[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 323: Trên điện Linh Tiêu




Nhiếp Ngôn chờ thu dọn chiến trường xong liền trở lại cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư. Trong cứ điểm đang vô cùng lộn xộn, vô số người chơi đang đứng xếp hàng nhận kim tệ và điểm cống hiến, sau đó đem đi đổi trang bị trong kho hàng, sửa sang lại set đồ. Rất nhiều người bị rớt 5 level thì tổ chức đoàn thể bắt đầu đi train.

“Hê hê, Tiểu Tô, party đi Cách Lạp Mai Cốt Chi Địa không?”

“Ô kê con dê.”

“Còn thiếu một Mục sư, trong hội có Mục sư nào tham gia không?”

Hôm nay số người hô hào party train level gấp mấy lần ngày thường, ai nấy cũng gấp gáp muốn kéo level lên lại.

“Niết Viêm lão đại.”

“Niết Viêm lão đại.”

Ai nấy vừa thấy Nhiếp Ngôn đi vào liền lật đật chào hỏi, vẻ kích động trên mặt họ không thể dấu được, đây chính là niềm vui sướng vì chiến thắng.

Nhiếp Ngôn vừa tiến vào tổng bộ công hội ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư lập tức được chào đón nồng nhiệt, rối rít chào hỏi.

“Niết Viêm lão đại, chúng ta thắng rồi!”

Sát Bất Tử Đích Phôi Đản xúc động hô lên. Bọn họ chiến thắng không hề dễ dàng chút nào, tất cả tinh anh trong hội chết 7, 8/10, chỉ có nghề pháp hệ là sống sót tương đối nhiều do bọn họ phải duy trì trận đồ triệu hồi Địa Huyệt Lãnh Chủ chứ không tham gia chiến đấu trực tiếp, còn nghề khác thì chết như rạ.

“Chúng ta thắng!”

Một câu này bao hàm tâm trạng cảm xúc của tất cả mọi người. Giống như kiểu sau cơn mưa lớn lại thấy cầu vồng ấy. Bọn họ đánh cuộc bằng tất cả mọi thứ, rốt cuộc cũng nhận được hồi báo. Bộ Lạc Ngưu Nhân lạc giữa cơn bão, cuối cùng cũng đánh bại mọi đối thủ mạnh mẽ, an toàn trở về, hơn nữa còn thống nhất Tạp La Nhĩ Thành, đây là cảm giác chung của mọi người ở đây.

Đây là một cảm xúc khó nói nên lời.

Nhiếp Ngôn đương nhiên có thể hiểu được cảm xúc trong lòng họ, hắn cười cười:

“Đúng vậy, sau tất cả, chúng ta là người chiến thắng. Mọi người cố gắng train level thật tốt đi, từ nay về sau, Tạp La Nhĩ Thành chính là bầu trời của chúng ta, mặc sức cho chúng ta bay! Ai chống thì giết, giết đến chừng nào bọn chúng phục thì thôi! Còn anh em cùng sát cánh với chúng ta, thì chúng ta phải sống sao cho xứng đáng với họ!”

Là công hội đứng đầu Tạp La Nhĩ Thành, Bộ Lạc Ngưu Nhân nhất định phải lập nên uy quyền, không thể tha cho bất kì sự khiêu khích nào.

Nghe Nhiếp Ngôn tuyên bố, ai nấy đều hưng phấn bàn tán. Trải qua một thời gian dài phấn đấu, bọn họ rốt cuộc cũng làm chủ được Tạp La Nhĩ Thành, đây là hạnh phúc cỡ nào?

Con đường phát triển tương lai chính là một mảnh bằng phẳng.

Công hội từ trên xuống dưới vui vẻ chém gió, rất nhiều người vẫn kích động không thôi. Công hội bọn họ thống nhất Tạp La Nhĩ Thành, bọn họ đương nhiên cũng là nước dân thuyền lên.

Nhiếp Ngôn thừa dịp này thông báo tăng phúc lợi cho toàn bộ thành viên lên. Bộ Lạc Ngưu Nhân giờ đã ngồi vững vị trí đệ nhất công hội, đương nhiên cũng phải để cho anh em có nhiều quyền lợi hơn, như vậy anh em mới gắn bó, trung thành hơn.

Sau khi an bài thỏa đáng, hắn liền bảo đám Thôi Xán Đao Quang dẫn đoàn đội đi dọn dẹp mấy cứ điểm còn lại. Chỉ cần khai hoang xong những cứ điểm này, bọn họ lại có thể kiếm được thêm một đống kim tệ nữa. Ngoài ra, Bộ Lạc Ngưu Nhân còn muốn trợ giúp Bộ Lạc Chiến Thần bên kia tiếp tục chiếm thêm cứ điểm, chỉ có như vậy mới có thể tăng lượng tài chính của Nhiếp gia lên.

Nhiếp Ngôn giao lại bản vẽ Thủ Thành Nỗ cho nhóm Cơ giới sư trong hội, để cho bọn họ chế tạo thêm tên nỏ. Đây đều là những vật phẩm quan trọng trong việc thủ thành, sau khi trang bị sẽ giúp năng lực phòng thủ của cứ điểm tăng lên một khoảng lớn. Dù sao, hắn cũng không muốn bị Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ quấy rối.

Bộ Lạc Ngưu Nhân sau khi trải qua giây phút hưng phấn ngắn ngủi liền bận rộn trở lại. Bọn họ cũng hiểu đây không phải lúc để cao hứng quá sớm, không chừng Pháp Sư Liên Mình và Thần Thánh Thủ Hộ rất nhanh sẽ lại đến, bọn họ phải nhanh chóng tăng level và thực lên lên, tránh đến lúc đó không đủ sức giết chó.

Thấy Bộ Lạc Ngưu Nhân lần nữa vào guồng, Nhiếp Ngôn cũng yên tâm hơn. Một thời gian ngắn sắp tới, hắn sẽ mang một đám tinh anh đi train level, sau đó sẽ xuống lòng đất một chuyến mang về thêm mớ kim tệ nữa. Ngoài ra, hắn cũng phải tranh thủ đi kiếm món Tát Ca Đặc Âm Ảnh tàn phiến còn lại. Chỉ cần lấy nốt mảnh tàn phiến này, hắn liền thu thập đủ một món vật phẩm cấp Truyền kỳ.

Tát Ca Đặc Âm Ảnh Chi Bộ Ngoa!

Gọp tất cả tàn phiến vào, thuộc tính của Tát Ca Đặc Âm Ảnh tương đối mạnh, có thể xem là một trang bị đứng đầu.

Hắn chợt nhớ lại vị trí của mấy món vật phẩm Á Truyền kỳ, Truyền kỳ tàn phiến và Truyền kỳ, sau đó ghi lại đưa cho vài tinh anh trong công hội, bảo bọn họ đi tìm. Nếu lấy được 1, 2 món thì cũng đủ tăng cường thực lực họ lên một khoảng lớn.

Còn về phần kỹ xảo Ảnh vũ trong Ám Chi Lược Ảnh thì hắn cũng chép lại vài bộ, phân phát cho mấy cao thủ Đạo tặc trung thành trong hội, chờ level bọn họ cao lên sẽ dễ đánh sâu vào chức nghiệp Ảnh vũ hơn.

Làm xong mọi việc, Nhiếp Ngôn rốt cuộc cũng nhàn rỗi. Chợt hắn đột nhiên cảm giác thiếu thiếu gì đó, sau trận chiến này, hắn vẫn không thấy Yểu Yểu đâu. Hắn liếc qua danh sách hảo hữu thì thấy tên Yểu Yểu đã xám lại, nàng đã logout rồi.

Thời gian bên ngoài giờ mới chỉ 2h sáng, Yểu Yểu logout có chút kỳ lạ.

Nhiếp Ngôn đột nhiên dự cảm có chuyện không hay, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, cười nhẹ một cái. Có lẽ nàng tạm thời có chuyện nên logout thôi.

Hắn rất muốn chia sẻ niềm vui với Yểu Yểu, những bóng ma đeo bám hắn trong kiếp trước đã bị hắn phá tạn. Khải Toàn Đế Quốc và Chiến Đao Thị Huyết đã trở thành câu chuyện lịch sử, cũng đồng nghĩa với việc hắn thành công cắt đứt một bộ phận sức mạnh của tập đoàn tài chính Thế Kỷ trong Tín Ngưỡng đi. Tuy nói tương lai vẫn chưa biết được, nhưng hắn tin chắc hắn đủ năng lực thay đổi kết quả của kiếp trước.

Lo lắng bị xua đi, đợi chờ hắn chính là bình minh. Hơn nữa, hắn với Tạ Dao cũng đã bắt đầu nảy sinh tình cảm sâu đậm!

Đang lúc Nhiếp Ngôn tự sướng thì hắn liền nhận được tin nhắn của Tạ Dao:

“Nhiếp Ngôn, có mấy người lén tới biệt thự của ta hủy hệ thống an ninh, ta sợ quá.”

Đây là tin nhắn gửi từ điện thoại di động của Tạ Dao.

Gần đây, cha mẹ của Tạ Dao vô cùng bận rộn, không về nhà, trong nhà chỉ có mình cô.

Nhiếp Ngôn nhận được tin nhắn liền vô cùng khẩn trương, hắn vội nhắn với Quách Hoài: “Ta có chút việc logout trước.”

“Công hội còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, ta mới nhận được tin tức bên Bộ Lạc Chiến Thần truyền sang…”

Quách Hoài còn đang muốn nói chuyện với Nhiếp Ngôn về việc Bộ Lạc Chiến Thần động chạm đến lợi ích của Thác Bạc gia khiến Thác Bạc gia kéo 5 công hội dưới trướng đánh đến.

“Bất kể chuyện gì, cứ cố kéo dài đợi ta trở về sẽ xử lý. Dù Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ có đánh vào cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư cũng cố gắng câu giờ!” Nhiếp Ngôn nặng nề ngắt ngang Quách Hoài.

Sau đó hắn nhanh chóng lao ra khỏi máy chơi game, mặc vội một bộ đồ, lấy ít vật dụng rồi lấy xe phi sang nhà Tạ Dao.

Khu biệt thự Bích Thủy Vân Gian có thể xem như yên tĩnh và tốt nhất Hoa Hải. Thiết bị bảo vệ ở đây cũng kết nối với vệ tinh, hạn chế rất nhiều phần tử nguy hiểm trà trộn vào, trừ khi bọn chúng có thiết bị gây nhiễu vệ tinh.

Nhưng một khi vệ tinh bị nhiễu, phòng quản lý của Bích Thủy Vân Gian sẽ lập tức nhận được tin, sau đó kích hoạt lệnh giới nghiêm toàn bộ Bích Thủy Vân Gian, trừ khi đối phương có thể hoàn toàn tàng hình trước vệ tinh mà thôi. Nói trắng ra, đây là biện pháp sử dụng khoa học tinh tiến nhất để bảo vệ, cho nên muốn qua mặt vệ tinh của Bích Thủy Vân Gian, kẻ xâm nhập cũng phải có đội kỹ thuật đỉnh nhất.

Đương nhiên, loại này quá khó xảy ra.

Nhưng nếu Tạ Dao thật sự xảy ra chuyện thì…

Nhiếp Ngôn rối loạn trong lòng, lập tức vứt cái đống suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Hắn nhất quyết không để trường hợp đó xảy ra.

Chiếc xe hơi lướt vào trong Bích Thủy Vân Giang, qua một chỗ rẽ, ngừng lại cách nhà Tạ Dao khoảng 50, 60 thước. Vì tránh đánh rắn động cỏ nên hắn không dám dừng xe trước cửa nhà Tạ Dao.

Nhiếp Ngôn ra khỏi xe, nhanh chóng nhích lại góc tường như một con mèo. Đây gần như là một loại kỹ xảo theo bản năng đã ăn sâu vào trong xương tủy hắn, đây chính là ẩn nấp! Hắn luôn có thói quen núp sau những chướng ngại vật, tránh né tầm mắt của người khác.

Nhiếp Ngôn đã hiểu tại sao liên bang muốn phát triển Tín Ngưỡng. Bởi vì Tín Ngưỡng có thể rèn luyện khả năng chiến đấu của con người hằng ngày giống như một cuộc tập huấn dân binh dài hạn vậy. Từ lúc chơi Tín Ngưỡng, tố chất thân thể Nhiếp Ngôn cũng tăng lên rất nhiều.

Hắn quan sát thiết bị theo dõi xung quanh, mấy thứ này nhìn thì như vẫn đang hoạt động bình thường nhưng hắn biết nó đã bị làm nhiễu. Nhiếp Ngôn nhảy qua tường, tiến vào vườn hoa của nhà Tạ Dao. Hắn núp sau một bụi cỏ, nhìn về phía biệt thự.

Ban nãy, quên mất không mặc đồ đen.

Trong biệt thự Tạ Dao tối thui, cực kỳ yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này có chút quái dị.

Nhiếp Ngôn từ từ mò đến biệt thự, tiếp cận cửa ra vào. Đúng lúc này, hai bóng người lọt vào mắt Nhiếp Ngôn. Bọn họ đứng ở bãi đất trống trước biệt thự, 4 mắt nhìn nhau. Hắn có chút kinh ngạc, hai người này hẳn là hai người mà Tạ Dao bảo đã lẻn vào nhà cô?

Bọn họ chắc là đến vì Tạ Dao, nhưng sao nhìn như kiểu đang có mâu thuẫn nội bộ vậy?

Nhiếp Ngôn đeo mắt kiếng nhìn trong đêm vào, ban nãy ra khỏi nhà, hắn quơ đại bỏ vào túi không ngờ giờ lại có công dụng.

Dưới mắt kiếng nhìn ban đêm, trên nóc nhà cách đó hơn 1000 thước lóe lên một điểm sáng rồi biến mất. Nhưng Nhiếp Ngôn rất nhanh đã thấy nó, hảo gia hỏa, là Trọng Thư! Có một người cầm Trọng Thư đang nhắm về phía một trong hai người dưới sân.

(Sói: Trọng Thư: một loại súng nhắm hạng nặng. VD: Barrett)

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ trong bọn họ có một người là người đến cứu Tạ Dao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.