[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 40




“Tiểu tử, ngươi cũng rất thú vị”.

Bất quá ngay khi Vô Thường vừa dứt tiếng thầm, một âm thanh già lão nhưng lại rất trùng khớp với âm điệu của lão giả mắt đục đã từng nói chuyện thu phí với Nhược Vĩnh Khanh trước đó bất ngờ vang lên trong đầu hắn, khiến hắn lập tức ngẩn người tại chỗ, cái cổ cũng không tự chủ được mà xoay qua nhìn lão giả mắt đục đang ngồi, xem thử lão có phải là đang nhìn mình hay không.

Kết quả là không giống như hắn mong đợi, lão giả vẫn chỉ làm việc của mình, lúc thì kiểm kê sổ sách, lúc thì trông ngóng, chờ đợi những người khác từ phương xa đang chuẩn tiến vào thành mà tính toán chi phí họ sẽ trả để được vào thành, một cái liếc mắt lão cũng chưa từng đưa qua nhìn hắn, âm thanh vang lên trong đầu hắn cứ như là không hề dính dáng một chút nào đến lão.

“Ta bị ảo giác rồi sao?”

Đưa tay ôm mặt, lắc đầu, Vô Thường sau khi thở dài một hơi liền tiếp tục theo sau hai người Nhược Gia Thủy, lời nói vừa rồi xuất hiện xem như là chưa từng có.

Thế nhưng khi hắn đi được một bước, giọng nói già nua một lần nữa lại vang vọng trong đầu hắn.

“Lão phu là người giữ cổng đến nay đã gần 400 năm, sống thọ đã hơn 1000 năm nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên lão phu thấy được một tiểu thử vừa thú vị, trí tuệ, lại vừa kỳ lạ như ngươi. Không ngờ ngươi chỉ với việc cảm nhận một cơn gió thổi ngang người, nhìn bầu trời trên cao một lần lại đoán ra được nơi ngươi đang đứng là một hòn đảo nằm ngoài đại dương. Ngươi chỉ với một chút động não về ý nghĩa tồn tại của Linh Lung Tháp lại có thể đoán ra được mục đích ẩn giấu bên trong của chúng ta. Và có lẽ không phải chỉ nhờ vào một từ xưng hô của tên tiểu bối kia, ngươi lại đoán ra được lão phu thấp nhất có tu vi Thánh cảnh chứ không phải Đế cảnh cao cấp. Trí tuệ và cảm nhận của ngươi thật sự là phi thường”.

“Ha hả, chưa hết, thiên phú của ngươi bề ngoài đúng là chỉ có một sợi xích, nhưng mà nếu đem so sánh về mặt sức mạnh năng lượng từ sợi xích tỏa ra, ta e rằng người có thiên phú 90 sợi xích cũng phải thua ngươi một bậc. Quả là một tiểu tử thú vị từ bên ngoài lẫn cả bên trong”.

Nghe được những lời này rõ ràng trong đại não, Vô Thường rất nhanh đã hiểu người đang nói chuyện với bản thân không ai khác chính là lão giả mắt đục đang ung dung tính chi phí cho một tiểu hài tử cùng cha hay ông hay lão tổ của tiểu hài tử. Hắn vội quanh xoay nói nhỏ.

- Tiền b…

“Không, đừng nên cố trò chuyện lại với ta”.

Âm thanh nói già nua vang lên ngăn chặn lời hắn. Tiếp đó, trong khi hắn đang kinh ngạc vì sao lão không cho hắn trò chuyện thì lão lại nói.

“Lão phu tự có công việc của mình, không thích hợp trò chuyện lâu dài cùng với ngươi được. Tiểu tử, vì ngươi rất thú vị nên khi vào Nam Linh Khu thì ngươi nhất định phải đến Bạch Thư Quán, gần cạnh ở trước cổng của Bạch Thư Quán chắc chắn sẽ có người muốn nói chuyện với ngươi. Ta chỉ nói với người đôi lời vậy thôi, ngươi đi đi”.

Nghe vậy, Vô Thường mặc dù không hiểu chuyện gì cho lắm, lão nhân đó làm sao lại biết được tất cả những dòng suy nghĩ phán đoán của hắn, hắn vẫn ghi nhớ kỹ càng những lời dặn dò này của lão giả trong đầu vì biết đâu được, cơ hội của hắn lại chính là nó.

Hắn lần nữa nhẹ gật đầu lễ phép chào lão giả, sau đó liền bước nhanh đến chỗ của Nhược Gia Thủy cách hắn mười bước chân và đang lạnh như băng nhìn hắn.

- Ngươi và vị tiền bối kia có quen biết sao?

Đợi hắn bước lại gần, nàng trừng mắt giận hỏi hắn.

Nhược Gia Thủy lúc này cũng không hiểu vì sao lại rất quái lạ, hắn chỉ khuất bóng khỏi nàng chưa đến hai giây thế nhưng nàng lại rất giận, dường như sợ bị hắn bỏ rơi vậy.

Nhìn nàng, Vô Thường méo mặt đáp.

- Nói ra thì thật xấu hổ, thuộc hạ cảm thấy lão nhân ngồi ở kia là một vị cao nhân nên mới giả bộ lễ phép để hy vọng nhận hảo cảm, nhưng mà cô chủ cũng thấy rồi đó, một cái liếc nhìn cũng là không thèm nhìn thuộc hạ nữa là… aizzz…

- Hừ, một tên rác rưởi như ngươi mà cũng muốn lấy lòng được tiền bối, đừng có mà ảo mộng.

Nhược Vĩnh Khanh đứng rất gần hai người nên ngay khi nghe rõ cuộc hội thoại, lão dùng một cặp mắt chế giễu, khinh bỉ nhìn Vô Thường nói.

Lão đơn nhiên là biết vị lão nhân ngồi ở trước cổng Linh Nam Khu thu phí trông khá bình phàm nhưng thật ra lại là một siêu câp cường giả Thánh cảnh đỉnh phong ngạo nghễ khắp thiên địa. Một siêu cấp cường giả như thế lại sẽ để ý đến một tên phế vật chỉ có thiên phú một sợi xích chào lễ? Nực cười, nếu vậy thì ai cũng đã có thể lấy được lòng của vị tiền bối kia chỉ bằng một cái chào lễ phép, trực tiếp đem vị tiền bối kia trở thành tượng sống thờ phụng.

- Vâng, là tiểu nhân ảo tưởng.

Âm thầm chửi một tiếng “chó điên” trong lòng khi mà rõ ràng lão già bên cạnh Nhược Gia Thủy đang muốn kích dục sự tức giận trọng hắn, bề ngoài Vô Thường lại làm ra vẻ xịu mặt, nhận nhục nói nhỏ.

Đồng thời trong lúc này hắn cũng đã biến chuyển cách xưng hô từ “tiểu tử, ta” thành “.tiểu nhân” đối với Nhược Vĩnh Khanh. Lão bây giờ đã thể hiện rõ một từ “ghét” to lớn đối với hắn thế nên hắn cũng không cần phải đóng kịch giả làm đầy tớ trung thành, chỉ tôn thờ một mình Nhược Gia Thủy nữa. Kẻo không thì người lãnh hậu quả lại là chính hắn.

Một lần nữa khinh bỉ hắn, Nhược Vĩnh Khanh quay mặt nhìn đường, ghi nhớ bản đồ Nam Linh Khu trong đầu rồi tiếp tục dẫn đường đi đến nơi đăng ký sử dụng Linh Lung Tháp.

- Ta cấm tuyệt đối ngươi tự ý hành động mà không nói trước với ta, lần sau tái phạm ta sẽ sai người chặt hai tay ngươi xuống. Ngươi rõ chưa?

Vừa tránh thoát miệng già thối, hắn lại phải đối diện với những lời nói rất cay độc, rất lạnh lẽo Nhược Gia Thủy, nhưng mà hắn cũng biết và dùng cả tính mạng của mình để đặt cược, những điều nàng nói sẽ chẳng bao giờ dám thực hiện với hắn nếu hắn thật sự vi phạm. Đến bây giờ hắn cũng đã sớm nhận ra Nhược Gia Thủy chỉ là một cô nàng bé bỏng bề ngoài thì lạnh, bên trong lại rất nóng, nhiệt tình như lửa lại là đằng khác, do vậy nếu nàng đã có tình cảm với hắn thì làm sao dám chặt tay hắn, nàng bất quá chỉ là đang hù hắn mà thôi.

Hắn gật đầu vâng lời.

- Thuộc hạ đã rõ, từ nay về sau sẽ nghe lời cô chủ.

- Nhớ những lời này của ngươi.

Nói lời cuối với hắn, nàng quay người, tiếp tục giả làm người cháu gái dễ thương, tay nắm tay với ông Nội vui vẻ bước đi trên đường.

Vô Thường nhìn điệu bộ hai người cũng không quan tâm lắm, hắn lủi thủi đi sau hai người, trong đầu cũng bận rộn suy nghĩ lại lời của lão nhân giữ cổng Nam Linh Khu.

“Bạch Thư Quán ta chắc chắc phải đến, nhưng làm sao để rời đi khỏi hai người này? Không lẽ lại phải…”

Cơ hội trời cho như thế hắn làm sao lại dám từ bỏ chứ, nhưng mà để đi đến Bạch Thư Quán trước tai mắt của hai người Nhược Gia Thủy là một điều không dễ, muốn thành công hắn có lẽ lại phải lợi dụng tiểu Nhược Thủy ngoài lạnh, trong nóng rất đáng yêu của hắn.

Ba người cứ thế chậm rã bước đi bên trong Nam Linh Khu không quá đông đúc người như chợ hay thành thị bình thường, có thể nói thưa thớt một chưa chắc đã sai vì thiên tài đột phá cùng ngày là không nhiều.

Nam Linh Khu là một toà thành rộng lớn bao phủ tổng cộng hai mười tòa Linh Lung Tháp, mỗi tòa Linh Lung Tháp cách nhau từ một dặm đến vài dặm để trận pháp của Linh Lung Tháp đạt được sự hoạt động tối ưu nhất. Hai mươi tòa tháp được gọi tên là tháp số 1 cho đến tháp số 20.

Tu luyện giả muốn vào Linh Lung Tháp đột phá đơn nhiên phải đi đăng ký ngày, giờ đột phá, thời gian đột phá, tầng đột phá trong tháp, đột phá tại tháp số mấy,… ở “Cổng Linh Lung” nằm tại vị trí trung tâm của Nam Linh Khu, hay cũng có thể nói là trọng tâm mà hai mươi tòa tháp đang bao bọc.

Thiên tài có thiên phú đủ để khiến gia tộc bỏ đại giá dùng truyền tống trận đưa đến Linh Lung Tháp đột phá vốn đã tồn tại rất ít trên Hải Hoảng tinh cầu, tại Nam Linh Khu của Nam Vực dĩ nhiên sẽ còn ít hơn khi linh khí so với các vực khác yếu hơn một chút, đặc biệt ngày đột phá của các vị thiên tài cũng không kỳ lạ dồn về ngày hôm nay, thế nên lúc ba người Vô Thường đến Cổng Linh Lung thì nơi đó không có nhiều người, đợi chừng một phút cũng đã đến lượt ba người họ ghi danh đột phá.

Nhược Vĩnh Khanh cùng Nhược Gia Thủy tiến đến bàn ghi danh. Vị trung niên trực bàn không nhìn hai người, chỉ nhìn sổ sách, tay cầm bút chuẩn bị ghi chép hỏi.

- Lần đầu đến đây hay người cũ?

Lúc đăng ký sẽ có rất nhiều câu hỏi tốn nhiều thời gian để giải thích, thế nên vị trung niên hỏi như vậy là để phân loại, nếu hai người trước mặt là lần đầu đến thì hắn sẽ chỉ tay giúp họ đi qua một bên xem tài liệu về cách đăng ký sử dụng Linh Lung Tháp, còn nếu họ là người cũ thì trực tiếp hỏi vào vấn đề chính, ghi danh nhanh cho họ và không làm mất thời gian của những người phía sau.

- Là người cũ.

Nhược Vĩnh Khanh trả lời, đây đơn nhiên không phải lần đầu lão đưa con cháu Nhược gia đến Nam Linh Khu đột phá. Trong lịch sử từ thời lão lên ngôi gia chủ cho đến nay, nếu tính luôn cả lão lúc nhỏ thì Nhược gia đã có 17 lần đưa người trẻ tuổi đến Nam Linh Khu, sử dụng Linh Lung Tháp để đột phá.

Trung niên nhận được câu trả lời, hắn liền đưa ra danh sách các phòng còn trống ở tại các tháp cho Nhược Vĩnh Khanh lựa chọn.

Nháy mắt lướt qua tờ giấy, chọn được phòng, Nhược Vĩnh Khanh nói với vị trung niên.

- Ta chọn hai phòng ở toà Linh Lung Tháp số 17. Phòng số 29, ngày mai, mười ngày và phòng số 3, ngày mai, một ngày.

Mỗi một tòa Linh Lung Tháp đều sẽ có tổng cộng mười tầng, mỗi tầng có năm phòng, người đột phá càng ở tầng trên lại càng sẽ có được hiệu quả đột phá tốt hơn. Nhược Vĩnh Khanh lúc này chọn phòng 29, tương ứng một vị trí ở tầng 6 với thời gian bắt đầu là vào ngày mai và kết thúc sau mười ngày tất nhiên là dành cho cháu gái Nhược Gia Thủy của lão, còn Vô Thường sẽ ở tầng thấp nhất, thời gian đột phá cũng chỉ có một ngày ngắn ngủi bởi lẽ lão biết người có thiên phú năm sợi xích đột phá chỉ mất cao lắm mười phút, vậy người một sợi xích khi đột phá chắc cũng chỉ mất một phút là cùng nên lão căn bản không muốn tốn thêm tiền nâng cao số ngày trong tháp cho loại tiểu tử rẻ rách, khốn nạn dám dụ dỗ cháu gái lão yêu thương nhất như Vô Thường.

Chưa kể tiểu tử đó trong người không hề có đến một tia linh lực, việc đột phá chắc là nói láo nên một ngày là cái giá rất hợp lý dành cho hắn.

“Hửm, mười ngày và một ngày?”

Nhược Gia Thủy đứng bên cạnh nghe những lời ông nội nói liền hiện lên vẻ kinh nghi trong đầu.

Nhược Gia Thủy vốn là lần đầu tiên sử dụng Linh Lung Tháp, có lẽ nếu đem so với những linh cụ ngày xưa nàng từng dùng thì Linh Lung Tháp không phải là vật xa lạ đối với nàng, nhưng mà còn cách đăng ký sử dụng tháp và những từ ngữ Nhược Vĩnh Khanh nói với vị trung niên lại khiến nàng không hiểu, tại sao lại có khác biệt giữa hai câu cuối, mười ngày và một ngày?

“Tháp số 17, phòng 29 và phòng 3. Hai từ ngày mai có lẽ ý nói là ngày ta và hắn đột phá, vậy còn mười ngày, một ngày… khoan đã, đó có khi nào là thời gian được ở trong Tháp?!”

Bằng vào trí tuệ hơn người của bản thân, nàng đã lập tức đưa ra một nghi vấn rất quan trọng vì nó có khả năng rất cao ảnh hưởng đến việc Vô Thường đột phá.

Ngày trước hắn từng nói với nàng thiên phú của hắn tuy nhìn vào chỉ là một sợi xích nhưng thật ra là một trăm sợi xích hợp thành, theo lý như vậy thì thời gian đột phá của hắn phải gấp mấy lần nàng chứ không thể nào ít hơn được. Bây giờ ông nội nàng thuê một phòng có thời gian mười ngày và một phòng có thời gian một ngày, nàng tất nhiên sẽ biết căn phòng mười ngày là sắp xếp ông nội dành cho nàng, còn căn phòng một ngày còn lại không ai khác là của Vô Thường. Với thiên phú trăm sợi xích, chỉ một ngày hắn làm sao đủ để hắn đột phá được?

Vượt quá thời gian đã thuê liệu có bị xử phạt, nếu có thì sẽ bị xử phạt như thế nào?

- Cứ quá một giờ chúng ta sẽ phạt thêm 10 lần số tiền đã nộp, ngươi đã chắc chưa?

Vị trung niên theo thông lệ hỏi lại để đảm bảo Nhược Vĩnh Khanh đã suy nghĩ kỹ với quyết định của mình. Đúng lúc khi hắn dứt lời, Nhược Gia Thủy cũng mang theo giọng điệu gấp gáp, lo lắng hỏi.

- Tiền bối, có phải phòng số 29 được ở mười ngày còn phòng số 3 chỉ ở được một ngày đúng không ạ?

- Đúng vậy. Thủy nhi, cháu có ý kiến gì sao, hay là cháu muốn ta tăng thêm số ngày đột phá cho cháu?

Thay mặt vị trung niên, Nhược Vĩnh Khanh đáp, đôi mắt trìu mến cũng có chút nghi hoặc nhìn Nhược Gia Thủy.

Nhược Gia Thủy lập tức nắm chặt tà áo Nhược Vĩnh Khanh, đôi mắt khẩn tình nói.

- Nội, cháu xin Nội nâng số ngày đột phá của hắn lên một tháng được không?

- Một tháng cho tên phế vật như hắn ư? Tiền ta không trả nổi, cháu không cần phải xin.

Nhược Vĩnh Khanh sắc mặt không tốt nói.

Tiền một tháng phải trả để Phàm Nhân cảnh đột phá Linh Nhân cảnh trong Linh Lung Tháp tính ra cũng chỉ có vài chục điểm kim phiếu dùng cho Tôn cảnh, đối với một gia tộc Đế cảnh như Nhược gia cũng không phải rất lớn, Nhược gia hoàn toàn có thể trả được nó, thậm chí là đem ném cho một tên ăn mày mặc dù rất khó kiếm lại số điểm đó để bù vào tổn thất.. Nhưng mà đối với tên nghiệt chủng dụ dỗ cháu gái lão đến mức cháu gái lão phải lo lắng, sốt ruột cầu xin lão, một xu thêm lão cũng không bỏ.

Mặt lão từ yêu thương Nhược Gia Thủy bỗng biến hóa thành đen tức giận cũng là do nghĩ đến đứa cháu gái này bị tiểu tử rách nát kia mê hoặc đến ngốc rồi, một tên chí có thiên phú một sợi xích mà đột phá phải mất một tháng? Chẳng lẽ là đợi hắn vừa tròn một kỳ kinh nguyệt chắc?*

*Một câu ví von mang ý nghĩ sỉ nhục, chửi rủa.

- ----

Cảm tạ tienok ủng hộ 2 Kim phiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.