháu trai, tài vật khi phân gia, bạc này, không thể không lấy từ trong đồ cưới của Lạc Đại phu nhân. Lạc lão phu nhân suy nghĩ rất lâu, phải chiếm đồ cưới con dâu làm của mình, vậy cũng chỉ có thể dung lại chiêu cũ. Chỉ cần Lạc Đại phu nhân chết, bà lại phân phối khoản đồ cưới kia lần nữa, Lạc Tương Hồn và đứa trong bụng nàng, mỗi người một điền trang mấy của hàng, miễn cho bọn họ giống như nha đầu chết tiệt kia vắt óc tìm mưu kế đòi đồ cưới.

Những thứ còn dư lại kia sẽ nắm chặt trong tay mình, cầm trước đi dùng lợi sinh lợi, chờ góp nhặt đến số bạc nhất định, vậy mình có thể buông tay chân ra đi làm chuyện mình cần làm rồi. Lão Nhị không làm mình vui vẻ, tùy tiện cho mấy của hàng là được, lão Tam là mình thích nhất, nhất định là phải cho nhiều cửa hàng hơn.

Lạc lão phu nhân tự giác phân phối hợp lý, nhưng đồ cưới này dù sao cũng là của con dâu, muốn lấy đồ cưới, Lạc Đại phu nhân ắt không thể lưu lại. Giờ là một cơ hội tốt, nữ nhân sinh con có sẵn nguy hiểm, thì nhìn nàng có thể sống qua không.

Khi Lạc Đại phu nhân ở sinh con chết, mà Lạc Tương Nghi bị Bà đỡ Trương tố cáo, nhân chứng vật chứng đều có, Tri phủ Nghiễm Lăng là một kẻ suy nghĩ không linh hoạt, chỉ cần lão đại đi nói một chút, nhất định có thể xử Lạc Tương Nghi trảm sau mùa thu, số tài vật trong tay nàng sẽ về lại trong tay mình.

"Trong hà bao kia, chứa một ít thảo dược, có thể khiến người ta dùng xong rong huyết." Lạc lão phu nhân nhìn Bà đỡ Trương cười một tiếng: "Ngươi hẳn biết phải nói thế nào."

"Lạc lão phu nhân, ngươi muốn ta giá họa cho Lạc đại tiểu thư ?" Bà đỡ Trương lấy làm kinh hãi, trong lòng thật sâu đồng tình cho chưa từng gặp mặt Lạc đại tiểu thư kia, vốn nghĩ Lạc Đại phu nhân sẽ khắt khe, khe khắt nàng, không nghĩ tới ngay cả tổ mẫu cũng tính toán nàng.

"Ngươi chỉ cần cầm cái hà bao đó đi nói với Cao gia, Lạc đại tiểu thư đã từng nhét cái hà bao này cho ngươi, muốn ngươi hạ các loại thảo dược vào trong lọ thuốc, nhưng trong lòng ngươi cảm thấy không ổn nên không động thủ là đủ rồi." Cao gia là kẻ khôn khéo, nghe Bà đỡ Trương nói làm sao không biết ý tứ trong đó? Nhất định sẽ treo cái chết của Lạc Đại phu nhân trên người nha đầu chết tiệt kia, đến lúc đó Tri phủ Nghiễm Lăng phái người đến bắt người...

Lạc lão phu nhân càng nghĩ càng đắc ý, chủ ý này của bà đúng là hay, bà còn cần đi mua tiểu nhị dược đường, nói hình dáng trượng phu Thúy Chi Toàn Quý kia cho hắn biết, đến lúc đó để hắn đi làm chứng, nói Toàn Quý ở trong dược đường mua những loại thuốc này, cứ như vậy, nha đầu chết tiệt kia không có chỗ trốn rồi.

Bà đỡ Trương cầm hà bao kia, trong lòng có mấy phần e ngại, bà đã thấy không ít người ác độc, nhưng không có một ai cay độc hơn Lạc lão phu nhân. Bảy năm trước đã hại chết một đứa con dâu, bảy năm sau còn muốn hại người, hơn nữa còn chuẩn bị một lần hại hai người.

Một loại bất an sâu đậm dâng lên từ đáy lòng Bà đỡ Trương, bà siết chặt cái hà bao đó, mồ hôi lạnh toàn thân toát ra. Bà rất muốn vứt bỏ hà bao, vứt bỏ thỏi vàng, nhưng bà lại sợ Lạc lão phu nhân tiết lộ chuyện ngày xưa ra ngoài, gài tang vật cái chết của tiền Lạc Đại phu nhân lên đầu bà.

Một bước sai, từng bước sai, bị người ta bắt được nhược điểm, phảng phất không chỗ trốn. Bà đỡ Trương nghĩ một lúc lâu, trên trán rơi xuống mồ hôi hột lớn như hạt đậu: "Ta đi về chăm sóc Lạc Đại phu nhân trước."

Lạc lão phu nhân không bức bách bà trả lời mình lúc này, chẳng qua cười nhìn bóng lưng Bà đỡ Trương, nắm phật châu kia trong tay, nhẹ nhàng vê một viên, móng tay bên trên hạt châu, không thể động đậy nữa.

"Lão phu nhân, nếu là Bà đỡ Trương kia không làm như vậy thì nên làm gì?" Quá ma ma đứng một bên, có vài phần lo lắng: "Mấy thỏi vàng đó không phải tặng không sao ?"

"Sợ cái gì? Nếu bà ta đã cầm, dĩ nhiên sẽ làm." Trong lòng Lạc lão phu nhân đã có dự tính, bà một chút cũng không sợ Bà đỡ Trương không làm theo —— bà ta là kẻ từng làm sai chuyện, tự cầm nắm được xương sườn mềm của bà, chỉ cần hơi hù dọa ba ta, nắm hai đứa cháu trai bảo bối của bà ta làm bè, không sợ bà ta không nghe lời.

Đường mòn đá xanh trong vườn hình như quá nóng, trên mặt đất bốc lên khí nóng, Bà đỡ Trương đi một bước, cảm thấy bàn chân đâm vào trong lòng mình. Từ khi bà đi ra từ trong viện, cặp chân như đã không phải là của mình, mềm giống như hai khúc bột mì, ngã trái ngã phải.

Lạc đại tiểu thư ? Bà đỡ Trương mờ mịt nhìn một cái, từ khi mình vào Lạc Phủ tới nay, chưa từng gặp qua vị Lạc gia Đại tiểu thư này số khổ, chẳng qua là nghe nha hoàn bên người Lạc Đại phu nhân thỉnh thoảng nhấc lên mấy câu: "Ngày bảy tháng bảy, trong Dương thị Tộc Học làm một lần thi hội, Đại tiểu thư cũng viết một bài thơ, được người khen ngợi."

"Bảy tuổi sẽ viết thơ gì? Còn không phải những người đó muốn nịnh nọt Lạc gia chúng ta mà thôi." Linh Lung cong eo, mặt coi thường, dù Đại tiểu thư thông minh đi nữa, có thể thông minh qua Nhị tiểu thư Nhị thiếu gia sao? Chỉ là giờ Nhị tiểu thư không có ở đây, nếu không sang năm đi đọc sách trong Dương thị Tộc Học, còn không biết sẽ tươi đẹp thế nào.

"Lạc gia có cái gì tốt mà nịnh nọt?" Có tiểu nha đầu tử ở một bên nói nhỏ: "Chỉ bằng đại gia nhà chúng ta làm một thôi quan trong phủ Nghiễm Lăng?"

"Còn không mau mau biến, cẩn thận bị đại phu nhân nghe được, không thể không bị đánh mấy gậy!" Linh Lung cắn răng với tiểu nha đầu kia mắng: "Ngươi lại không phải là không biết phu nhân nhà chúng ta không thích nhất là Đại tiểu thư, còn hết lần này tới lần khác phải ở chỗ này nói nàng thật là tốt, là ngứa da muốn tìm đánh sao?"

Trong lời này có ý ngoài ý tứLạc Đại phu nhân nhất định là coi Lạc đại tiểu thư như cái đinh trong mắt rồi, khi đó Bà đỡ Trương còn thở dài, may mắn còn có Lạc lão phu nhân che chở nàng, lại còn có thể cho đến Dương thị Tộc Học đọc sách, Lạc đại tiểu thư sống cũng không coi là quá kém. Nhưng hôm nay thấy Lạc lão phu nhân tàn nhẫn như vậy, lại muốn đưa Lạc đại tiểu thư vào đường chết, không khỏi khiến Bà đỡ Trương thổn thức vô hạn.

Chậm rãi khoan thai đi về phía trước vừa, bỗng nhiên nghe có người đi đi lại lại sau lưng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nương tử và một nha hoàn phụng bồi một vị tiểu thư đi tới. Vị tiểu thư kia hết sức đẹp mắt, da thịt như tuyết, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh như ánh sao trời, thật là khiến người yêu thích.

"Cô nương, hôm nay Hoàng Nương Tử cho ít bài tập, trở về chỉ cần dùng nửa giờ là có thể làm xong đúng không ?" Liên Kiều ôm túi sách đi vô cùng dễ dàng, Cô Nương thật là thông minh, dù là thứ gì, vừa học liền biết.

Tương Nghi cười lắc đầu một cái: "Hoàng Nương Tử cho bài tập chẳng qua là một bộ phận, ta dự định làm nhiều một chút."

Bà đỡ Trương đứng ở nơi đó, nghe mấy câu nói rõ ràng, trong lòng nhất thời biết thân phận của Tương Nghi, đột nhiên bà luống cuống tay chân, đứng đó, sắc mặt đỏ lên, ngay cả chân tay cũng không biết để đâu.

Tương Nghi càng đi càng gần, lòng của Bà đỡ Trương cũng càng lúc càng hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.