[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 20




Gần hai năm sau, chỉ còn cách 3 tháng nữa mùa đông lại đến.

Tại Yên Bình Phủ, Lãnh Nhất Phong nằm trên giường trong bộ quần áo cũ kỹ, nhỏ bé hơn 12cm so với thân hình của một cậu bé 7 tuổi to cao 1m33 do thường xuyên luyện tập cơ bắp khến thân thể cường tráng. Hắn lúc này nhìn trần nhà suy tư.

“Có lẽ khoảng nửa tháng nữa ta sẽ hoàn thành giải khai sợi xích, tạo lập Thần thông để tiến cảnh Linh Nhân”.

“Thân thể của ta cũng đã giải thông mọi kinh mạch, huyệt đạo từ lâu. Đợi khi thành Linh Nhân cảnh giờ sẽ bắt đầu tìm kiếm tài nguyên tu luyện Linh Thể, sau đó lại luyện ra Khí Tượng Thể”.

Ngày trước, Vô Thường có Siêu Nhân Tâm Đan vô cùng khủng bố nên khả năng hấp thụ linh khí gần như vô hạn, giúp hắn có thể song hành tu luyện Linh Thể và tăng tiến cảnh giới ti vu một cách nhanh chóng. Còn ở Lãnh Nhất Phong, hắn nếu không nhờ Đạo Quả tăng mạnh khả năng hấp thụ linh khí thì với tốc độ hấp thụ linh khí của Tâm Đan 100 sợi xích cùng với trình độ linh khí ở Nam Vực và không hề có ngoại lực phụ trợ, hắn cần phải đến 10 tuổi mới có thể đột phá Linh Nhân cảnh. Bảy tuổi đã có cơ hội đột phá Linh Nhân cảnh mà không dùng đến ngoại lực phụ trợ, đây tuyệt đối đã là quái vật trong hàng lớp thiên tài 100 sợi xích.

Hiện tại, Nhất Phong muốn tu luyện Linh Thể mà không làm ảnh hưởng đến tốc độ tiến cảnh tu vi, hắn cần ngoại lực. Điều này có thể sẽ khiến Linh Thể của hắn trở nên không thuần, nhưng chỉ cần hắn tu luyện được Khí Tượng Thể, hắn sẽ dùng Khí Tượng Thể đẩy tất cả tạp chất ở trong sức mạnh thân thể khiến nó thuần khiết và đẩy tạp chất trong từng tế bào để đưa thể chất hắn đạt cấp độ Thiên thể.

“Toẹttt” một tiếng quần rách vang lên cũng là lúc Nhất Phong ngồi dậy thì thào.

- Đã đến lúc phải kiến tiền và… rời khỏi cái phủ chết tiệt này.

Quyết định trong lòng như thế, Nhất Phong vội rời giường đi thu dọn hành lý chỉ bao gồm vài bộ quần áo có chút sang trọng giành cho trẻ em mà hắn có thể bán đi để kiếm chút bạc lẻ sinh hoạt và quyển sách “Toàn Tin Lãng Thủy Thành” đã được hắn đọc thuộc trong lòng.

Ba phút thu dọn xong đâu đó, Nhất Phong lập tức đẩy cửa phòng rời đi, dáng vẻ vô cùng gấp gáp nhưng cũng rất rón rén, cứ như là muốn tránh thoát khỏi tai mắt của ai đó.

- Ngươi đi đâu đó?

Thế nhưng khi Nhất Phong chỉ vừa đi được vài bước thì từ ngã rẽ phía trước, một cô bé cực xinh có mái tóc tuyết trắng mang theo một thanh kiếm gỗ chợt bước ra chặn đường hắn lại. Cô bé chừng 8 tuổi dùng gương mặt lạnh băng cùng ánh mắt sắc bén hỏi.

“Đệck, không phải ngày mai nàng ta mới tới hay sao? Chết tôi rồi, thế này thì khỏi trốn”.

Điếng người một giây khi thấy cô bé, Nhất Phong có chút ấp úng trả lời.

- ¬Ờ thì ta muốn đi mua một vài bộ đồ mới. Ngươi thấy đấy, quần áo ta không còn vừa nữa.

- Vậy ngươi không cần đi, ta sẽ kêu người đến đo đạc cơ thể ngươi, may cho ngươi mười bộ đồ khác nhau.

Tiến đến vài bước, cô bé lạnh băng nói.

Đi lùi vài bước, Nhất Phong lại nói.

- Không, thật ra ta còn cần phải bán một vài bộ đồ lúc nhỏ để kiếm chút tiền sinh hoạt.

- Ngươi muốn bao nhiêu tiền? Một trăm, một ngàn hay một vạn lượng vàng ta đều cho ngươi. Ngươi không cần đi nữa.

Lại tiến vài bước, cô bé vẫn dùng vẻ mặt lạnh băng, tựa như vĩnh viễn không thay đổi nét mặt nói.

Nhất Phong, hắn lại tiếp tục lùi vài bước nói.

- Kiếm tiền chỉ là chuyện thuận tiện, thật ra ta ra ngoài là để tìm bạn.

- Bạn ngươi là ai, tên, tuổi, nhà nào, ở đâu, ta sẽ phái người đem hắn đến tận đây gặp ngươi.

Đi thêm ba bước chân, cô bé nói.

Nhất Phong lùi ba bước chân nói.

- Kiếm bạn chưa phải chuyện chính, ta thật ra là muốn mua một vài loại đan dược để luyện tập.

- Ngươi cần đan dược gì, ta sẽ kêu người mua về cho ngươi luyện tập.

Cô bé đi thêm năm bước nữa, dồn Nhất Phong sắp va vào vách phòng nói.

“Bịch”.

Bước chân chạm vật cản, lưng nhỏ dán lên vách gỗ, Nhất Phong nhìn cô bé đang càng lúc càng đến gần, khoảng cách chỉ còn chưa đến 15 bước chân nói.

- Không phải ngày mai ngươi mới đến sao? Vì sao bây giờ lại…

- Hừ, nếu không phải ta hôm nay đổi ý đến đây thì ngươi đã chạy mất rồi.

Chỉ còn cách Nhất Phong mười bước chân, cô bé lạnh giọng nói.

Nhất Phong cuối cùng không nhịn được nữa, hắn nghiêm mình, lạnh lùng nói.

- Nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì từ ta mà cứ đeo bám ta ròng rã ba tháng nay? Chiếm nhà của ta, trộm tiền của ta, cướp hết người hầu của ta, ngươi vẫn chưa thấy đủ sao?

Cô bé có mái tóc trắng tuyết này không ai khác chính là tiểu nữ vào gần hai năm trước đã cùng với một lão bà đi đến và chiếm mất Yên Bình Phủ của Lãnh Nhất Phong.

Vào ba tháng trước, trong một lần Lãnh Nhất Phong đang tu luyện trong sân thì nàng bỗng xuất hiện, trong tay mang theo kiếm gỗ lập tức đánh về phía hắn mà không một lời nói, thế nhưng thì với khả năng của Lãnh Nhất Phong, bản thân nàng cũng không phải Linh Nhân cảnh nên dĩ nhiên đánh không lại hắn, bị hắn đánh cho không còn đường thủ và đánh đến nỗi hắn phải nằm liệt giường.

Ừ, hắn bị nằm liệt giường chứ không phải tiểu nữ là vì khi nàng thua, một lão bà bà liền xuất hiện rồi nắm lấy hai chân hắn đưa lên trời, một tay mạnh mẽ tét vào mông hắn liên tục. Khiến hắn từ đó về sau chỉ có thể tránh né hoặc bị ăn đòn trước mặt tiểu nữ, bị tiểu nữ hành hạ không ngừng nghỉ suốt ba tháng trời.

Lúc này đứng trước mặt tiểu nữ, Lãnh Nhất Phong có một chút gì đó sợ hãi là điều tất yếu. Ai biết được xung quanh nàng có lão bà điên kia thủ hộ nữa hay không?

Tiểu nữ vẫn chỉ có duy nhất một biểu cảm lạnh lùng nói với Nhất Phong.

- Đúng vậy, ta cảm thấy chưa đủ vì ta còn chưa đánh bại ngươi, chưa biến ngươi thành người hầu của ta.

Nhất Phong méo mặt nói.

- Đại tỷ, mấy ngày nay tỷ đánh ta bò lăn bò càng dưới đất còn không tính là tỷ thắng sao?

- Vậy ngươi đồng ý làm người hầu cho ta, ta sẽ bỏ qua.

- Mơ nhé đại tỷ, ta dù có chết cũng không làm, ra ngoài mà thuê người về làm giúp.

Nhất Phong đơn nhiên không đủ độ điên để hạ mình trở thành người hầu, người bảo hộ, hay người theo đuôi nàng, mặc dù nàng rất xinh.

Tiểu nữ lại nói.

- Vậy ngươi làm nam nhân của ta có được không?

- Rập!

Lãnh Nhất Phong lập tức đi vào phòng đóng cửa lại, lần nữa leo lên giường nằm ngủ. Mọi thứ vừa nghe thấy đều để bên ngoài tai.

Hắn bây giờ mới cảm thấy thế giới này éo được bình thường, vì sao nữ nhân nào gần hắn vài giờ, vài ngày, vài tháng đều thích hắn trong khi với gương mặt của hắn, vẻ đẹp hiện thời của hắn, ra bên ngoài Yên Bình Phủ là gặp đầy đường. Đó là còn chưa nói đến việc hắn không hề cưa cẩm gì nàng, ăn nói với nàng còn theo kiểu “tránh xa ta ra, ta đê tiện, bỉ ổi, khốn nạn, muốn bị ăn đấm đấy, làm gì được ta” để mong nàng ta ghét, vậy mà…

Chẳng lẽ cả thế giới này bị dịch bệnh, nam nhân ngoài hắn thì dù có tuấn tú, xuất chúng cỡ nào đi chăng nữa ở trong mắt các nàng đều trở thành con cóc xấu xí?

Thật ra Lãnh Nhất Phong không biết, trên đời có tồn tại một loại nữ nhân vì trong người có thiên phú cao ngất ngưỡng nên tính tình rất lạnh, rất kiêu ngạo, rất tự xem bản thân đứng trên cao hết thảy, nhưng một khi bị người đánh bại “tâm phục khẩu phục”, nhất là nam nhân thì…

Tiểu nữ có mái tóc trắng tuyết, xinh đẹp đến dọa người và lạnh như băng này cũng là một loại nữ nhân như vậy, không những thế mà nàng còn là một nữ nhân đã có hơn vạn năm băng đá, chưa từng bị ai khuất phục dù chỉ một lần.

Thế rồi vào một ngày ba tháng trước, một tảng băng mấy vạn năm như nàng, một trái tim tuyết trắng tựa kim cương của nàng đã hoàn toàn ấm nóng trở lại khi tận mắt chứng kiến Lãnh Nhất Phong chỉ dùng hai ngón tay nhỏ bé đã đón đỡ một kiếm của nàng, một kiếm hiểm hóc mà trước nay vạn năm chưa từng một nam nhân nào có thể làm được cùng với một ánh mắt lạnh lùng và bễ nghễ khó tả.

Chỉ một ánh mắt như thế, chỉ một hành động như vậy đã làm tiểu nữ chết lặng, trái tim đủ điều kiện để đập nhanh hơn bình thường. Mặc dù sau đó nàng không còn thấy ánh mắt đó thêm một lần nào nữa từ Lãnh Nhất Phong, nhưng nàng hiểu, hắn chỉ là đang giấu nó đi mà thôi. Đó là lý do nàng muốn hắn phải theo bên cạnh nàng suốt đời.

- Cộp cộp!

Mang theo vẻ lạnh băng, tiểu nữ đứng bên ngoài gõ cửa.

- Mở cửa.

Tiểu nữ khá giận gõ cửa.

- Mở cửa!

Tiểu nữ tức giận gõ cửa.

- Mở cửa đi!

Tiểu nữ vô cùng tức giận gõ cửa. Xung quanh cơ thể nàng cũng có một luồng hàn khí nhanh chóng tỏa ra, đóng băng mọi vật gần cạnh.

“Linh Nhân cảnh? Không, nàng là người sở hữu Hàn Băng Thể, hàn khí này là do thân thể nàng tỏa ra”.

“Ôi đêck, lạnh quá!”.

Cảm nhận hàn khí tràn ngập khắp trong phòng, quần áo bản thân lại rách nát, chỗ che được chỗ không che được. Lãnh Nhất Phong đã không chịu nổi cái lạnh nên đành đi ra ngoài mở cửa.

- Vút!

Cửa vừa mở, một đường kiếm gỗ đã đến ngay trước mặt Nhất Phong.

Pặc… rộp!

Không dư thừa, Nhất Phong một tay nắm chặt kiếm gỗ bẻ gãy. Sau đó hắn nhìn nàng lạnh nhạt nói.

- Khi nào ngươi có thể đánh trúng ta một đòn, ta sẽ làm nam nhân của ngươi.

Nhất Phong chỉ nói cho qua chuyện, nếu nàng thật sự có một lần đánh trúng hắn, hắn không muốn lấy nàng thì nàng cũng chẳng làm gì được hắn.

- Ngươi đã nói thì phải giữ lời đấy.

Lần đầu tiên trong đời khẽ mỉm cười thoáng chốc rồi tắt, hàn khí từ thân thể của tiểu nữ lại càng bộc phát ra, mạnh mẽ quấn quanh cơ thể Nhất Phong để có thể đóng băng hắn hoặc chí ít là khiến hắn không thể di chuyển, lúc đó nàng sẽ có hội đánh trúng hắn.

- Vô dụng thôi.

Nhàn nhạt một câu, khắp thân thể Nhất Phong liền bộc phát ra sức mạnh Khí Công hừng hực, nó không những đánh tan toàn bộ hàn khí tiểu nữ tỏa lên người hắn, lên xung quanh mà còn đẩy lùi nàng ra xa năm bước chân.

- Cho ngươi thêm một tháng, nếu còn không có đủ năng lực để đánh trúng ta thì đừng ngăn cản ta rời đi nữa. Khi ấy, chúng ta đường ai nấy bước.

Để lại một câu vô cảm, Nhất Phong lập tức đóng cửa lại, leo lên giường nằm ngủ.

- Vậy thì cứ chờ đi, Tuyết Băng Mi ta trước giờ muốn ai, người đó vĩnh viễn không thể thoát khỏi.

Mím chặt môi một lúc lâu bên ngoài phòng của Nhất Phong, tiểu nữ trở lại gương mặt lạnh băng bất biến như trước mà xoay người rời đi.

Cho đến khi nàng đã mất dạng hơn mười phút, Nhất Phong cũng từ trong phòng mang theo đồ đạc cấp tốc chạy ra ngoài, nhanh nhất có thể thoát ra được Yên Bình Phủ. Lời nói “cho ngươi thêm một tháng” chỉ là kế sách đuổi nàng và khiến nàng càng thêm yên tâm, không nghĩ hắn bỏ trốn, tạo điều kiện thuận lợi để hắn lúc này hành động.

- Hố yè, cuối cũng cũng thoát được cái nơi chết tiệt này.

Không có tiểu nữ ngăn cản, người làm nhìn hắn cũng xem như không khí thế nên chỉ sau năm phút ngắn ngủi hắn đã mang theo thân thể mặc quần áo rách bước ra khỏi đại môn của Yên Bình Phủ.

- Bố thề, bố éo bao quay lại nơi này một lần nào nữa.

Tung tăng như con chim sẻ, Nhất Phong lấy tốc độ gần như gấp đôi trẻ em bình thường chạy như bay ra đường lớn.

Ở bên trong Yên Bình Phủ, Lãnh Nhất Phong lúc nào cũng bị một ánh mắt oái ăm của lão bà bà nhìn chằm chằm không dứt, khiến bản thân hắn chưa từng có một giây phút thoải mái trong suốt mười mấy tháng qua dù là vệ sinh cá nhân. Lúc này thoát được thì tất nhiên hắn phải rất vui mừng.

Kể từ bây giờ, hắn sẽ dễ dàng hơn trong việc tu luyện, nhất là khi tìm hiểu, tập luyện những thứ sức mạnh độc nhất vô nhị nhưng lại mạnh vô song của hắn. Thế Đạo, chắc chắn sẽ là thứ được hắn ưu tiên lên hàng đầu bằng “nhất tâm đa dụng” của hắn.

Bất quá ngay khi Nhất Phong vừa bước đến đường lớn, một âm thanh già lão nhưng đầy sát ý vang lên trong đầu hắn.

“Nếu để ta thấy ngươi một lần nữa tiếp xúc với Cung chủ, ta chắc chắn sẽ lấy mạng tiểu tử ngươi!”.

Dĩ nhiên với câu này, Nhất Phong nghe xong cũng chẳng cảm thấy có gì bất ngờ hay sợ hãi, hắn cứ thế ung dung bay nhảy ngoài đường lớn, thư thái, vui vẻ như một đứa trẻ bị bệnh tâm thần càng ngày càng cách xa Yên Bình Phủ.

- Tên tiểu tử này trông rất khỏe mạnh, là một tên cận hầu rất tốt để cho các vị thiếu gia, tiểu thư sai bảo. Bắt hắn đi.

Cứ thế, dần dần cho đến khi hắn bị một đám người Linh Nhân, Linh Sư cảnh bắt đi, đem đến Nhược gia thì vẻ mặt của hắn mới trở nên méo mó đến khôi hài.

“Vãi cả lzzz” là ba từ mà hắn có thể nói được ở thời điểm lúc ấy.

Trong khi đó, tại buổi chiều ở Yên Bình Phủ. Tuyết Băng Mi lần đầu tiên lạ lùng, nàng từ sau khi quay về phòng thì bỗng dưng chạy xuống bếp, tự tay lựa chọn một vài nguyên liệu và cực khổ nấu một nồi cháo chín, chín đến nỗi có màu nâu đen.

Nàng lấy môi múc ra một chén cháo, hai tay mang theo chén cháo cùng vẻ mặt tuy hồng hồng nhưng đang cố giữ để nó luôn được lạnh băng mà chạy đến chỗ của Lãnh Nhất Phong.

Thế nhưng rồi khi thấy căn phòng trống không, không thấy bóng dáng của Lãnh Nhất Phong đâu, tiểu nữ lập tức ném chén cháo đi, gương mặt bình thường vốn đã lạnh của nàng thì nay càng lạnh hơn, hàn khí đậm đặc gấp mười so với lúc đánh với Vô Thường cũng từ cơ thể nàng tỏa ra xung quanh.

Nàng lạnh giọng quát lớn với không trung.

- Nói cho ta biết, hắn đi đâu rồi?!

Lời nàng vừa dứt, một bà lão chợt xuất hiện bên cạnh nàng. Bà lão nhàn nhạt nói.

- Ta đã giết hắn và đem xác của hắn ném ra ngoài thành.

Nghe như thế, tiểu nữ Tuyết Băng Mi lập tức đứng hình tại chỗ, đôi mắt màu bạc tựa ánh trăng kia cũng bất giác xuất hiện hai hàng hơi nước.

Tiểu nữ tóc trắng tuyết mặc dù mới chuyển thế, quãng thời gian sống bên cạnh vị Cung chủ cuối cùng (bà lão) của Hàn Băng Thiên Cung do chính tay nàng đã gầy dựng vào hơn ba mươi vạn năm trước chỉ mới ba năm nhưng nàng rất rõ tính tình của bà lão. Bà ta đã nói giết là chắc chắn giết rồi, tiểu nam nhân đầu tiên trong cuộc đời hai thế của nàng cứ thế chân chính chết mất rồi.

Trong lòng nàng lúc này đau, đau lắm, hụt hẫn, hụt hẫn nhiều lắm. Nàng hối hận, hối hận tại sao mình lại ngu ngốc tỏ ra yêu thích quá rõ ràng đối với tiểu nam nhân kia ngay trước mặt của bà lão, để rồi bà ta giết hắn chỉ vì Cung chủ Hàn Băng Thiên Cung phải là một người vô tình.

Nàng ân hận, bản thân vì sao ngày trước lại lập ra môn quy như vậy để rồi bây giờ chính nàng lại là người khát khao muốn phá vỡ nó, thế nhưng mà bây giờ phá vỡ nó rồi thì liệu rằng hắn có sống lại không?

- Hức hức… ư ư…

Ngồi bệch xuống đất, tiểu nữ lần thứ hai trong cuộc đời hai thế rơi lệ từng hạt, từng hạt.

- Tất cả những gì lão ta làm cũng chỉ vì muốn tốt cho Cung chủ. Mong người hiểu và nhớ rằng, để tu luyện Thiên Băng Thần Châm, người, không thể có tình!

Nhàn nhạt một câu, lão bà liền biến mất như chưa từng xuất hiện. Để lại tiểu nữ Tuyết Băng Mi một mình cùng những giọt lệ đang dần dần hóa thành băng lấp lánh rơi xuống đất.

- ---

Không nhanh được rồi. Phải từ từ để chỉnh đốn tình tiết, nhanh sẽ mất chất lượng. Haizzz

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.