[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 4




Tĩnh Hạ nhìn về phía chàng trai sắp đi xa.

Cô từng bước tiến lên tới gần hắn.

Quách Quỳ quay đầu lại.

Thực chất hắn vốn không biết cô đi theo, nhưng mà do sau lưng hắn nổi lên một tầng khí lạnh toát nên hắn mới quay lại nhìn.

Hắn thấy nữ sinh vừa nãy tiến đến gần.

Bộ dáng của cô bây giờ trông thật đáng sợ, giống như đang sắp đi đánh nhau vậy.

Tĩnh Hạ dừng bước, cách hắn một khoảng ngắn.

Quách Quỳ chỉ nhìn không nói, trong nhất thời bầu không khí im lặng hẳn.

"Nhà anh ở đâu?". Giọng nói mát lạnh kèm theo một tia không tình nguyện vang lên.

Quách Quỳ hơi ngẩn người.

Cô mang bộ dáng như đi đòi nợ lên hỏi nhà hắn, ổn sao?

Mà cô hỏi vậy là có ý gì?

"Cô hỏi làm gì?". Một đạo thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn của chàng trai truyền đến tai Tĩnh Hạ.

Nghe vào trong tai cô, có cảm giác như......

Hắn đang tỏ vẻ kiêu ngạo.

Nếu như không phải hệ thống đáng chết kia ép cô, còn lâu cô mới làm mấy thứ vô nghĩa này.

"Nhà anh ở đâu?". Tĩnh Hạ hỏi lại một lần nữa.

Dáng vẻ của cô gái bây giờ thật nghiêm túc, giống như không nhận được câu trả lời thì cô sẽ không buông tha.

Lần này Quách Quỳ không trả lời, cứ như vậy xoay người bước đi.

Dường như hắn không hề để tâm câu hỏi của cô, chỉ coi như là cô đang hỏi đường thôi.

Tĩnh Hạ đứng im nhìn bóng lưng hắn

Hệ thống, ngươi xem.

Không phải ta không làm, là hắn không cho ta cơ hội.

Bây giờ để ta về nhà.....chơi game.

[ Ký chủ, cô cứ đi lên hỏi hắn như vậy, hắn không trả lời là đúng ]

Đột nhiên có một người tiến đến hỏi địa chỉ nhà, ngươi sẽ nói sao?

Đáp án tất nhiên là không.

[ Ký chủ, cô cần phải làm nhiệm vụ nghiêm túc ] Hệ thống lại khôi phục thanh âm máy móc thanh lãnh như ngày đầu.

Tĩnh Hạ mặt không biểu tình.

Ta cứ không thích nghiêm túc đấy.

Ngươi làm gì ta?

Bổn tiểu thư phải hạ mình đi xin người khác địa chỉ nhà sao?

Tĩnh Hạ nhấc chân chuẩn bị rời đi, mới phát hiện mình lại không thể cử động được.

"......"

- ---

Tại một căn nhà nào đó.

Quách Quỳ tiến vào một con ngõ.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình như bị theo chân.

Không hiểu vì sao, nhưng từ trước tới nay hắn rất tin trực giác của bản thân, cho nên Quách Quỳ cố tình đi lòng vòng, đợi cho không còn cảm giác đó nữa, hắn mới trở về nhà.

Khi tới nơi mới phát hiện......

Cô gái vừa nãy đang đứng trước cổng nhà hắn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá làm nổi bất dáng người xinh đẹp, ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn.

Quách Quỳ nổi lên cảm giác hơi nghi hoặc.

Sao cô lại biết nhà hắn?

Chẳng lẽ người vừa nãy theo chân hắn là cô sao?

Tĩnh Hạ mà biết được hắn suy nghĩ gì, nhất định sẽ khinh bỉ một phen.

Theo dõi? Bổn tiểu thư đây là đang làm nhiệm vụ.

Nếu như không phải ta cố tình đi như người bình thường, ngươi phát hiện được sao?

Nhưng hiện tại, cô chỉ vô cảm xúc hỏi một câu.

"Đây là nhà cậu?".

Quách Quỳ: "....." Cô không phải đã biết rồi sao, còn cố tình hỏi như vậy làm gì?

"Nếu như đây là nhà cậu, tôi về trước".

Nói xong Tĩnh Hạ phất tay rời đi, để lại cho Quách Quỳ một bóng lưng tiêu sái.

"......"

"À còn nữa......" Đi vài bước, cô chợt dừng chân, nhưng vẫn không quay đầu " Xem ra cậu có lắm chó săn theo đuôi nhỉ? Cẩn thận bị cắn".

Nói xong, bóng lưng cô theo bước chân khuất dần.

Quách Quỳ hơi nhíu mày.

Chó săn?

Không lẽ........

Như nghĩ tới cái gì, gương mặt đẹp trai tuấn tú trầm xuống, mở cửa bước vào nhà.

......

[ Nhiệm vụ phụ hoàn thành, cộng thêm 5 điểm khen thưởng ]

5 điểm khen thưởng?

"Vậy còn điểm nhân sinh đâu?".

[ Phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến mới có thể nhận ]

"......" Thôi dẹp đi.

Rốt cuộc là phải làm bao nhiêu lâu mới sống....... mới được trở về chứ?

Nản!

Tĩnh Hạ lại phải đi bắt xe buýt để trở về.

Xuống đến bến xe buýt cũ, bộ dáng tùy ý đi thẳng.

Nhưng đi đến đoạn ngã rẽ, đột nhiên có một phụ nhân trung niên bộ dáng đau chân đứng đó.

Phụ nhân vừa nhìn thấy Tĩnh Hạ, liền muốn đến gần " Cô gái, tôi hiện tại đau chân quá, cô có thể đỡ tôi đi đến đằng trước được không?".

Cô chỉ liếc mắt nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.

Phụ nhân thấy thế liền mở miệng xin giúp đỡ lần nữa, Tĩnh Hạ chuẩn bị mở miệng, bất ngờ có một giọng nói trong trẻo cắt đứt.

"Bác gái, hay là để cháu đỡ bác đi được không?". Một thiếu nữ buộc cao tóc mặc váy trắng xòe, gương mặt hiền lành nói.

Tĩnh Hạ nhìn vậy hơi nhướng mày.

Xong rồi thiếu nữ mặc váy trắng quay sang nói gì đó với một cô gái mặc váy tím kiêu ngạo đứng bên cạnh, rồi đỡ phụ nhân trung niên.

"Cảm ơn cô gái, cô thật hiền lành tốt bụng, đâu phải giống như người khác chỉ vô tâm đứng nhìn"

Nói câu sau phụ nhân đó như có như không nhìn Tĩnh Hạ.

Gương mặt hiền lành của thiếu nữ váy trắng hiện lên tia không đồng ý nhìn cô.

"Vị tỷ tỷ này, bác gái này bị thương cần giúp đỡ, nếu như cô không giúp thì ít nhất hãy gọi người đến cứu, không có chúng tôi ở đây thì bác ấy phải làm sao bây giờ". Ngữ điệu hiện lên sự trách cứ nhẹ nhàng.

Tĩnh Hạ hơi cong môi.

Nữ chính đại nhân, cô thật tốt bụng nha.

Thiếu nữ váy trắng đúng là Bạch Đào, còn cô gái váy tím kiêu ngạo chính là người có acc Băng Thanh Ngọc Khiết - Lục Thanh Ngọc.

"Tiểu Đào, nói nhiều với loại người này làm gì, kẻ chỉ khoanh tay đứng nhìn như cô ta sao hiểu được lòng tốt của cậu chứ". Giọng điệu Lục Thanh Ngọc hướng tới chỗ Tĩnh Hạ đầy khinh thường.

"Thanh Thanh, cậu đừng nói quá lên vậy". Bạch Đào nhẹ nhàng nói với người bạn thân của mình, tuy nhiên không có ý phản đối.

Người phụ nhân kia liền phụ họa " Đúng vậy, cô gái kia không được thiện lương như cháu, cô ta đúng là sao hiểu được việc tốt cháu làm".

Tĩnh Hạ từ nãy nghe kẻ phụ người họa, lúc này mới lên tiếng.

"Giúp người là lòng tốt, nhưng giúp sai người là ngu ngốc đấy".

Nói xong cô xoay người rời khỏi.

"Này, cô nói ai ngu ngốc thế? Một kẻ như cô sao hiểu được". Lục Thanh Ngọc nổi giận.

"Ai trả lời thì là người đó". Cô cũng không có thời gian đôi co với mấy người này, trực tiếp rời đi.

"Thanh Thanh, đừng giận".

"Tiểu Đào, cậu quá tốt rồi, nếu để mình gặp lại cô ta lần nữa, mình sẽ cho cô ta biết tay". Lục Thanh Ngọc lườm bóng hình đã đi xa.

"Được rồi". Bạch Đào an ủi cô ta, rồi nhìn phụ nhân " Bác gái, bác muốn đi đâu, để chúng cháu đỡ bác đi".

"Cô gái, cô cứ đưa tôi về đằng trước là được".

Bạch Đào nghe vậy liền đỡ một bên cánh tay, Lục Thanh Ngọc không quá nguyện ý cầm một bên còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.