[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 33




- Grừ…

- Soẹt… vụt…

- Ứ… grừ…

- …

Với Thiên Nhãn có thể đưa mọi thứ diễn ra trong mắt chậm lại nhờ việc đẩy cao tốc độ hoạt động của não nhưng cũng sẽ chịu lấy thương tổn ít hoặc nhiều tùy vào thời gian sử dụng sau khi kết thúc Thiên Nhãn.

Với khả năng quan sát tổng thể, lưu trữ hình ảnh, phán đoán hướng tấn công, tính toán được tốc độ tấn công, sức mạnh tấn công.

Với khả năng chọn vị trí, phát hiện điểm yếu, xoay chuyển bước đi và vũ khí con dao cầm trên tay.

Thật quá dễ để hắn xử lý được hết tất cả sáu con sói chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

- Bịch.

Đến khi xác con sói cuối cùng rơi xuống đất, Vô Thường lập tức mang theo con dao đi đến những cây lớn, chặt xuống các sợi dây leo săn chắc, đốn những cây nhỏ kế bên để tiến hành làm vật kéo.

Chừng năm giờ trôi qua, Vô Thường cùng chiếc xe gỗ nhỏ sau bao mệt nhọc cuối cùng cũng đã về đến Tam Hoa thôn. Bất quá lúc này trên xe của hắn lại chỉ còn xác của con hổ đực và sáu con sói, còn phần nhỏ của con gấu và con hổ cái đã được hắn trả lại vào rừng bởi lẽ dù hắn đã rất cố gắng nhưng với sức lực của hắn là không đủ để đem hết chúng về, hắn phải lựa chọn bỏ lại.

Về đến thôn, việc hắn làm trước khi đi ngủ vẫn như đêm hôm trước, đến nhà trưởng thôn bàn giao lại số thịt một cách miễn phí, sau đó tắm rửa, giặt giũ quần áo, nướng thịt ăn tối rồi lăn ra ngủ bên trong kho củi chỉ với một mảnh vải che hạ bộ.

Đến sáng sớm hôm sau, Vô Thường vừa mang đến một nồi canh bổ cho Nhược Gia Thủy, làm tròn bổn phận của một cận hầu, đồng thời lấy về kết quả hắn đã nhờ vả thì Nhược Gia Thủy cũng đã ngồi ngay ngăn ở bàn ghế đá bên ngoài phòng chờ hắn, mắt phượng nhàn nhạt nhìn hắn từng bước kính cẩn đi đến đặt nồi canh bổ xuống trước mặt nàng.

Vô Thường khẽ cúi người chào.

- Kính chúc cô chủ một ngày tốt lành. Thuộc hạ có làm một món canh để cô chủ tẩm bổ, bồi dưỡng thân thể, hy vọng cô chủ không chê bai tấm lòng của thuộc hạ.

Nhược Gia Thủy nhìn hành động của hắn mà mày phượng nhíu lên, trong lòng cũng nhíu mạnh thầm mắng hắn diễn kịch giỏi, lúc trong xe chỉ có hai người thì phóng ra khí thế nam nhân nắm vững thiên hạ, giờ lại chẳng khác gì một con cẩu trung thành phụng sự nghiêm túc với chủ nhân. Khiến nàng càng ngày càng bị thu hút, muốn xem tên Vô Thường này sẽ còn thay đổi như thế nào, hắn có mấy bộ mặt.

Nàng bình đạm nhìn hắn nói.

- Cảm ơn lòng tốt của ngươi, ta đương nhiên sẽ không từ chối hay chê bai nồi canh ngon của người hầu cận duy nhất của ta.

Sau đó nàng vội lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn, nói với hắn nhưng cũng là nói khéo cho những người không mong muốn nghe được.

- Sau một đêm ta đích thân phân tích, ta nghĩ thôn tin này sẽ giúp ích được ít nhiều đối với việc điều tra của ngươi. Ngươi cầm lấy xem thế nào.

- Cảm ơn cô chủ.

Rất biết phối hợp, Vô Thường nhẹ cầm lấy tờ giấy trên tay của Nhược Gia Thủy rồi nhìn vào.

Lát sau hắn cúi người nói.

- Thuộc hạ vừa giải được một số nút thắt nhờ thông tin cô chủ cung cấp. Thuộc hạ xin phép được cáo từ.

Đã có được một kết quả khá tốt, rất có lợi có những bước tiếp theo, Vô Thường cần phải về nhà củi hoặc đi đâu đó để suy diễn một cách chính xác nhất hắn có thể.

- Ừm. Ngươi đi đi, nếu có khó khăn gì lại đến tìm ta.

- Vâng. Thuộc hạ sẽ.

Cung kính nói, Vô Thường lùi vài bước rồi xoay người bước đi nhanh, địa điểm là phòng của lão trưởng thôn.

- Tiểu hữu, ngươi đang tìm ta ư?

Vô Thường chỉ vừa đến, tay còn chưa gõ cửa thì lão thôn trưởng đã chợt xuất hiện sau lưng hắn hỏi, trên tay lão còn là đang bưng một mâm có hai chén cháo thịt loãng, rau mặn, thịt luộc mà hẳn là bữa sáng của hai vợ chồng lão.

Vô Thường xoay người khẽ chào rồi nói thẳng.

- Chào ngài thôn trưởng. Ngài thôn trưởng có thể cho ta mượn lại tấm bản đồ được không?

- Được. Ngươi đứng đây đợi ta một chút.

Không có lý do gì để từ chối, vả lại Vô Thường cũng còn là người được hình dung là “tiểu anh hùng”, xem là “vị cứu tinh” của thôn khi mà việc tốt hắn giúp thôn rất nhiều, thế nên yêu cầu cho mượn tấm bản đồ là chuyện lão thôn trưởng nên đáp ứng.

Lão thôn trưởng đẩy cửa bước vào phòng cùng mâm thức ăn, đến vài chục giây đi qua thì lão liền cầm tấm bản đồ Tam Hoa thôn đi ra đưa cho Vô Thường. Lão nói.

- Trong đoạn thời gian này ta hầu như không có chuyện gì cần dùng đến tấm bản đồ, do vậy ngươi không cần phải gấp gáp trả lại bản đồ, cứ từ từ sử dụng cho đến khi hoàn thành công việc hẳn trả lại.

Vô Thường khẽ lộ nụ cười trẻ ngoan gật đầu.

- Vâng, cảm ơn ngài thôn trưởng. Mà phải rồi, chuyện đó ngài đã ra quyết định thế nào ạ? Nếu ở càng lâu, mọi chuyện sẽ càng thêm tệ hại.

- Haizzz, về vấn đề di chuyển nơi chốn này ta không thể tự mình đưa ra quyết định. Trưa nay ta sẽ tổ chức một cuộc họp với mọi người và đề xuất ý kiến, lúc đó đi hay không đi đều là do họ lựa chọn.

Lão thôn trưởng nhẹ nhăn mặt già nua, muộn phiền có phần thở dài nói.

Vô Thường điềm mặt gật gù.

- Vâng. Hiện tiểu tử ta còn có việc làm, xin phép cáo từ.

- Ừm, tạm biệt tiểu hữu.

Nhìn Vô Thường rời đi vài giây, lão thôn trưởng quay vào phòng cùng người vợ già đã khá yếu ăn bữa sáng.

Ở trong kho củi. Vô Thường sau khi đã có thông tin mấu chốt từ tờ giấy Nhược Gia Thủy đưa, hắn lập tức làm việc hắn nên làm.

“Đúng như ta dự đoán, đường đất đó không phải đường thẳng mà là một đường đã có phần hơi hơi cong, rất nhỏ, rất bé ngã từ hướng đông nam xuống hướng tây bắc. Đồng nghĩa rằng điểm nằm ở con sông là một trong rất nhiều điểm đông nam của đường tròn”.

- Bây giờ thì…

Cầm lên một miếng gỗ mục nhỏ bé, Vô Thường vừa nhìn vào tờ giấy Nhược Gia Thủy đã đưa để đo đạt tỷ lệ thành phần của vòng tròn rồi vẽ các đường nét lên trên mặt đất, bước đầu tiến hành khắc họa vòng tròn sinh lực mà hắn cho rằng nó tồn tại.

Tỉ mĩ, cẩn thận, miệt mài trong gần ba giờ, Vô Thường cuối cùng cũng đại khái hoàn thành xong vòng tròn, từ đó bắt đầu so sánh tỉ lệ so với tấm bản đồ và so với thực tế để tính toán khoảng cách xa gần được chính xác nhất.

Lại trôi thêm hai giờ nữa, Vô Thường rốt cuộc đứng lên, hắn sau khi kiếm vài miếng thịt mà bản thân để giành trong nhà bếp liền tìm đến gặp Nhược Gia Thủy để bàn chuyện đại sự.

- Là chuyện quan trọng thì ngươi vào đi, bên ngoài bàn đến sẽ không tiện.

Nhược Gia Thủy đứng trước cửa phòng cùng đôi mắt đẹp nhìn hắn nói.

- Vâng. Vậy thuộc hạ xin được thất lễ.

Lễ phép một câu, Vô Thương bước vào phòng.

Nhược Gia Thủy liếc nhìn hắn một cái liền đóng kín cửa phòng lại. Nàng mang theo hương thơm thanh thuần nhè nhẹ tiếng đến ghế ngồi xuống, bấy giờ nàng mới dùng âm điệu lâu rồi chưa dùng với Vô Thường nói với hắn.

- Giờ ngươi muốn ngồi ghế trình bày hay đứng trình bày?

- Tiểu thư đã cho phép, thuộc hạ tất nhiên lựa chọn ngồi trên ghế.

Rất bình đạm trả lời, Vô Thường lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó hắn lấy ra tấm bản đồ và tờ giấy lúc sáng nàng đã đưa cho hắn đặt lên bàn.

Bỗng cảm thấy quên một thứ quan trọng, hắn trong ánh mắt cố ra vẻ lạnh lùng của Nhược Gia Thủy liền tự tiện đi lại bàn của nàng lấy bút, giấy rồi quay lại nhìn nàng nói.

- Cô chủ, chắc hẳn người cũng đã biết khu vực Tam Hoa thôn và xung quanh vài dặm đều bị mất sức sống?

Nhược Gia Thủy nhàn nhạt trả lời.

- Ừm, theo như ta được biết thì ở gần Tam Hoa thôn có xuất hiện một vật đã hấp thụ đi dinh dưỡng, hay nói đúng hơn là sức sống của đất. Vậy người điều tra đến đâu rồi?

Vô Thường bình đạm trả lời.

- Được sự phân phó của cô chủ, thuộc hạ sau bốn ngày tự lấy kiến thức của bản thân và nhờ vào sự trợ giúp của mọi người đã tra ra được một ít manh mối quan trọng. Tuy nhiên thì như thuộc hạ đã nói, đây chỉ là manh mối mà thuộc hạ kết luận dựa vào kiến thức của bản thân nên cũng không đảm bảo chính xác mười phần.

Lườm mắt phượng nhìn Vô Thường vài cái, ngửi một ít mùi hôi của máu từ cơ thể hắn tỏa ra vì dù sao thì giặc quần áo chỉ bằng nước giếng đơn nhiên sẽ không đủ sạch, nàng lạnh giọng nói.

- Ngươi cứ nói. Không đúng, ngươi lại tiếp tục tìm hiểu, đây là việc ta đã giao cho ngươi thì ngươi phải giải quyết cho đến khi có kết quả mới thôi.

- Thuộc hạ đã rõ.

Mỉm cười nhìn Nhược Gia Thủy khiến nàng trau mày rất nặng, không hiểu tên này đang cười là vì lý gì, Vô Thường bắt đầu giải thích tường tận.

- Như cô chủ đã nói khi nãy, xung quanh Tam Hoa thôn đúng thật là đang có một vật hút đi sức sống của đất, không những thế mà nó còn hút cả sinh mệnh của cỏ cây trong vùng, khiến cỏ cây trở nên ngày một yếu ớt.

Vô Thường lấy một từ giấy trắng rồi cầm bút điểm một chấm vào trung tâm tờ giấy, hắn chỉ tay vào chấm đen nói.

- Ví dụ đây là vật đã hút sinh mệnh của đất, cỏ cây trong Tam Hoa thôn. Nó sẽ tương tự như lúc tu luyện giả chúng ta tu luyện hấp thụ linh khí, lực hút của nó sẽ đi theo dạng tỏa ra vòng tròn.

Vô Thường vẽ một vòng tròn đen vây quanh chấm đen tại trung tâm. Điều này ngay lập tức khiến Nhược Gia Thủy chấn động trong lòng, hiểu ra đầu đuôi ngọn nguồn vì sao Vô Thường lại kêu người ra bờ sông đào đất, tạo thành một đường dài mấy chục dặm.

“Hóa ra là như vậy, tên này thật rất thông minh. Còn ta thì… điều này dễ như vậy mà ta lại không hình dung ra, thật là…”

Nhược Gia Thủy có chút thở dài, cu mỏ trong lòng. Nhưng mà cũng không thể trách được nàng, quên tình tiết, bỏ lỡ một số yếu tố mà bản thân đã biết nhưng không lấy ra hay đã quên, không áp dụng vào, người thông minh nhất vũ trụ có đôi khi cũng mắc sai lầm chứ không chỉ riêng nàng.

Vô Thường cũng đã từng mắc sai lầm giống như vậy, và hậu quả hắn nhận lại chính là Châu Nam thành bị người diệt đi.

- Ừ hửm? Ngươi nói tiếp đi.

Trong lòng phiền muộn, trách móc bản thân ngủ nhưng dĩ nhiên bên ngoài Nhược Gia Thủy vẫn giả bộ mặt lạnh, không thể thất thế trước tên tà dị, khó hiểu Vô Thường.

Vô Thường tiếp tục diễn thuyết suy luận của bản thân với nàng.

- Nhờ vào kết quả cô chủ giúp thuộc hạ điều tra, thuộc hạ đã xác định được địa điểm Tam Thôn là nằm ở phía dưới bên phải vòng tròn, đúng hơn thì chúng ta đang ở điểm này.

Dứt lời, Vô Thường liền chỉ tay vào một điểm nhỏ xíu ở hướng đông nam trên đường tròn.

Lúc này, Nhược Gia Thủy hỏi.

- Vậy ngươi có xác định được vật đó nằm ở đâu, khoảng cách như thế nào đối với Tam Hoa thôn không?

- Có lẽ là khoảng ba vạn dặm về hướng tây bắc thưa tiểu thư. Nếu lúc này có bản đồ rộng hơn, thuộc hạ có thể sẽ xác định chính xách hơn.

Vô Thường mau lẹ trả lời. Bản đồ Tam Hoa thôn của lão thôn trưởng quá nhỏ, chỉ thể hiện được Tam Hoa thôn và mọi thứ trong bán kính mười dặm xung quanh nên không thể thể hiện hết được hình tròn của hắn, hắn cần có một tấm bản đồ tốt hơn. Nhược gia với thế lực của mình hẳn là sẽ có.

Bất quá thì hắn cũng biết nếu có bản đồ rộng hơn, kết quả chỉ chính xác hơn một chút chứ không cao, bởi lẽ trình độ vẽ bản đồ của người ở thế giới này rất lười biếng, chỉ đưa lên hình ảnh minh họa như đồi, núi, thành, sông, hồ,… chứ không vẽ đúng tỷ lệ của đường đi nên rất khó để xách định vị trí đúng nhất mà hắn muốn.

Muốn xác định chính xác, cần phải có cường giả cao thâm dò đường.

- Hừm…

Nhược Gia Thủy khẽ trầm tư vài giây với câu nói của Vô Thường, sau đó nàng lấy ra một tấm bản đồ to lớn từ trong giới nhẫn đặt lên bàn.

Nàng nói.

- Đây là bản đồ trăm vạn dặm xung quanh Lãng Thủy thành của Nhược gia, ngươi xem có thể dựa vào nó để xác định không?

- Cô chủ đợi một chút để thuộc hạ coi thử thế nào đã.

Lập tức dõi mắt vào bản đồ rộng rãi trên bàn, Vô Thường bắt đầu đưa ngón trỏ chỉ vào Lãng Thủy thành rồi dần dần dò xét đến Tam Hoa thôn.

Sau đó hắn hỏi.

- Tỷ lệ khoảng trong bản đồ với ngoài thực tế có độ chính xác là bao nhiêu vậy thưa cô chủ.

- Ta cũng không rõ nhưng có một điều chắc chắn là nơi nào ở bên ngoài xa Lãng Thủy thành hơn thì bên trong cũng sẽ xa tương tự như vậy.

Nhược Gia Thủy thành thật trả lời. Bên ngoài có khu rừng gần Lãng Thủy thành hơn ngọn núi thì bên trong tấm bản đồ ký hiệu rừng tất sẽ gần hơn ký hiệu ngọn núi. Khoảng cách dù không chính xác nhưng sẽ rất đúng các vị trí ký hiệu.

Có được câu trả lời, Vô Thường rơi vào một chút trầm tư suy tính, ngón trỏ cũng bắt đầu tìm kiếm về phía Tam Hoa thôn ở hướng Nam của Lãng Thủy thành.

Gần một phút sau, Vô Thường đưa ngón tay chỉ đến một vị trí nằm cách biển một đoạn xa, nằm ở hướng tây bắc của Tam Hoa thôn và nằm giữa một vùng hoang mạc nhỏ cùng Sơn Mạch Thâm Uyên, một dãy núi đồi, rừng cây được ký hiệu bằng một màu đen tối đầy chết chóc.

Hắn nhìn Nhược Gia Thủy nói.

- Có lẽ là ở vùng này thưa cô chủ.

Nhược Gia Thủy nhíu mày nhìn vào tấm bản đồ liền hỏi.

- Xa như vậy sao?

Vô Thường vội gật đầu.

- Vâng. Tam Hoa thôn nơi chúng ta đang đứng chỉ là một chấm đen trên vòng tròn lớn bị chịu ảnh hưởng thưa cô chủ. Vả lại nó còn có thể là…

Nói đến đây, Vô Thường bỗng dừng lại nhìn Nhược Gia Thủy nhẹ cười một nụ cười tà dị. Khiến nàng trừng mắt đẹp tức giận quát hắn.

- Hừ, biết thì mau nói đi!

Nàng cũng thật không ngờ, tên khốn này vậy mà lại đang lần nữa muốn trêu chọc nàng giống như lúc ở trong kiệu, cứ khơi gợi trí tò mò của nàng rồi lại không trả lời để họ hụt hẫn, thật khiến nàng phải tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.