[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Chương 2: Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, không có mẹ, con chỉ như một ngọn cỏ dại




Đó là một đêm dài. Lúc trời sáng Larch biết một điều mà không sợ những điều mâu thuẫn nhau, và đó là Tye - dù cho cơ thể anh có ham muốn cơ thể cô nhiều đến đâu chăng nữa - anh cũng không có thời gian để quanh quẩn với phụ nữ.

Và, nhớ lại cái cách cô đã bám lấy anh như thế nào, Larch ước là cô đã ở cách xa Grove House cả ngàn dặm. Cô nhớ lại ngay từ đầu Tye chỉ có ý định là ôm cô một cái không hề mang tính nhục dục gì hết vì anh biết là cô đang buồn. Thậm chí anh còn có bỏ đi, và cô đã làm cái gì chứ? Cô chỉ bám dính lấy anh mà thôi, đó là tất cả!

Cô gào lên vì xấu hổ. “Lẽ ra anh nên để em đi,” anh đã nói thế. “Không, anh không nên làm thế,” cô đã trả lời anh như thế. Larch cúi đầu xuống dưới tấm ga phủ giường như thể cố trốn tránh sự tấn công sắc bén như lưỡi dao của ký ức. Cô vui mừng là cô sẽ không phải gặp anh cho tới tận thứ Sáu. Theo cách mà cô đang cảm nhận thì thứ Sáu sẽ sớm đến mà thôi.

Không thể tĩnh tâm, Larch ngồi dậy, cần phải làm gì đó để khiến bản thân cô phấn chấn lên, tắt đèn ngủ. Cô có hai ngày dài để lấy lại tinh thần trước khi cô gặp lại Tye. Cô có ý tưởng là hai ngày này gần như là chưa đủ.

Nhưng thậm chí cô còn không có ngần ấy thời gian. Bởi vì ngay lúc đó có một tiếng gõ trên cánh cửa phòng của cô, và hoàn toàn không mong đợi, Tye bước vào phòng, đã mặc bộ vest công sở và đơn giản là chuẩn bị ra ngoài, có lẽ là để thực hiện một vài cuộc hẹn làm ăn.

Trái tim cô đập như điên, và khi cô nhớ lại cái cách đêm hôm trước cô đã đứng trần truồng trước mặt anh khiến toàn thân cô như bị cháy xém. Tye đi đến giường cô, mắt anh hướng đến cơ thể đang đỏ bừng của cô, và nhìn xuống mặt cô, “Có ghét anh không?” anh hỏi nhẹ nhàng.

Và cô ước gì anh đừng hỏi như thế, bởi vì đó lại là một bằng chắng khác cho thấy lý do vì sao cô lại yêu anh nhiều đến thế. Đó là lỗi của cô và anh đang nhận lấy những lời buộc tội! “Em sẽ cần một lời nhắc nhở chú ý cho câu hỏi đó.” Bằng cách nào đó cô cố gắng để đưa ra một câu nói ve nghiêm nghị, nhưng nhận thấy ở anh một nụ cười nên có lẽ anh biết là cô không bị ảnh hưởng nhiều lắm.

Tye ngồi lên một mép giường và nắm lấy tay cô. “Anh sẽ không xin lỗi đâu,” anh nói, đôi mắt xám của anh dán chặt vào mắt cô.

Xin lỗi? Đột nhiên Larch nhận ra anh đang nói tới cái gì. Anh định nói là cô có ghét anh vì đã làm tình với cô, khiến cho cô ham muốn anh, nhưng chỉ để anh đẩy cô ra hay không? “Một trong hai chúng ta cần phải khôn ngoan,” cô lẩm bẩm, nhưng có thể cảm thấy là cả người cô lại ửng hồng hết cả lên.

“Oh, Larch,” Tye nói nhẹ nhàng. “Đừng ngượng ngùng gì cả. Những chuyện đó vẫn xảy ra. Nhưng anh có nhiều kinh nghiệm hơn em, lẽ ra anh không nên để chuyện đó xảy ra.”

Làm sao mà anh có thể đổ lỗi cho mình được cơ chứ? Cô mới là người bám dính lấy anh, không phải anh! “Ồ, vậy thì đừng để chuyện đó xảy ra một lần nữa,” cô nói một cách nghiêm nghị, và cả hai cùng bật cười, sau đó yên lặng - và trái tim cô lại đập rộn ràng khi cô nghĩ là từ cái nhìn trong đôi mắt anh anh định hôn cô lần nữa.

Nhưng anh không làm thế. Anh chỉ khẽ nắm chặt bàn tay đang nắm lấy tay cô. “Ở nhà giữ gìn sức khỏe,” anh nói, và đứng lên, nói thêm, “Anh sẽ gặp lại em vào ngày thứ Sáu,” và bước đi.

Những giọt nước mắt yếu mềm chảy ra từ đôi mắt cô. Anh không định hôn cô hay làm như thế nữa. Và cô yêu anh, và rồi cô sẽ chuyển đi sớm thôi, và cô không bao giờ nhìn thấy anh nữa - và cô không thể chịu đựng được điều đó.

Larch đi tắm và thay quần áo với tâm trí đầy ắp những ý nghĩ về Tye, với những ý nghĩ là vào ngày thứ Sáu, làm thế nào cô có thể dời bỏ Grove House lần cuối cùng. Cô có lẽ sẽ phải nói cho Tye biết là cô sẽ không quay lại nữa - mặc dù anh sẽ biết điều đó khi anh nhìn thấy những vali của cô.

Cô dọn giường và phòng cô và lại gần như khóc nấc lên khi cô nhặt áo sơ mi của anh lên, chiếc áo mà tối hôm qua cô đã giúp anh cởi ra. Cô nắm chặt chiếc áo vào ngực thật lâu trong khi cố gắng tự chủ.

Đi xuống dưới lầu, cô pha một bình trà và cô gắng để nhồi nhét vào đầu một vài mục đích, một vài nguồn năng lượng. Chẳng phải cô đã quyết định là sẽ dành buổi sáng đó để gọi điện đi một số nơi tìm một căn hộ mà cô có thể chuyển tới vào thứ Sáu này hay sao? Cô có rất ít ý tưởng về tình hình tài chính của mình, Hazel có thể giải quyết với những chuyện đó, nhưng bên cạnh số tiền lương nhỏ nhoi mà Neville Dawson trả cho cô, cô có một chút tiền trong tài khoản tiết kiệm của mình. Có lẽ cô có thể có đủ tiền để thuê một khách sạn bình thường trong vòng một hay hai tuần nếu cô không thể tìm được một chỗ thuê nhà ngay.

Có lẽ cô có thể tìm đâu đó ở khu vực Hertfordshire chăng? Cô chỉ vừa mới tự trách mắng bản thân với ý tưởng đó, vì muốn ở trong cùng một hạt với Grove House thì ai đó bấm chuông cửa trước.

Hy vọng là người rung chuông không phải là Paulette Phipps Larch không nghĩ là cô có thể chịu được tính huyên thuyên đáng yêu của Paulette sáng đó; mới chỉ vừa qua tám giờ sáng, lạy Chúa! Larch đi tới cửa cùng với ý nghĩ về Tye, nhận ra là anh có thể sẽ quyết định bán Grove House, vì thế có lẽ cô nên chọn Hertfordshire vì nó sẽ loại trừ khả năng có thể cô sẽ vô tình gặp anh.

Cô kéo mở cánh cửa trước to lớn và chết lặng khi thấy chị gái cô đang đứng đó. “Hazel!” cô kêu lên. “Em nghĩ là chị vẫn đang ở Đan Mạch.” Và mười phút sau đó cô có thứ gì đó khác để tập trung thay vì Tye.

“Chị về nhà vào tối qua,” Hazel trả lời.

“Vào đi. Chị đã ăn sáng chưa?”

Hazel lắc đầu và bước qua ngưỡng cửa. “Tye không có ở đây, chị nghĩ thế?” chị cô hỏi khi họ đi dọc hành lang vào trong bếp, như thể chị hy vọng là một doanh nhân có thể xuất hiện và đang chuẩn bị đến văn phòng vào giờ này.

“Anh ấy đi công tác vài ngày,” Larch trả lời.

Trong bếp cô đun một ấm nước và quay lại để nghe Hazel thốt ra vội vã, “Chị cần gặp em ngay lập tức. Không thể đợi được.”

“Chuyện gì thế?”

“Không phải bây giờ,” Hazel đáp lại. “Một vài chuyện có vẻ hơi, à, nguy hiểm, chị cho là em có thể nói thế. Nhưng giờ thì mọi chuyện cũng khá ổn rồi.” Sau đó hoàn toàn bất ngờ chị cô tuyên bố tin tức gây chấn động của mình. “Neville và chị đang tiến hành li dị,” cô nói.

“Ch...” Larch nhìn chị mình kinh ngạc, cố gắng nắm bắt thứ mà cô nghĩ là cô vừa nghe thấy. “Chị...”

“Chị đã tống cổ Neville ra khỏi nhà!” Hazel tuyên bố. “Chị đã tống...”

“Ồ, không phải về mặt thể xác, và chị cũng tốn một ít tiền vì hắn ta từ chối không đi nhưng tối hôm qua hắn ta đã đi khỏi, và...” chị cô dừng lại “em sẽ vui mừng khi biết là hắn ta sẽ không quay lại nữa đâu.”

“Em sẽ vui mừng khi biết?” Larch hỏi yếu ớt.

“Em sẽ vui mừng, hay có lẽ nên thế,” Hazel nói. “Em không cần phải giả vờ thêm nữa, em yêu. Và chị cũng thế-”

Cho tới lúc đó cả hai người đang ngồi và quên mất cà phê, trà hay bữa sáng. “Em nghĩ là chị - um - yêu anh ta điên cuồng cơ mà?”, Larch hổn hển nói, cố gắng bắt kịp với cú sốc.

“Một thời gian chị đã như thế, nhưng đó là rất lâu trước đây mà chị khó có thể nhớ được.”

“Nhưng...”

Hazel mỉm cười. “Oh, chị biết là chị đã gây ra ấn tượng là mọi thứ vẫn ổn với nhà Dawson. Nhưng với mẹ luôn ốm yếu, em chăm sóc cho bà và cha thì chỉ thiếu điều phát điên lên với cái ý nghĩ mất bà, không có cách nào khiến chị muốn mang thêm rắc rối về nhà thêm nữa.”

“Ôi, Hazel, mọi chuyện tệ đến vậy ư?”

“Chỉ một từ thôi - ngu ngốc. Không phải lúc đầu,” cô sửa lại. “Lúc đầu bọn chị thực sự là một đôi chim câu. Nhưng sau đó những vụ tán tỉnh bắt đầu. Đầu tiên chị không thể tin chuyện đó. Chị đã định bỏ đi khi đó. Nhưng anh ta cầu xin chị tha thứ và nói rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Chị, như một con ngốc, đã tin tưởng anh ta.”

“Mọi chuyện lại tái diễn à?” Larch hỏi, bắt đầu lấy lại hơi thở.

Hazel gật đầu. “Chị không nghĩ là chị nghe thấy chuyện đó thường xuyên. Nhưng cuối cùng nó khiến chị không còn đau khổ nữa, và chị nhận ra là chị không còn yêu anh ta nữa.”

Larch vẫn cảm thấy rối rắm, nhưng cố gắng để theo kịp những gì Hazel đang nói. “Nhưng chị không bỏ anh ta?”

“Anh ta kiểu như một thói quen, và cùng lúc đó chị bắt đầu được thăng tiến cao hơn với Berry and Thacker. Bên cạnh đó, bỏ anh ta có nghĩa là nói cho em và cha mẹ biết, và chị nghĩ là em đã có đủ những công việc của mình để làm rồi.”

“Vì thế chị không nói gì cả. Thậm chí chị không hề đưa ra bất cứ dấu hiệu nào về việc mọi chuyện đã tệ đến mức nào.”

Hazel mỉm cười nhăn nhó. “Mọi chuyện cứ tệ hơn. Vào khoảng thời gian mà ba mất, thư ký của Neville đến căn hộ và nói là cô ta đã có thai. Không cần phải đoán cha đứa bé là ai. Chị đã bị sẩy thai khi Neville không muốn biết. Nhưng đó kiểu như là giọt nước tràn ly. Khi đó chị biết là chị muốn kết thúc tất cả. Sau đó mẹ cũng mất, và trong khi chị và em còn đang chầy chật với nỗi đau và mất mát Neville tiết lộ với chị vụ thâm hụt trong việc kinh doanh của anh ta.”

“Chị giúp anh ta bằng cách bán căn hộ đi.”

“Nói thật, đầu tiên chị định để cho anh ta chết chìm luôn. Nhưng anh ta có một số nhân viên phụ thuộc vào anh ta.”

“Ôi, em thân yêu, chị sẽ không làm thế nếu chị biết chuyện,” Hazel khóc nấc lên, và nhìn đau đớn đến nỗi Larch biết là chị cô thật sự cảm thấy đau khổ tận sâu bên trong.

“Biết?” cô hỏi. “Biết cái gì?”

Hazel lắc đầu thiểu não. “Chị đã nghĩ cái gì kia chứ?” cô lẩm bẩm, rõ ràng là đang tự trách mình. “Chị biết là Neville không đáng tin với phụ nữ, nhưng chị không nghĩ là anh ta lại có thể thử “quyến rũ” em gái mình.”

“Chị đã biết chuyện đó!” Larch kêu lên, đứng bật dậy.

“Chị không biết cho tới tận tối hôm qua.”

“Có - có liên quan gì tới chuyện chị về nhà không? Em nghĩ là chị ở lại Đan Mạch cho tới tận cuối tuần sau.”

“Chị đã định thế. Cho tới khi chị gọi cho Neville tại văn phòng của anh ta ngày hôm qua. Anh ta đã chuồn mất vào các buổi tối và cuối tuần, vì thế chị gọi để hỏi xem anh ta có ở nhà vào thứ Bảy không, nói cho anh ta biết là chị muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ta.”

“Anh ta nói với chị hôm qua là anh ta đã - um - giở trò với em phải không? Larch ngập ngừng hỏi.

“Ban đầu thì không. Ban đầu dường như anh ta đoán là chị muốn nói chuyện với anh ta về chuyện cuối tuần. Anh ta hoàn toàn thiếu thiện chí, nhưng nói đủ để chị chắc chắn là không còn cách nào khác chị sẽ phải đợi cho tới cuối tuần để đối chất với anh ta. Chị đi thẳng tới gặp Rune Pedersen, sếp của chị ở Đan Mạch,” cô thêm vào với một cái thở vội vàng. “Rune sắp xếp cho chị bắt chuyến bay sớm nhất có thể. Chị đến đúng lúc với Neville, và thẳng thừng nói với anh ta là chị muốn li dị.”

“Em không muốn chị phá vỡ hôn nhân của mình vì những gì liên quan tới em!” Larch thêm vào nhanh chóng.

“Chị không hề làm thế!” Hazel trả lời cũng nhanh như thế, và, trong khi Larch còn đang băn khoăn tại sao Hazel đột ngột dường như hơi hồng lên, chị cô thú nhận, “Thật ra chị đã - um - gặp một người khác.”

“Hazel!” Larch hổn hển kinh ngạc.

“Chị biết. Em có thể tin điều đó không? Chị không bao giờ ngờ đến điều đó, không bao giờ nghĩ là chị có thể yêu lần nữa. Nhưng Rune...”

“Có phải là Rune, sếp của chị ở Đan Mạch không?”

“Đúng vậy,” Hazel thừa nhận. “Anh ấy đã giúp chị rất nhiều. Anh ấy cũng đã trải qua một cuộc li hôn, vì thế anh ấy biết những tổn thương mà em sẽ phải chịu đựng trước khi em biết mà không hề nghi ngờ gì là cuộc hôn nhân của em đã kết thúc rồi.”

“Giờ thì chị đã biết điều đó?” Larch hỏi nhẹ nhàng.

“Chị thích nghĩ là chị biết điều đó từ lâu rồi. Mặc dù lúc đầu, khi Rune và chị mới bị thu hút lẫn nhau, và chị thú nhận hôn nhân của bọn chị giả tạo đến mức nào, chị vẫn thấy khó khăn với quyết định về việc chị nên làm gì. Chị biết chị lẽ ra nên gọi cho em thường xuyên hơn, nhưng chị không muốn mạo hiểm phải nói chuyện với Neville. Chị cũng không muốn về nhà vào cuối tuần trải qua kỳ nghỉ cùng với anh ta, và thật mù quáng là - giờ chị mới biết - chị nghĩ là em sẽ ổn vào cuối tuần khi chị vẫn ở Đan Mạch.”

Điều này, Larch nhận ra, giải thích lý do Hazel có vẻ như phân tâm khi cô gặp chị lần trước. “Chị biết không, khi chị trở lại Đan Mạch ba tuần trước, chị đã yêu cầu Neville li hôn,” Larch chỉ ra.

“Chị tưởng là chị đã làm thế. Chị biết chắc chắn là, khi chị quay trở lại và gặp Rune. Chị biết là chị không muốn từ bỏ cái cảm giác yên ổn trong tâm trí mà chị tìm thấy ở anh ấy. Mặc dù chị phải nói rằng sự yên ổn trong tâm trí đó đã vị phã hủy hoàn toàn trước chuyến trở về của chị khi chị biết về vụ tai nạn của em. Nhưng khi chị vội vã đi tới đây và Tye nói gì đó về chuyện vị bác sĩ của em muốn em nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, chị nhận ra là, với chuyện giữa chị và Neville chuẩn bị biến thành một cuộc chiến công khai, có lẽ tốt hơn hết là nên để em tránh xa không gian thù hằn đó. Tốt hơn cho em nếu em ở lại đây cho tới khi chị đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện. Tye dường như đồng ý với điều đó.”

“Anh ấy thật sự rất tốt,” Larcho trả lời.

“Thật tiếc là anh ấy không có ở đây. Có lẽ chị sẽ có cơ hội nói chuyện với anh ấy trên điện thoại. Chị muốn cảm ơn anh ấy trực tiếp về việc anh ấy đã thật rộng lượng cho em ở nhờ.”

“Em - er...” Larch cố gắng, nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào trong trái tim cô, khi đột nhiên cô nhận ra những gì ẩn sâu bên trong lời nói của chị cô.

“Chị sẽ giúp em thu dọn đồ đạc nhé?” Hazel hỏi, khẳng định điều tệ nhất.

“Em sẽ dời khỏi đây?” Larch hỏi, giọng cô chỉ lớn hơn thì thầm một chút ngay cả khi cô cố giấu việc đột nhiên cô cảm thấy bị giằng xé như thế nào.

“Ồ, em yêu, em không cần phải lo lắng,” Hazel nhanh chóng nói, hoàn toàn hiểu nhầm sự miễn cưỡng phải dời đi trong giọng nói của Larch. “Chị đã nói với em rồi, Neville không còn ở nhà nữa. Anh ra đã dọn đi tối hôm qua. Chị sẽ bỏ ra một phần thế chấp trong phần nhà của mình để trả cho anh ra, nhưng nó đáng như thế. Khi chị nghĩ đến việc anh ta giở trò với em, nó...”

“Anh ta nói với chị về chuyện đó?”

“Đầu tiên thì không. Khi chị gọi từ Đan Mạch ngày hôm qua, để nói với anh ta là chị có đôi điều cần thảo luận với anh ta vào cuối tuần này, chị cũng nói với anh ta là chị hy vọng em trở về nhà vào lúc đó.” Đối với Larch điều này thật mới mẻ, nhưng cô nhận ra là Hazel có lẽ đã nghĩ về vấn đề này một khi cô được Miles Phipps tuyên bố là khỏe hẳn vào thứ Sáu và cô không cần phải ở lại Grove House nữa. “Chị đã bảo Neville là chị không muốn em dính tới bất cứ điều gì không thoải mái nữa và rằng chị không muốn cuộc thảo luận của bọn chị diễn ra ở nhà. Dù sao thì, anh ta có lẽ nghi ngờ chị định yêu cầu li hôn, và anh ta bắt đầu trở nên bẩn thỉu và quyết định là sẽ khiến cho chị gặp khó khăn. Anh ta bắt đầu bằng cách nói là em không phải là một cô em dễ thương như chị nghĩ. Sự thật là em không còn làm việc cho anh ta bởi vì anh ta đã sa thải em sau một đêm em tới phòng ngủ của bọn chị và gạ gẫm anh ta.”

Larch kinh ngạc. “Anh ta nói thế ư!”

“Đừng lo. Chị hiểu anh ta và em quá rõ để có thể tin điều đó,” Hazel trấn an cô. “Anh ta không thể phản đối kiểu gạ gẫm như thế. Nhưng chị thật sự bắt đầu sợ là chuyện gì đó đã xảy ra. Chuyện, khi chị xem xét lại những gì anh ta đã nói trong đầu, có lẽ có nghĩa là một đêm anh ta đã tới phòng em và rằng anh ta đã gạ gẫm em. Chị về nhà ngay lập tức.”

“Em xin lỗi,” Larch nói.

“Đừng xin lỗi.” Hazel mỉm cười. “Chị đã quyết tâm kết thúc mọi chuyện giữa chị và anh ta, nhưng chị không làm gì để mọi chuyện được giải quyết. Mãi cho tới khi chị có cảm giác tội lỗi vì chị đã yêu Rune và không phải chồng chị. Nhưng giây phút Neville cuối cùng cũng thừa nhận và chỉ bởi vì anh ta biết là chị sẽ hỏi em là liệu anh ta không - rằng anh ta đã tức giận đi tới phòng em và nói lịch sự là cố dụ dỗ em, thì trái tim chị như đóng băng. Vì thế-” đột nhiên cô mỉm cười “-chuẩn bị đi chứ?”

“Em...” Larch lưỡng lự. Thậm chí ngay cả khi cô biết rằng đó có thể là câu trả lời cho việc cô sẽ không phải đi tìm một chỗ ở cho bản thân mình nữa mà có thể về nhà cô vẫn lưỡng lự.

“Em không muốn về nhà à?” Hazel trêu chọc, nhận thấy sự lưỡng lự của cô. Sau đó cô nhận ra lý do có thể là gì. “Em nghĩ là Tye sẽ bực mình khi anh ấy về nhà và thấy em đã bỏ đi mà không nói một lời à?”

Và đó là lúc Larch phấn khởi với những ý tưởng của mình. Chỉ một thoáng trước khi Hazel đề cập đến việc Tye đã “rộng lượng cho cô ở nhờ” như thế nào. Và Larch biết rằng anh thật sự rất rộng lượng. Nếu không phải vì cô anh có lẽ đã ở nhà của anh ở London và làm những công việc thường ngày của mình.

“Em sẽ viết một lời nhắn cho anh ấy,” Larch nói với một nụ cười, một con dao khía vào cô khi cô nghĩ về việc anh quay lại với cuộc sống thường ngày của mình - một con dao ghen tị. “Jane sẽ ở đây sớm thôi. Chúng ta có thể đợi cho tới khi Jane tới đây được không?”

“Đương nhiên là được.”

“Chị không vội sang Đan Mạch à?”

“Không cần,” Hazel trả lời, mỉm cười. “Chị có vài ngày nghỉ phép. Neville dọn ra khỏi nhà khá muộn vào tối qua, quá muộn để chị có thể gọi cho em, nhưng Rune đang đợi điện của chị. Anh ấy sẽ tới Anh vào cuối tuần này.”

Larch mất khá lâu để viết thư cho Tye. Cô không muốn dời đi, và cảm thấy cô đang nhỏ máu bên trong. Nhưng giờ với chị gái cô ở nhà, và anh rể cô không còn ở đó nữa, từ bất cứ cách nhìn nào thì Larch thấy là cô không còn có bất cứ lí do xa xôi nào để có thể ở lại đây. Cuối cùng cô viết:

“Anh Tye

Hazel đã bất ngờ tới gặp em sáng nay khi em nghĩ là chị ấy vẫn còn ở Đan Mạch. Càng bất ngờ hơn, chị ấy đã gọi để nói rằng chị ấy đã li hôn với Neville Dawson và anh ta đã dọn ra khỏi nhà. Điều đó có nghĩa là giờ em có thể trở về nhà mà không còn lo lắng nữa. Dĩ nhiên là em không thể bỏ đi mà không cảm ơn anh thật nhiều vì đã đưa em tới Grove House và, với Jane, đã chăm sóc em thật nhiều. Em e là không phải lúc nào em cũng là một người khách dễ chịu.”

Cô vẫn đỏ mặt mỗi khi cô nghĩ lại cái cách cô đã đi tới phòng anh cái đêm kinh khủng đó và trèo lên giường của anh - anh có lẽ phải phát điên với cô rất nhiều lần rồi.

“Nhưng em thật sự không biết em có thể làm gì nếu như không có anh. Em chân thành cảm ơn anh, Larch.”

Cô vẫn không thấy thỏa mãn với những gì cô đã viết, nhưng biết là cô có thể dành cả buổi sáng cố gắng viết cái gì đó có thể cho anh thấy sự chân thành của cô nhưng giấu kín tình yêu của mình, và cô vẫn sẽ không thỏa mãn. Cô đi tới phòng ngủ của anh để đặt lá thư của mình ở đó, và cảm thấy muốn khóc khi cô nhìn chiếc giường và những ký ức ùa về trong cô khi cô nghĩ tới việc cô đã thức giấc như thế nào với cánh tay Tye vòng quanh cô. Cô nhớ lại những phút giây thức giấc mà cô cảm thấy an toàn. Khi đó dường như mọi thứ đều đúng - và giờ thị mọi thứ dường như là sai lầm.

Jane, khi bà đến, đã rất ngạc nhiên với cái tin là cô sẽ dọn đi, và ôm cô thật chặt. “Cám ơn vì...” Larch bắt đầu.

“Đó là vinh dự của tôi.” Jane cười rạng rỡ và đi tiễn họ.

Larch luôn luôn là bạn thân nhất của chị mình, nhưng khi chị lái xe đưa họ về nhà Larch thấy vui mừng là Hazel có quá nhiều thứ trong đầu nên không muốn nói chuyện nhiều.

Với những ý nghĩ chủ yếu là về Tye, bằng cách nào đó Larch trải qua được hai mươi tư giờ sau đó.

“Em ổn cả chứ, Larch?” Hazel hỏi vào hôm thứ Năm. “Em khá là yên lặng.”

“Chị cũng vậy,” Larch đáp lại nhẹ nhàng.

“Chính xác.” Hazel bật cười. “Nó có cho em thấy là những ý nghĩ của chị đang ở đâu đó bên kia biển Bắc không?”

Larch mỉm cười. “Chỉ một chút thôi,” cô trả lời.

“Em sẽ thích anh ấy,” Hazel nói. “Rune,” cô thêm vào, phòng trường hợp có tí nghi ngờ nào về việc cô đang đề cập đến ai khác. “Vì những gì xảy ra, việc kiểm tra sức khỏe của em trong một phòng mạch ở London sẽ diễn ra tốt đẹp thôi. Chúng ta có thể từ đó đi tới sân bay để đón Rune vào ngày mai.”

“Em - er - nghĩ là em có thể hoãn cuộc hẹn khám sức khỏe của em lại,” Larch bắt đầu, muốn gặp Miles, khi anh có thể đề cập tới Tye, nhưng cùng lúc cô lại không muốn nghe ông đề cập đến tên của Tye trong trường hợp ông có thể nhận ra giây phút cô mất cảnh giác và bằng cách nào đó cô có thể để lộ những tình cảm của mình. Larch có cảm giác là khi đó cô có thể thực sự dễ bị tổn thương.

“Không được!” chị gái cô phản đối, nhưng câu nói đã dịu lại với một nụ cười khi cô tiếp tục, “Khi chị nghĩ về việc em đã chăm sóc cho mẹ như thế nào, và làm việc nhà, chị nghĩ là đã đến lúc có ai đó chăm sóc cho em rồi.”

Ai đó đã chăm sóc cho cô, chăm sóc cho cô tuyệt đến mức khó tin. Oh, Tye. “Nhưng giờ thì em khỏe rồi,” cô nói nhanh chóng. “Không cần...”

“Chị không nghĩ là em thật sự nhận ra là em đã bị chấn thương như thế nào!” Hazel phản đối gay gắt. “Bên cạnh vụ tai nạn của em, em vẫn còn đang chịu ảnh hưởng từ cái chết của cha và mẹ, và đó là trước khi Neville giở trò với em. Từ những gì chị được biết, Miles Phipps là một bác sĩ hàng đầu. Cứ giữ cuộc hẹn của em đi. Nếu không thì coi như làm thế là vì chị được không?” chị cô hỏi. “Chị hứa, một khi ông ấy nói là em đã hoàn toàn khỏe mạnh, chị sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ và chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

Oh, việc đó thì thật đơn giản. Larch muốn trông mong và không quay đầu lại, nhưng nó thật sự không dễ như thế! Làm thế nào cô có thể nghĩ đến tương lại khi Tye đã xâm chiếm hầu như toàn bộ ý nghĩ của cô cơ chứ? Cô không muốn mãi đắm chìm trong quá khứ, nhưng hết lần này đến lần khác cô nhớ lại những gì anh đã nói, những việc họ đã cùng làm với nhau.

Chỉ một cuộc đi dạo với anh cũng thật tuyệt vời. Lái xe qua những vùng nông thôn với Tye cũng thật tuyệt. “Em thuộc về anh” anh đã từng nói như thế với cô một lần - oh, cô mong ước điều đó là sự thật và không phải được nói ra vì lòng tốt bởi vì khi đó cô chẳng có ai để nương tựa nữa cả.

Với trái tim trống rỗng, một nỗi đau vì Tye, hối hận với mỗi bước cô rời xa khỏi Grove House, ngày thứ Sáu cuối cùng cũng đã đến. Vì những gì tốt nhất Larch biết là rời bỏ Grove House là lựa chọn duy nhất của cô. Lòng kiêu hãnh buộc cô không trở thành một gánh nặng cho Tye và ở lại quá lâu như thế, nhưng lòng kiêu hãnh không thể làm cho cô cảm thấy bớt đau đớn hơn chút nào.

Anh sẽ về nhà vào sáng hôm đó, và cô cảm thấy bản thân xấu xa vì, đối với cô, anh có thể đã ở chỗ nào đó làm việc.

Sau bữa trưa ăn sớm hơn thường lệ, Hazel dường như lo lắng trên đường đi đến phòng mạch. Vì yêu quý chị gái Larch hoàn toàn cảm thông vì chị gái cô có lẽ đang đếm từng phút cho tới khi chị gặp lại Rune. Nhưng, vì bắt đầu ra khỏi nhà từ sớm, họ đã đến phòng mạch quá sớm so với lịch hẹn của Larch.

Vì không ai trong hai người muốn làm phiến những bệnh nhân cần tĩnh dưỡng khác, họ ngồi chờ trong ô tô cho tới khi gần tới giờ hẹn, việc này cho Larch cơ hội thảo luận vài điều mà cô đã suy nghĩ rất lâu trong nỗ lực tránh nghĩ về Tye mỗi phút.

“Em đang nghĩ, chị Hazel,” cô bắt đầu.

“Vào lĩnh vực nguy hiểm rồi,” Hazel trêu chọc, rõ ràng cảm thấy thực sự hạnh phúc.

“Vấn đề là, em không thể tưởng tượng là chị sẽ muốn ở lại nhà lâu dài nếu Rune vẫn đang sống ở Đan Mạch.”

Hazel im lặng trong một hai phút, nhưng sau đó nhìn sang cô và thú nhận, “Chị định sẽ không nói đến chuyện này cho tới khi em đã gặp bác sĩ Phipps hôm nay xong, nhưng vì em đã đề cập đến nó rồi chị quyết định là nộp đơn xin chuyển đến Đan Mạch. Điều đó không”

“Đấy rõ ràng là việc phải làm,” Larch phản đối. “Những gì em nghĩ,” cô tiếp tục, “là vì em không muốn sống ở ngôi nhà rộng lớn đó một mình, chúng ta có thể bán nó đi và…”

“Em có nghiêm túc không đấy?” Hazel cắt ngang vì ngạc nhiên.

Larch gật đầu. “Em không chắc là em muốn học về cái gì nữa, nhưng nếu trường em chọn lại không ở gần đây, thì em có thể mua một căn hộ nhỏ với phần tiền của em và-”

“Em không nhắc đến điều này chỉ đơn giản là vì chị sẽ không phải mắc nợ để trả tiền cho Neville đấy chứ?” Hazel tận dụng, theo cách của hai chị em, lượt của mình để cắt ngang.

Điều đó quá rõ ràng trong đầu Larch. Cô có cảm giác tội lỗi khi Neville là một ông chồng thật tồi tệ và Hazel lại phải mắc nợ một khoản thế chấp lớn trước khi chị ấy có thể tìm thấy hạnh phúc với khởi đầu mới của chị.

“Thật không hợp lý khi em sống trong ngôi nhà rộng lớn đó một mình,” Larch trả lời. “Em không muốn thế đâu.”

“Em có thể tới Đan Mạch và sống cùng với Rune và chị,” Hazel gợi ý ngay lập tức.

“Em sẽ tới thăm chị thường xuyên,” Larch trả lời, và không để bị thuyết phục đến thăm chị cô lâu hơn thế.

Những gì cô muốn - thật sự muốn - là sống ở nơi mà Tye sống, ở Grove House hay ở nhà của anh ở London. Cô thở dài tuyệt vọng, sau đó, khi cô nhìn thấy cái nhìn chằm chằm của Hazel, cô buộc mình mỉm cười.

“Chúng ta nên đến xem liệu Miles có gặp em sớm được không,” cô gợi ý.

Họ nhận ra là trên thực tế ông sẽ gặp cô muộn. “Tôi thật sự xin lỗi, Mr Phipps phải xử lý một ca phẫu thuật khẩn cấp. Ông ấy đã quá giờ hẹn được 45 phút rồi,” người phụ nữ ở quầy lễ tân xin lỗi họ.

Larch gần như hoãn lại cuộc hẹn của cô, nhưng Hazel không nghe thấy điều đó.

“Chúng tôi sẽ ngồi đợi,” chị nói chắc chắn.

“Nhưng điều đó có thể khiến chị đến sân bay muộn!” Larcho nhắc nhở chị.

Hazel trông có vẻ lưỡng lự, nhưng vẫn cố nói, “Chúng tôi sẽ đợi.”

45 phút trễ hẹn lại được kéo dài thêm 15 phút nữa, và lúc đó đã là 4 giờ khi một cô y tá đến và đưa Larch đi gặp Miles Phipps. “Larch,” ông chào đón cô thật thoải mái. “Trông cô có vẻ khỏe hơn rất nhiều. Lại đây và kể cho tôi nghe dạo này cô thế nào.”

Dù công việc của ông khiến ông muộn tới tận một giờ đồng hồ, ông có vẻ không vội vã gì lắm. Và sau đó mất đến nửa tiếng ông mới hoàn thành mọi kiểm tra chi tiết của mình. Sau đó ông bắt tay cô.

“Cô đã hoàn toàn bình phục,” ông tuyên bố. Và ông mỉm cười ấm áp khi ông thêm, “Thật đáng tiếc, vì tôi sẽ không còn cần gặp lại cô nữa.”

Larch mỉm cười lại với ông. Ông không hề đề cập đến Tye, ông là người cuối cùng kết nối cô với người đàn ông cô yêu. Cô cũng không hề đề cập đến Tye. “Tạm biệt,” cô nói, và cảm ơn Miles, và đi ra khỏi phòng làm việc của ông, biết là cô vừa mới được cho xuất viện, đã được tuyên bố là khỏe mạnh hoàn toàn, cô nên thấy phấn chấn mới phải - trong khi thực tế tinh thần của cô đang ở đâu đó gần với cái sàn nhà.

Cô muốn Tye. Cô muốn anh ở đó. Cô muốn lại có thể kể cho anh nghe rằng anh của anh vừa mới xóa tên cô khỏi danh sách bệnh nhân của ông. Rằng, khỏe mạnh trở lại, những giấy tờ bệnh án đã được điền đầy đủ của cô sẽ bị bỏ đi.

Oh, Tye. Cô yêu anh thật nhiều, và giờ anh có thể đã đọc tờ giấy nhắn của cô, và không nghi ngờ gì là sẽ nhẹ nhõm vì bằng cách dọn đi cô đã giúp anh tránh khỏi việc lái xe tới phòng mạch Roselands hôm nay.

Cô nuốt xuống khó khăn, sau đó ngẩng cao đầu trước khi đi rẽ ở góc quanh và đi tới phòng chờ mà ba mươi phút trước hay khoảng đó cô đã để Hazel ở lại.

Có một vài người ngồi trên ghế trong phòng chờ. Nhưng Hazel không có ở đó. Nhận ra điều đó, với thời gian trôi đi, Hazel chắc chắn là đang ở bãi đậu xe khởi động sẵn ô tô, Larch tăng tốc và hối hả chạy ra khỏi chiếc cửa quay.

Nhưng chỉ để gần như đâm sầm vào một người đàn ông cao, tóc đen đang đi vào. “X...” cô bắt đầu xin lỗi. Nhưng khi cô nhìn lên, lời xin lỗi của cô không bao giờ được thốt ra. “T-Tye!” cô lắp bắp, mặt cô đỏ ửng lên, tim cô đập như điên trong lồng ngực.

“Chào Larch,” anh bình thản trả lời cô, và đặt một tay lên cánh tay cô, anh giúp cô thoát ra khỏi cánh cửa ra bên ngoài. Và ở đó, tuyệt vời như các bạn có thể hìa lòng anh cúi xuống và hôn nhẹ lên má cô, nhìn vào cô, đứng thẳng lại và hỏi, “Em có gì để kể cho anh nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.